“Ngươi thật sự muốn học những thần thông này?”
Thấy Lã Dương vẻ mặt động lòng, Vương Bá Vinh cũng hơi bất ngờ, không nhịn được nói: “Sư đệ, Tiên Đạo chung quy cảnh giới vẫn là trên hết, ngươi phải phân rõ chủ thứ chứ.”
Theo hắn thấy, Lã Dương tuổi còn trẻ đã kiếm được nhiều điểm cống hiến như vậy, tương lai không nói đến Trúc Cơ, ít nhất Luyện Khí Đại Viên Mãn vẫn còn rất hy vọng, hà tất phải đi luyện những thần thông có tác dụng phụ cực lớn đó. Cho dù chiến lực thông thiên thì sao? Cuối cùng thọ nguyên hết thì chẳng phải cũng hóa thành một nắm tro bụi sao.
“Đời người ngắn ngủi, đừng tự mình gây họa.”
Nói đến đây, Vương Bá Vinh lộ ra vẻ buồn bã: “Ngươi còn trẻ, còn chưa hiểu đạo lý này. Hoa có ngày nở lại, người không còn thời thanh xuân đâu.”
“Bây giờ ngươi đang tuổi trẻ cường tráng, nhưng mười năm sau thì sao? Hai mươi năm sau thì sao?”
“Việc ngươi đưa ra lựa chọn này hôm nay, nhìn có vẻ sảng khoái, nhưng trên thực tế có thể phải mấy chục năm sau mới thấy được tác hại, lúc đó thì không có thuốc hối hận đâu.”
Chưa dứt lời, Vương Bá Vinh dường như lại rơi vào hồi ức, một lúc lâu sau mới cảm thán: “Ngươi không biết đâu, lão già ta hồi trẻ trong Thánh Tông phong quang lắm, nhưng chỉ vì bước nhầm một bước, kết quả lãng phí cả đời, cho đến nay mỗi lần nghĩ lại đều đau đớn không muốn sống…”
Vừa nói, mắt Vương Bá Vinh đã đỏ hoe.
Dưới tác dụng của rượu, hắn dứt khoát kéo Lã Dương lại kể về những chuyện phong quang của mình trong quá khứ.
Thực ra cũng chẳng có gì, chẳng qua là khi còn trẻ không hiểu rõ tầm quan trọng của phẩm giai Chân Khí, vô tình có được một môn công pháp dưới thất phẩm liền tu luyện.
Kết quả phẩm giai Chân Khí quá thấp, cả đời vô vọng Trúc Cơ, ngay cả Luyện Khí Viên Mãn cũng khó.
Mấy chục năm nay, hắn nửa thân đã chôn vào đất vàng, còn những sư huynh đệ, những nữ tử hắn từng ngưỡng mộ lại lần lượt kéo dài thọ mệnh, đến nay vẫn tuổi xuân phơi phới…
Điều này khiến người ta hối hận biết bao, đau lòng biết bao, nhưng tiếc là đời người ai có thể sống lại?
“Cái gì? Ta có thể sống lại? Vậy thì không sao rồi…”
Thấy Vương Bá Vinh cứ thế say xỉn bất tỉnh, Lã Dương mới đứng dậy, làm theo miêu tả của Vương Bá Vinh tìm được cuốn 《Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang》.
Không thể phủ nhận, đây quả thực là một Ma Công.
Lã Dương đổi nó ra, vẻ mặt ngưng trọng: “Thành công nhanh, tác dụng phụ lớn, nguy hiểm cao, hầu hết tất cả các đặc điểm mà Ma Đạo nên có, nó đều có.”
Muốn luyện thành môn thần thông này, trước tiên phải chọn một món Pháp Bảo, sau đó dùng Pháp Bảo lột sống da người của chính mình, rồi dùng bí pháp luyện chế, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày mới có thể luyện ra một đạo Hóa Huyết Bảo Quang, bám vào Pháp Bảo. Các tu sĩ bình thường quẹt trúng thì thương, chạm trúng thì vong.
“Đồng thời, bản thân ta cũng sẽ trở thành một huyết ảnh tồn tại nhờ Pháp Bảo.”
“Pháp Bảo không hư, huyết ảnh không chết.”
“Tác dụng phụ là giảm một nửa thọ mệnh, đồng thời sau khi hóa thành huyết ảnh sẽ không còn là thân người nữa, mà là có hình người nhưng rỗng tuếch, vì vậy tu vi cũng sẽ không thể tiến bộ thêm…”
“Tốt, quả nhiên rất thích hợp với ta!”
Ánh mắt Lã Dương sáng rực, lập tức quyết định tu luyện môn thần thông này.
Và trong quá trình tu luyện, hắn phát hiện môn thần thông này còn có một phiên bản khác, dường như đã được một vị Đại Tu Sĩ nào đó sửa đổi và tối ưu hóa.
“Dù sao môn thần thông này quả thực thần diệu phi phàm.”
“Phiên bản sửa đổi cũng không cần người tu luyện tự mình lột da huyết tế, mà là cho người tu luyện huyết tế huynh đệ ruột thịt hoặc con cháu hậu duệ của mình.”
“Cứ như vậy, cũng có thể luyện thành môn thần thông này. Tuy nhiên, do huyết ảnh luyện thành theo cách này chung quy không phải là chính người tu luyện, khó có thể vận chuyển tự nhiên, nên sẽ có nguy cơ bị phản phệ… Nhưng ta thì khác, bất kể là kiếp này hay kiếp sau, huyết ảnh cũng chỉ là chính ta.”
......
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận