- Trang Chủ
- Dị giới
- Ta Thực Sự Không Phải Con Trai Khí Vận (Dịch) (Đã Full)
- Chương 89: Ta muốn tiễn Lục ca lên đường (2)
Cảm giác tĩnh mịch lâu rồi không gặp này khiến cho Thẩm Thiên rất hoài niệm.
Tay cuộn cuộn tràng hạt cửu tử, hắn nhàn nhã tản bộ trong cung.
Đi một hồi, không hiểu sao Thẩm Thiên lại đi tới trước cửa phủ Nội Vụ.
Hắn thấy trên cột công cáo trước cửa phủ có dán một tờ thông báo.
Tờ thông báo này được dán từ ba ngày trước, đại khái là năm ngày sau trong cung sẽ có một bữa yến tiệc lớn.
Buổi yến tiệc này là Viêm hoàng bệ hạ đặc biệt tổ chức tiễn chân Lục hoàng tử điện hạ.
Sau buổi yến hội này, Lục hoàng tử Thẩm Ngạo sẽ rời khỏi nước Đại Viêm bước lên con đường bái sư ngàn dặm.
Với tiên môn như Thái Bạch động thiên thì chuyện đệ tử chủ động tới cửa là một lễ nghi.
Trừ phi là tuyệt thế thiên tài, nếu không sẽ không có chuyện tông môn chủ động đến đón ngươi đâu.
Nhìn cột công cáo, Thẩm Thiên suy tư hỏi: “Lục ca sắp đi rồi sao?”
…
Nhắc tới vị Lục ca này, Thẩm Thiên thực không có ý tốt.
Hai ngày sau là yến tiệc tiễn biệt Lục ca.
Thẩm Thiên cảm thấy dù thế nào mình cũng nên tiễn y lên đường.
Lại tặng thêm một chút lễ vật gì đó, coi như bồi thường cho Thẩm Ngạo cũng được.
Cho dù sau khi ăn Đoạn Ức đan, năm mươi phần trăm là Thẩm Ngạo không hiểu rõ được tiền căn hậu quả.
Nhưng Thẩm Thiên đã từng lừa y, trong lòng hắn không bao giờ quên được chuyện này.
Dù sao Thẩm Ngạo và hắn cũng là một mạch tương thừa, là huynh đệ ruột thịt!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Thiên lộ ra một tia kiên định.
Hắn chậm rãi đi vào trong phủ Nội Vụ.
Rống!
Giữa bầu trời mênh mang, một con hổ trắng gầm lên không cam lòng rồi ầm ầm sụp đổ.
Dị tượng Bạch Hổ kia sụp đổ, một bóng hình xinh đẹp bay ra ngoài.
Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.
Đúng vậy, người này chính là Trương Vân Hi vừa mới rời Vạn Linh Viên.
Sau khi để lại một bản của ba môn truyền thừa cho Thẩm Thiên, Trương Vân Hi đã bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng dù có vậy nàng vẫn bị một số người có tâm theo dõi.
Cảnh tượng trời giáng dị tượng đã khiến cho người ta rung động, hiển nhiên có bảo vật quý giá xuất thế.
Vừa lúc vị Thần Tiêu thánh nữ Trương Vân Hi này ở giữa khu vực dị tượng xảy ra, lại còn đang bỏ chạy.
Cảnh tượng này không thể không khiến người khác nghi ngờ, khiến cho những kẻ ẩn nấp trong bóng tối kia phải động tâm.
Bảo vật mà ngay cả Thần Tiêu thánh nữ cũng cảm thấy không trụ được, phải lập tức bỏ chạy sẽ trân quý tới cỡ nào chứ?
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta hưng phấn!
Bởi vậy, các cường giả đỉnh cao ở gần nước Đại Viêm đều bị hấp dẫn chạy tới.
Những người này yếu nhất cũng có tu vi Kim Đan kỳ đỉnh phong, mà lại có được át chủ bài có thể đả thương được Nguyên Anh kỳ.
Nếu không họ sẽ không dám cùng truy tung với nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ như vậy. Làm vậy là muốn chết.
Trong số đó, nhiều nhất vẫn là tôn giả Nguyên Anh kỳ, mà cấp bậc cũng không tính là yếu.
“Lợi hại, không ngờ lại luyện thành dị tượng Bạch Hổ khiếu thương khung của Thần Tiêu Thánh Địa.”
“Không hổ là cao thủ xếp hạng thứ chín trong bảng Kim Đan kỳ ở Đông Hoang.”
“Chỉ tiếc, ngươi vẫn chỉ là một Kim Đan kỳ!”
…
Từng vị Tôn giả ngạo nghễ đứng giữa hư không tản mát ra khí tức cường đại.
Bọn họ đã truy tung Trương Vân Hi suốt một ngày đêm, cuối cùng đã bao vây được nàng.
Theo như bọn họ nghĩ, dù thiên phú của Trương Vân Hi có mạnh nữa cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ.
Đối mặt với hơn mười vị cường giả Nguyên Anh kỳ vây công, chắc chắn nàng không có khả năng ngăn cản.
Bây giờ bọn họ đã bao vây được Trương Vân Hi, chí bảo tuyệt thế đang ở ngay trước mắt.
“Vân Hi Thánh Nữ, chúng ta không muốn làm kẻ địch với Thần Tiêu Thánh Địa, chỉ cầu bảo vật.”
“Chỉ cần ngươi giao món chí bảo kia ra, cho chúng ta chia sẻ xem qua một chút.”
“Chúng ta cam đoan sẽ không khiến ngươi bị thương, nhất định sẽ thả cho ngươi an toàn rời đi.”
…
Là một vị Tôn giả Nguyên Anh kỳ đỉnh phong toàn thân được bao phủ bởi hắc khí không thấy rõ thân hình lên tiếng.
Không ai dám trắng trợn truy sát Thánh Nữ Thần Tiêu Thánh Địa. Đây là đại sự, cho dù là cường giả Nguyên Anh kỳ đỉnh cao, chỉ cách Hóa Thần kỳ một chút thôi cũng không dám.
Một khi bị Thần Tiêu Thánh Địa tra ra ngươi dám gây bất lợi cho Thánh Nữ, ngươi chỉ có một con đường chết.
Ở Thần Tiêu Thánh Địa kia đâu phải chỉ có một hai vị trưởng lão Hóa Thần kỳ chứ.
Nhìn các vị Tôn giả Nguyên Anh kỳ đầy mặt tham lam kia, ánh mắt Trương Vân Hi đầy trào phúng.
“Một bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi. Nguyên Anh kỳ mà lại có thể ném mặt mũi đi vây công ta được.”
“Các ngươi, ai dám lần lượt ra đây công bằng đánh một trận với bổn Thánh Nữ?”
Trương Vân Hi ngạo nghễ đứng đó, Bạch Hổ minh quang giáp nhiễm máu vẫn sáng rực rỡ.
Dị tượng Bạch Hổ khiếu thương khung đã vỡ vụn lại một lần nữa ngưng tụ sau lưng nàng.
Lúc này, Trương Vân Hi thực sự chẳng khác nào nữ chiến thần tái thế.
Muốn nghịch phạt tôn giả!
…
“Ha ha ha, chỉ là một con nhãi Kim Đan kỳ mà dám phách lối như vậy!”
Trong số các Tôn giả Nguyên Anh kỳ kia vang lên tiếng một bà lão.
Bà ta cười hắc hắc nói: “Không biết trời cao đất rộng!”
Trương Vân Hi lạnh liếc mắt hạnh: “Lão thái bà, ngươi!”
Chỉ một câu thôi, Bạch Hổ sau lưng nàng đột nhiên gầm lên.
Thân hình nàng hóa thành một đạo ngân sắc thần quang bay thẳng tới lão bà kia.
Linh khí sáng chói thiêu đốt bên ngoài cơ thể nàng, hòa lẫn với Bạch Hổ minh quang giáp.
Lúc này Trương Vân Hi đã vận dụng bí pháp Thần Tiêu chuẩn bị liều mạng!
Giữa mi tâm nàng, một ấn ký lôi đình màu vàng kim chói mắt chợt hiện.
Ấn ký này hiện ra, khí thế toàn thân nàng tăng gấp bội.
Nàng đấm ra một quyền, cả hư không đều vỡ vụn.
Hổ khiếu sơn lâm, bách thú đều im.
Rống rống rống!
…
“Không. Chỉ là Kim Đan kỳ, làm sao có thể mạnh như vậy?”
Mà sương màu đen bị lôi đình sáng chói đánh tan, hóa thành hư vô.
Bà lão trốn trong màn sương kia chỉ kịp hét lên một tiếng.
Sau đó, bà ta bị đòn tấn công mãnh liệt Trương Vân Hi dùng bí pháp bộc phát ra xé rách thân thể.
Một viên Nguyên Anh vẫn tản ra quang mang từ trong thân thể bà ta bắn ra.
Bà ta muốn trốn xa ngàn dặm, như vậy còn có cơ hội tìm người đoạt xá trùng sinh.
Chỉ tiếc, làm sao Trương Vân Hi có thể cho bà ta cơ hội này?
Một con Chu Tước lôi hỏa màu tím hồng nhào ra.
Đó là thần lôi bính hỏa Chu Tước, bọc lấy Nguyên Anh của lão bà kia.
Trong tiếng kêu thê lương, Nguyên Anh của bà ta không ngừng bị thiêu cháy.
Chẳng mấy chốc, đường đường một vị Tôn giả Nguyên Anh kỳ đã bị vẫn lạc trong tay Trương Vân Hi.
Hồn phi phách tán!
Lúc này, các cường giả khác vây quanh Trương Vân Hi, không một ai ra tay giúp đỡ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận