Sau một lát, Lục Trạch thu thập xong tất cả linh dược.
Mặc dù không phải tất cả linh dược đều nằm trong danh sách Alice cho hắn nhưng nói không chừng cũng có thể ăn nhỉ? Mang theo ý nghĩ đó, Lục Trạch để linh dược vào nhẫn không gian, tâm tình cũng vui vẻ lên.
Hôm nay là ngày thứ hai, thời gian cũng không nhiều, phải nắm chặt thời gian.
Lục Trạch nhấn một cái lên vòng tay màu đen, bản đồ xuất hiện. Sau khi xác nhận phương hướng, Lục Trạch điểm chân một cái, gió nhẹ vòng quanh, thân thể hắn hóa thành tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Giữa 2 điểm đã cho, đường thẳng là ngắn nhất!
Trên đường đi, Lục Trạch đụng phải địa bàn của Hung thú cường đại cũng băng thẳng qua, kích thích đám Hung thú gầm thét liên hồi lại không làm gì được hắn.
Nguyên nhân là vì tốc độ của Lục Trạch quá nhanh, còn nhanh hơn lúc chiến đấu ban nãy.
Mỗi khi đám hung thú kia vừa đi ra ngoài thì bóng lưng Lục Trạch đã biến mất nơi xa, nói không chừng cùng biến mất theo còn có một số linh dược bảo bối trong lãnh địa của bọn chúng nữa.
Một ngày này, nội tâm của các hung thú đều như ứa máu!
Quần chúng vẫn luôn im lặng nhìn xem cảnh gà bay chó sủa ấy: "..."
"Luôn cảm thấy thân ảnh của Lục Trạch tiểu ca ca vô cùng vui vẻ."
"Mặc dù không có điểm tích lũy để lấy, nhưng mà vui vẻ cũng được rồi."
“Sao tốc độ của tiểu ca ca còn nhanh hơn ban nãy rồi...”
"Nói không chừng Lục Trạch đồng học còn chưa dùng hết toàn lực? Nếu là như vậy..."
Nghĩ đến khả năng này, mọi người lại không dám tin...
Lục Trạch kiểu này là tính vượt cấp hai đại cảnh giới săn giết Hung thú à?
“... Các ngươi có phát hiện, phương hướng của bạn học này đi là Phù Quang Sâm Lâm không? Ta là võ giả Huyền Vũ cảnh, thường xuyên đi Phù Quang Sâm Lâm săn bắn, tuyệt đối không nhìn lầm!”
Mọi người: “...”
Khủng bố như vậy!
"... Các ngươi nói xem, Lục Trạch tiểu ca ca là đi săn giết Huyền thú, vẫn là đi trộm linh dược?"
Hàng comment này vừa xuất hiện, đám người lại cùng che ngực.
Quỷ mới biết đầu óc bất thường của thiên tài này nghĩ cái gì!!
“Ta lựa chọn từ bỏ suy nghĩ!”
“Ta lựa chọn từ bỏ suy nghĩ!”
“Ta lựa chọn từ bỏ suy nghĩ!”
Một hàng spam lại xuất hiện trên màn hình.
Trong lớp Lục Ly, thấy thân ảnh vui vẻ của Lục Trạch cùng tiếng gầm gừ đau lòng của lũ Hung thú phía sau hắn, Alice cười bò trên bàn, cơ thể còn run run.
- A ha ha... Ha ha... Học trưởng thật xấu... Kỳ thật nhiều linh dược như vậy chúng ta cũng không dùng hết...
Khóe miệng Lục Ly giật giật, nàng vuốt mái tóc, cười nói:
- Nói không chừng ca ca chuẩn bị trữ đồ ăn qua mùa đông thôi.
Kỳ thật trong lòng nàng cũng hơi giận, tên kia có nhớ vụ đánh cược của họ không vậy?!
Nếu như thua, nàng chắc chắn khiến hắn đẹp mặt!!!
- Phụt...
Nghe Lục Ly nói thế, Alice lại ôm bụng nở nụ cười.
Mà những người khác trong lớp, sau khi xem đến cảnh ấy liền khẽ vụng trộm nhìn Lục Ly, vẻ mặt rối rắm không biết nên nói cái gì.
Ngày hôm nay, Lục Trạch để lại dấu vết vui vẻ của mình trên con đường tới Phù Quang Sâm Lâm. Đồng thời, hắn cũng tặng hồi ức thống khổ cho các đại lão Hung thú trên con đường đi ấy.
Mặt trời dần dần lặn về tây, nắng chiều nhàn nhạt kéo bóng ma thật dài ở Hoàng Nham Thạch Lâm, thế giới dường như chỉ còn hai phần, ánh sáng và những cái bóng. Lục Trạch chạy nhanh trong ánh trời chiều loang lổ, sau lưng là tiếng Hung thú tức hổn hển gầm gừ không dứt.
Rất nhanh, cột đá trở nên thưa thớt.
Dần dần, mặt đất không còn là nham thạch cứng rắn màu vàng mà biến thành bùn đất mềm mại màu nâu nhạt, hơn nữa càng về sau, màu sắc càng đậm.
Lục Trạch dừng bước.
Trước mặt hắn là một mảnh rừng rậm vô cùng to lớn. Cây cối ở đây cao đến vài trăm mét, cũng không kém cột đá ở Hoàng Nham Thạch Lâm là bao. Những tán cây dày đặc che kín bầu trời, ánh hoàng hôn không thể nào xuyên qua lớp lá chiếu xạ tới trong rừng rậm.
Nhưng, rừng rậm vốn nên hắc ám vì khuyết thiếu ánh sáng lại tỏa ra đủ mọi ánh sáng mỹ lệ, khiến nó xinh đẹp vô cùng.
Đây chính là Phù Quang Sâm Lâm!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận