- Trang Chủ
- Dị giới
- Ta Thực Sự Không Phải Con Trai Khí Vận (Dịch) (Đã Full)
- Chương 53: Ôm đùi Tiên sư nhân lúc còn sớm không?
Người hữu duyên Giáp và người hữu duyên Ất nhìn nhau nhìn một cái, trong mắt chứa đầy kích động khó mà che giấu.
Quả nhiên, Tiên sư có ấn tượng với hai người chúng ta.
Dù sao một người là người hữu duyên đầu tiên của tiên sư.
Còn một người khác là một kẻ đáng yêu đã hiệu triệu tất cả những người hữu duyên chia phần cho Tiên sư.
Hai người là người khởi xướng Tiên sư giáo, là hai thành viên cấp nguyên lão lâu đời nhất.
Sao Tiên sư có thể không có ấn tượng đối với chúng ta chứ!
Hơn nữa Tiên sư còn nói nhớ chúng ta muốn chết?
Trên mặt còn nở nụ cười hiền lành, thân thiết thế kia!
Quả nhiên trong mắt Tiên sư, chúng ta vô cùng quan trọng!
Người hữu duyên Ất chân thành nói: “Mấy ngày nay Tiên sư không ở đây, chúng ta vẫn luôn nhớ ngài.”
Người hữu duyên Giáp không cam lòng yếu thế: “Tiên sư, trong nhà ta còn bày cho người một Trường sinh bài đấy!”
Trong nhà, bày Trường sinh bài cho ta?
Vậy thật đã đã làm phiền ngươi rồi.
...
Thẩm Thiên xoa đầu hai tên này, nói: “Được, tâm ý của các ngươi bần đạo nhận là được rồi.”
“Thực không dám giấu giếm, hôm nay hai người các vị vẫn có duyên với bần đạo.”
“Đợi lát nữa bần đạo sẽ giúp các ngươi tầm linh đoạn khoáng.”
Thẩm Thiên vừa nói xong, trên mặt người hữu duyên Ất và người hữu duyên Giáp lập tức lộ vẻ vui mừng như điên.
Người hữu duyên Ất liếc mắt ra hiệu với người hữu duyên Giáp.
Ý tứ rất rõ ràng: “Thấy chưa! Ta đã nói mà! Nghe ta đi, không sai đâu!”
Trên mặt đám người sau lưng cũng đều lộ vẻ hâm mộ và ghen ghét.
Quả nhiên không hổ là tiền bối mạnh nhất trong giáo, khả năng ôm đùi nịnh hót cũng mạnh đến mức đáng sợ.
Sớm biết như vậy, ban nãy ta đã không do dự thận trọng, cảm thấy ngại ngùng rồi.
Quả nhiên, cơ duyên đều dành cho những người có sự chuẩn bị.
Duyên phận do cầu mà tới!
...
Nghĩ tới đây, một nữ tu sĩ gương mặt diễm lệ đi đến trước mặt Thẩm Thiên, liếc mắt đưa tình.
Nàng ta cười nói: “Tiên sư ca ca, không biết hôm nay người và nô gia có duyên không?”
Thẩm Thiên nhìn trán nữ tu sĩ một chút, chậm rãi lắc đầu.
“Hôm nay người và bần đạo vô duyên, sau này có thể thường xuyên đến quầy hàng của bần đạo xem thử.”
“Có lẽ một ngày nào đó sau này, duyên phận sẽ đến.”
Nụ cười trên mặt nữ tu sĩ lập tức cứng đờ, dậm chân: “Tiên sư người...”
Nữ tu sĩ thẹn quá hoá giận, đang muốn tranh luận.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp mở miệng đã bị người bên cạnh kéo qua một bên.
“Không nịnh bợ được mà còn muốn hữu duyên?”
“Tránh ra nhường đường đi, đằng sau còn có người đấy!”
Một đại hán thân hình to lớn đi đến trước mặt Thẩm Thiên.
Hắn tử đó mặc đại bào hai màu đen trắng, trông như một con gấu.
Trên mặt hắn ta lộ vẻ tranh đấu, nhưng ánh mắt thì dần dần trở nên kiên định.
Hán tử kia chậm rãi ngồi xổm dưới đất, một đôi tay cũng nhào đến ôm chặt lấy hai chân của Thẩm Thiên.
Hắn ta làm vậy trông cũng khá bạo lực!
Hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm Thẩm Thiên: “Tiên sư ngài cuối cùng cũng về rồi! Yêm Hùng Mãnh cũng nhớ ngài muốn chết!”
Thẩm Thiên: “???”
Tần Cao: “???”
Tiểu Linh Tiên: “???”
Quế công công: “???”
Tất cả những người vây xem xung quanh: “???”
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Thiên.
Bọn họ muốn nghiệm chứng một việc.
Đó chính là, ôm đùi có thực sự hữu dụng không.
...
Thẩm Thiên không phải kẻ ngu, giờ hắn cũng đại khái hiểu ra tính toán trong lòng những người này rồi.
Nói thật hắn thật sự muốn nói với mọi người, ôm đùi không tác dụng.
Mặc dù bổn Điện hạ giúp các ngươi tìm thạch, có thể làm tăng may mắn của các ngươi, nhưng phải là lúc gặp được cơ duyên mới chứ thật sự không phải ôm đùi ta là có thể giải quyết được vấn đề.
Nhưng ngại nhất là, trên đỉnh đầu của kẻ tên Hùng Mãnh này thật sự có cơ duyên.
Đậu xanh rau má, người trên đầu có cơ duyên các ngươi tụ tập thành đội đấy à?
Hết kẻ này đến kẻ khác cứ tới ôm đùi bổn Điện hạ, có còn biết tiết tháo không hả?
Như thế rõ ràng là đang khiến người ta hiểu lầm mà!
...
Hay là, cứ nói với Hùng Mãnh bần đạo không có duyên với ngươi.
Như vậy, những người khác sẽ không hiểu lầm ôm đùi là có thể cầu duyên.
Nhưng Thẩm Thiên cúi đầu nhìn ánh mắt mong chờ của Hùng Mãnh thì bỗng nhiên lại cảm thấy không đành lòng.
Dù sao vị huyenh đệ kia nhìn cũng cao lớn thô kệch hùng bá thiên hạ, thế mà có thể vứt bỏ mặt mũi xuống để ôm đùi.
Người ta đã buông bỏ tự trong như vậy, ngươi còn vô tình đập nát hy vọng của người ta à?
Điều này không khỏi quá vô tình, quá vô sỉ, quá vô lý hay sao!
Lỡ như người ta thẹn quá hoá giận, liều mạng xử lý ngươi thì biết làm sao?
Hít sâu một hơi, Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói.
“Đứng lên đi huynh đệ, ngươi cùng bần đạo cũng hữu duyên.”
Lập tức, Hùng Mãnh sướng đến phát rồ. “Oa ha ha ha ha ha ha ha!”
“Tạ Tiên sư, nếu ta có thể mở được Linh Thạch thì chắc chắn cũng sẽ lập Trường Sinh bài cho Tiên sư.”
Thẩm Thiên: “...”
Thẩm Thiên: “Ngươi nên lui xuống thì hơn!”
Sau khi Hùng Mãnh lui sang một bên, tất cả mọi người lập tức nhìn chằm chằm đùi Thẩm Thiên.
Thậm chí có vài ánh mắt tu sĩ xảo trá, mắt cứ nhìn chằm chằm bắp chân Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên lập tức thấy tê cả da đầu.
Mấy chục người này nếu gọi nhau làm ầm lên thì thật đáng sợ.
...
“Ngừng!!”
Thẩm Thiên vội vàng hét lớn: “Một hai người còn được, nhưng không thể lại có thêm người thứ ba, thứ tư nữa!”
“Các ngươi không được phép ôm đùi bản tọa, nếu không đến khi qua đời vẫn sẽ vô duyên!”
Lập tức, những người vốn kích động chạy đến đều không còn dám chạy về phía trước nữa.
Lời của Thẩm Thiên như sấm sét giữa trời quang khiến bọn họ hối hận không thôi.
Sớm biết Tiên sư chỉ cho ba người xông lên ôm đùi đầu tiên tục duyên thì ban nãy đã xông lên sớm rồi.
Cũng vì không chịu bỏ mặt mũi xuống kết quả đã bỏ lỡ cơ hội tốt tục duyên với Tiên sư.
Đây đúng là quá lỗ mà!
Haizz, đã từng có một cặp đùi của Tiên sư bày trước mặt ta, nhưng ta không quý trọng.
Mãi đến khi mất đi mới hối hận thì đã không kịp rồi.
Chuyện đau khổ nhất giữa trần thế cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nếu như trời cao có thể cho ta một cơ hội, được thêm một lần nữa.
Ta sẽ ôm chặt đùi Tiên sư nói với hắn bảy chữ: “Tiên sư, ta nhớ ngài muốn chết!”
...
Thẩm Thiên thấy tâm trạng mọi người sa sút liền bất đắc dĩ nói: “Các vị không nên nản chí.”
“Mặc dù hôm nay mọi người vô duyên với bần đạo nhưng vẫn còn khá nhiều thời gian.”
“Chỉ cần sau này thường đến quầy hàng của bần đạo dạo chơi, duyên phận nhất định sẽ xuất hiện.”
Nghe thấy Thẩm Thiên nói vậy, cảm xúc của mọi người hơi khôi phục lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận