Vị trí Thái tử phi nàng cũng không hiếm lạ, còn sẽ hiếm lạ vị trí trắc phi hư ảo giả dối kia? Trong lòng Tô Lạc thầm cười nhạo Thái tử tự cho mình là đúng.
Nàng cười như không cười mà liếc xéo Thái tử: “Thái tử điện hạ, vị trí trắc phi của ngài nếu quý giá như vậy thì ngài tự giữ lại đi, thưởng cho ai đều được. Nhưng mà thần nữ sợ là không đảm đương nổi.”
“Nữ tử này thật lớn mật!” Thái tử còn chưa nói, thị vệ của hắn sớm đã gầm lên.
Mũi kiếm thật dài đe dọa hướng yết hầu Tô Lạc. Chỉ cần Thái tử ra lệnh một tiếng. Mũi kiếm kia sẽ thật sự đâm vào yết hầu của nàng.
Tô Lạc sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh bắn về phía Thái tử, dùng phép khích tướng nói: “Như thế nào? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy? Thái tử điện hạ anh minh thần võ thông minh cơ trí của chúng ta hiếu thắng muốn đoạt người sao? Chuyện này thật không dễ nghe.”
Thái tử thẹn quá hóa giận, hừ lạnh một tiếng: “Cưỡng bức ngươi? Ngươi mà có tư cách sao! Nếu như ngươi không biết điều như vậy, bổn cung làm sao cần nể mặt mũi cho ngươi?”
Nói xong, Thái tử lạnh lùng xua tay, hạ mệnh lệnh.
Rất nhanh, thái giám liền đứng ra. Tay cầm thánh chỉ, lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng… Tô phủ Tứ tiểu thư lễ nghi không hợp, giáo dưỡng không thục… Thật khó đảm đương vị trí Thái tử phi. Vì vậy hôn sự năm đó hủy bỏ. Từ đây nam cưới nữ gả, không quan hệ lẫn nhau. Khâm thử!”
Thánh chỉ đã ban xuống, khó mà sửa đổi.
Lúc này, Tô Lạc, Tô Khê hiếm thấy đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử lạnh lùng trừng Tô Lạc, ghé sát vào bên tai nàng, cắn răng thấp giọng nói: “Nha đầu, sau này ngàn vạn lần đừng xuất hiện trước mặt bổn cung!”
“Cái gì?” Tô Lạc tựa như bị hoảng sợ, kinh hách mà lặp lại: “Thái tử điện hạ ngài sở dĩ từ hôn là bởi vì không… không… không “lên” được?”
Lời Tô Lạc vừa nói ra, nháy mắt, bốn phía không khí im lặng không động tĩnh, một đám người ngưng thần nín thở, rũ mắt cúi đầu, không dám ngẩng mặt liếc mắt nhìn Thái tử một cái.
Nhưng là khóe mắt, đuôi lông mày không che dấu được ý cười lại nói lên rõ ràng hết thảy.
Hay cho nha đầu thúi nhanh mồm dẻo miệng này! Trên mặt Thái tử như là bị roi quất lên, mịt mờ đáng sợ, giống như bão táp sắp xảy ra.
Hành động này của Tô Lạc thật sự là dương mưu. Ý nghĩa của dương mưu chính là quang minh chính đại thiết lập âm mưu.
Nếu lúc này Thái tử trừng phạt nàng thì không phải là hắn giấu đầu hở đuôi, chột dạ, không đủ tự tin sao?
Nhưng nếu Thái tử không trừng phạt nàng thì lại mất mặt mũi.
Mặc kệ Thái tử làm như thế nào, đều không thể bảo toàn, mặc kệ hắn đáp lời như thế nào, đều không nói rõ lý.
Thật đúng là hoàng bùn rơi vào đũng quần, không phải phân thì cũng là phân.
Sắc mặt Thái tử hết xanh lại đỏ. Hắn hung tợn mà trừng mắt với Tô Lạc. Cuối cùng, hắn hung hăng phất tay áo, sải bước đi.
Tô Tĩnh Vũ không vui giáo huấn Tô Lạc: “Nha đầu thúi nhà người, nói cái gì vậy? Sao có thể cùng Thái tử nói chuyện như vậy? Thái tử không phạt ngươi là hắn nhân từ. Ngươi tốt nhất tỉnh lại đi!”
Nói xong, Tô Tĩnh Vũ trấn an Tô Khê và trao đổi ánh mắt cùng nàng, sau đó bước nhanh đi theo Thái tử.
Nhanh đến nỗi hắn trấn an cái gì, đại khái chỉ có chính hắn biết.
“Ngươi… Ngươi làm sao có thể…” Tô Tử An gắt gao trừng mắt nhìn Tô Lạc. Ánh mắt kia phảng phất ýnhưmuốn đem nàng ăn tươi nuốt sống. “Ngươi tại sao không biết liêm sỉ như vậy!”
Tô Lạc trong lòng cười lạnh. Cái miệng nhỏ trên mặt lại trề ra rất ủy khuất:
“Nhưng mà… Nhưng mà phụ thân đại nhân, Thái tử hắn… hắn thật là nói như vậy mà…”
Vừa rồi Thái tử kề sát vào tai nàng nói gì đó, chỉ có bọn họ hai người biết.
Thái tử muốn phủ nhận, ha ha ha, không có cơ hội!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận