Người đó đã tới đây rồi sao? Hôm nay, các vị khách bắt đầu tới cung điện, ta thầm nhớ lại những vị khách đã tới hôm nay.
“…”
Nhưng thật sự rất khó để biết được người đó là ai giữa nhiều người khách tới vậy. Đại Công tước Chrome cùng phu nhân, Đại Công tước Lilteang, ngài Thủ tướng cùng gia đình tới từ Vương quốc hương Bắc, con của Công nương Cranthia từ Samoneau, Hoàng tử Heinley từ Tây Quốc, Hoàng đế Sirim từ Blue Bohean…
Vấn đề ở đây là không phải chỉ có mỗi mình những người đó. Chỉ riêng Đại Công tước và phu nhân thôi đã có cả đoàn kỵ sĩ, người hầu, cố vấn hộ tống, rồi nhân số người đó lên vài lần thì mới là con số chính xác về lượng khách. Ta còn không biết người gửi lá thư đó là nam hay nữ, già hay trẻ, hay xuất thân ra sao. Gần như là bất khả thi để tìm được chủ nhân của Queen.
Ta cân nhắc một lúc rồi mới viết thêm,
Ta chắc là người đó cũng không biết đâu. Trong cung điện này, số người sống ở đây làm sao mà đếm xuể. Ngay khi ta viết xong thư, Queen liền bay lại gần ta.
“Con chim này thông minh thật đấy, Nữ hoàng.”
“Kể cả lúc đang rỉa lông đi nữa thì nó vẫn cố nhìn về phía người đấy.”
Các nữ quan đều bật cười khi thấy Queen dụi đầu vào ta.
“Thật vậy sao?”
Ta vuốt ve đầu nó, và con chim rúc lên một tiếng tỏ ý vô cùng hài lòng, nhắm mắt lại. Ta cuộn bức thư lại và buộc vào chân nó, con chim vỗ cánh vài cái, nó nhảy múa trên giường một lúc rồi mới bay vút qua cửa sổ.
“Thật là một sinh vật thông minh…”
Chủ nhân của nó chắc cũng phải giỏi lắm mới nuôi dạy được nó như vậy. Không biết đó là người như thế nào nhỉ? Một cô gái trẻ tầm tuổi ta như Laura chăng? Hay người người phụ nữ lớn tuổi thanh lịch, hoặc một quý ông nào đó? Một quý tộc sa hoa? Hay một hiệp sĩ chỉ biết cầm kiếm?
“Người có thích chim không Nữ hoàng?”
Bá tước Phu nhân bước tới cạnh ta khi ta vẫn còn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có. Ta nghĩ chúng thật đáng yêu.”
Con chim đó rất tuyệt vời, và hẳn chủ nhân của nó cũng tuyệt y như vậy. Bá tước Phu nhân Eliza mỉm cười, khuyến khích ta.
“Vậy sao người không thử nuôi một, hai con nhỉ?”
“Đúng đấy. Nuôi chim non rất vui đấy Nữ hoàng.”
“Sau đó thì kết duyên hai chúng nó với nhau luôn!”
Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng ta nghĩ lại một chút rồi lắc đầu.
“Không. Ngắm nhìn thì khác hoàn toàn với việc nuôi nấng.”
Queen chẳng qua thông minh vì được chủ của nó dạy dỗ. Ta cũng không chắc là ta thích tất cả các loài chim hay chỉ mình Queen nữa. Nếu ta nuôi thú cưng thì ta phải thích nó đã rồi mới nuôi được.
“Mà từ hôm qua tới giờ không thấy Tử tước Phu nhân Verdi nhỉ….”
“Chị ấy phải về dinh thự gấp.”
“…Lại gắp rắc rối à?”
Các nữ quan liếc nhìn lẫn nhau. Không như họ, Tử tước Phu nhân Verdi không sống trong dinh thự ở vương đô mà thường xuyên trở về dinh thư ở ngoài vì vài lý do gia đình. Mà “lý do gia đình” thì thường không phải tin tốt lành cho lắm.
“Thần nghe đồn là con trai chị ấy đánh bạc suốt.”
“Và Tử tước thì lại đi tán tỉnh một thường dân đã có chồng, vậy là bị chồng cô ta kiện.”
Rất nhiều quý tộc khác cũng như vậy. Con trai Tử tước Phu nhân thì đánh bạc và chồng lại đi dây dưa với phụ nữ.
“Ra vậy…”
Tử tước Phu nhân Verdi hẳn phải gặp nhiều khó khăn lắm. Ta khá lo cho chị ấy nhưng cũng sẽ không can thiệp vào trừ phi chị ấy nhờ giúp. Lòng tốt của ta có thể sẽ đụng chạm vào lòng tự tôn của chị. Mà kể cả nếu chị ấy nhờ ta giúp đi nữa, cũng không phải chuyện mà ta dễ dàng giải quyết được…
‘Mọi người đều có vấn đề của mình mà.’
Ta thở dài rồi đóng cửa sổ lại.
***
Ngày hôm sau, càng nhiều khách hơn tới cung điện, đầu tiền là công chúa của Vương quốc phương Nam từ sáng sớm. Ta trao đổi vài lời chào hỏi với cô. Dù trời mưa nhưng ngày hôm nay vẫn đặc biệt nhộn nhịp. Cho tới khi ta quay về phòng nghỉ vào tối hôm đó và nhận ra Queen đã đậu trên bục cửa sổ đợi ta, trông tội nghiệp vô cùng. Ta mở cửa sổ ra và nó bay ngay vào, cả người ướt nhẹp.
“Ôi trời, chủ của ngươi vẫn bắt ngươi đi gửi thư trong thời tiết này ư?”
– !
“Ngươi đang run đấy. Và chắc ngươi mang cả thư tới nhỉ.”
– …
Ta vừa nói vừa lấy khăn choàng qua người nó và lau khô bộ lông nó. Queen dường như đã hơi ngần ngại một lúc nhưng rồi giờ lại ngủ gà gật trong tay ta. Ta lau cho nó tới khi khô hẳn rồi mới cẩn thận lấy lá thư ra. Dù lá thư đã hơi ngấm nước nhưng vẫn còn đọc được.
Lần trước ta đã viết gì ấy nhỉ?
…À, ta hỏi người đó là ai. Và người đó muốn cá cược với ta. Ta ngồi xuống bàn viết thư trả lời.
Ta viết thư xong rồi nhìn qua Queen, lại nghĩ tới trời bên ngoài. Mua vẫn rơi nặng hạt, đập vào khung cửa kính. Mưa vẫn chưa ngừng. Nếu giờ ta để nó đi, nhỡ đâu Queen bị cảm thì sao. Queen vẫn nhìn chăm chăm vào ta thay vì nằm yên trong chiếc khăn choàng. Ta đặt bút xuống, và nó liền bay lên bàn. Nó nhìn vào mẩu giấy trong tay ta rồi giương một chân ra như thể muốn ta buộc vào đó.
“Không.”
– ?!
“Đang mưa đấy. Ta không thể để ngươi bị ốm được.”
Con chim do dự một lúc như thể nó thật sự hiểu ta đang nói gì, ta ôm nó vào lòng và xoa đầu nó.
“Ngươi có thể ngủ với ta hôm nay. Bao giờ tạnh mưa ngươi có thể đi.”
– !
Nghĩ lại thì…nó là một con chim trống. Liệu chim có quan tâm tới giới tính con người không nhỉ? Sao tự dưng nó đơ ra vậy?
***
Ta đi tắm rồi thay sang chiếc váy ngủ, khi quay lại phòng ta đã thấy Queen nằm trên giường rồi. Ta đã định lấy nệm riêng cho nó nằm cạnh ta, nhưng giờ thì con chim lại nằm thẳng cẳng, duỗi hết lông cánh ra.
“…”
Chim mà cũng có thể nằm như vậy được sao? Đáng yêu thật.
Khi ta lại gần nó, ta còn thấy thú vị hơn khi thấy nó thở với chiếc mỏ hơi hé ra. Nó vẫn không tỉnh dậy dù ta có chạm nhẹ vào nó, vậy nên ta nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Ta nằm yên, cảm nhận được sự ấm áp trên vai mình. Có lẽ là do thân nhiệt của Queen cao tới độ dù nó nằm cách xa như vậy nhưng ta vẫn cảm thấy.
Ta cứ chăm chú nhìn nó, và rồi Queen chợt mở mắt. Khi ta nhìn vào cặp mắt tím ấy, ta chợt nhớ tới Hoàng tử Heinley.
Nghĩ lại thì, Hoàng tử cũng có đôi mắt giống như chim ưng vậy. Ta vươn tay ra vuốt ve má nó, và đôi mắt sắc sảo ấy lại cụp xuống.
“Ngươi đẹp thật đấy, Queen.”
Ta nhẹ giọng nói, nó liền duỗi người ra rồi lấy cánh ôm lấy tay ta.
“Ngủ ngon nhé, Queen.”
***
Lúc ta tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Queen đã đi mất. Cửa sổ hơi thoáng mở như thể nó tự mở cửa vậy.
‘Giỏi thật đấy.’
Còn ấn tượng hơn là nó còn nhớ mang theo bức thư của ta nữa.
“Bá tước Phu nhân Eliza, ngươi có dọn dẹp chỗ giấy trên bàn ta không?”
Ta hỏi Bá tước Phu nhân Eliza cho chắc.
“Không, thưa Nữ hoàng. Có gì mất sao?”
“Ừ, chắc là Queen lấy nó đi rồi.”
Bá tước Phu nhân Eliza cũng rất ngạc nhiên khi nghe ta kể vậy.
Ta cứ nghĩ về vụ cá cược trên đường tới Cung điện Trung tâm. Queen thông minh như vậy, hẳn chủ của nó cũng thế. Có lẽ là Hoàng đế Sirim từ Blue Bohean chăng? Ta nghe được là ngài ấy khá giỏi. Thêm nữa, Blue Bohean là một quốc gia hàng hải, họ thường dùng chim để đưa thưa tới các quốc gia khác…
“Hôm nay người trông vui vậy, Nữ hoàng.”
“Thế sao?”
“Vâng. Thần đã lo là người lúc nào cũng buồn rầu, nhưng có vẻ như Lễ Giao thừa giúp người vui lên một chút rồi nhỉ.”
“Vậy à…”
Thực ra thì sự hiện diện của Queen mới thực sự giúp ta vui lên, nhưng nếu không nhờ Lễ Giao thừa, nó cũng sẽ không tới đây. Dù sao Bá tước Phu nhân Eliza vẫn có cái đúng.
Ta làm việc với nụ cười trên môi, và khi tới giờ nghỉ trưa, ta quay về Cung điện phía Tây. Ta thường dùng bữa ở Cung điện Trung tâm, nhưng ta sợ rằng Queen sẽ lại đợi ta ngoài cửa sổ như hôm qua.
“Lại nữa sao.”
Queen lại đậu ngoài bệ cửa lần nữa. May thay, thời tiết hôm nay rất đẹp, nó có vẻ như đang hưởng thụ nắng ấm hơn là tắm mưa như hôm qua. Ta mở cửa ra và Queen nhanh chóng bay vào phòng, giương chân ra. Ta lập tức đọc lên những dòng chữ viết tay quen thuộc đó.
Ta nhìn Queen. Con chim chớp đôi mắt to cộ và nghiêng đầu như thể chẳng biết trong thư viết gì.
“…”
– Gu?
“Chủ ngươi muốn cược ngươi sao, Queen?
Ta vừa dứt lời, Queen liền nhảy lên, vỗ vỗ đôi cánh. Ta kéo nó vào lòng, chăm chú nhìn vào bộ lông vàng óng tuyệt đẹp ấy.
Ta muốn có Queen. Ta chưa từng gặp chú chim nào đáng yêu và thông minh như này. Nhưng…dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn nếu nó ở với chủ của mình. Nếu như ta thắng cược và có được nó thì đau lòng lắm. Không, không phải như vậy. Queen sẽ bị bỏ rơi bởi chủ của nó.
Ta cũng chẳng vui thích gì với cuộc cá cược này. Ta chỉ tò mò thôi, nhưng sự lo âu này lại ngăn ta lại. Lý do mà chủ của Queen và ta vẫn còn trao đổi thư là bởi chúng ta không quen nhau. Liệu sau khi tìm ra đối phương là ai, ta và người đó còn có thể trò chuyện thân mật như thế này không? Ta phải cẩn thận che dấu thân phận nữ hoàng này, và để bầu không khí thân mật này không biến mất.
– Gu?
Con chim gõ vào tay ta khi thấy ta ngồi im như thể nó không đợi được mà giục ta viết. Ta chần chừ rồi đặt Queen lên bàn, lôi mẩu giấy ra và nói dối.
Queen kêu lên và vỗ hai cánh vào nhau khi thấy ta viết vậy. Nghe như nó đang cười vậy, và ta thì lại thấy hơi ngại dù đó chỉ là con chim. Ta gãi má nó, Queen liền cỏ đầu vào tay ta.
“Ngươi nghĩ có vui không nếu ta nói dối chủ ngươi?”
– Gu!
Ta mừng là nó thấy vui. Ta thấy hơi có lỗi với người đó, nhưng…người đó sẽ không tìm được ta nếu ta nói dối. Như vậy, chúng ta sẽ không tìm thấy nhau, và chúng ta vẫn sẽ là bạn giấu mặt như bây giờ.
“Ngươi cũng thích mà Queen?”
– ?
***
Một ngày trước khi lễ Giao thừa bắt đầu.
Ta chào đón những vị khách cuối cùng, kiểm tra tiến trình buổi lễ và buổi tiệc đặc biệt trong ngày cuối cùng. Ta tới Cung điện phía Tây lần nữa vừa giờ trưa để kiểm tra xem Queen có tới không, nhưng thật đáng tiếc. Thay vào đó lại là Tử tước Phu nhân Verdi, người đã vắng mặt nhiều ngày nay. Chị ta trông khá nhợt nhạt và mệt mỏi, nhưng chị vẫn chào ta vui vẻ.
“Nữ hoàng, hy vọng ngươi không phiền, thần…”
“Không sao. Cứ nói đi.”
“Người có thể cho thần mượn ít tiền không?”
Gương mặt Tử tước Phu nhân Verdi đỏ lên khi không thể nói ra lý do vì sao.
“Khoảng năm ngàn krangs…”
Tuy nhiên, các nữ quan khác và ta đều đã biết trước lý do. Có lẽ là do con trai hay chồng chị ấy. Dù Tử tước Phu nhân vội quay về dinh thự như vậy nhưng chị cũng khó lòng nào kéo cả gia đình ra khỏi mớ hỗn độn này. Ta hứa sẽ cho chị ấy mượn tiền mà không tính lời, và chị cứ nói đi nói lại rằng sẽ trả lại ta rồi rời phòng trong nỗi xấu hổ.
“Thần thà ly dị còn hơn.”
Laura vẫn chưa kết hôn, nàng ấy cũng chẳng có tí thông cảm nào với Tử tước Phu nhân Verdi.
“Ly dị như vậy thì giống như vứt đi cả đội quân của Lux vậy.”
Bá tước Phu nhân Eliza giảng giải cho Laura, nhưng tiểu thư trẻ này có vẻ như vẫn chưa hiểu.
“Nếu chị ấy ly dị, chẳng phải con trai chị ấy sẽ bị coi như là con hoang hay sao?”
“Nếu nó không xảy ra ngay lập tức thì vẫn có khả năng là cậu ta sẽ mất quyền thừa kế. Vậy nên chị ấy mới phải chịu đựng, Laura ạ.”
“Vậy thì sao? Kẻ toàn gây rối như hắn mà làm người thừa kế thì chỉ làm gia tộc ngày một suy tàn thôi.”
“Suỵt, Laura.”
Bá tước Phu nhân Eliza trừng mắt nhìn Laura, nàng liền bĩu môi.
“Thần chỉ lo mà thôi.”
***
Tử tước Phu nhân quay về dinh thự lần nữa nhưng không ai còn ăn một cách vô lo được. Ta hoàn thành bữa trưa rồi nhanh chóng quay trở lại Cung điện Trung tâm. Tới gần cuối ngày, một chuyện xảy ra khi ta chuẩn bị nghỉ.
“Nữ hoàng.”
Một hiệp sĩ bước vào văn phòng và báo cáo.
“Hoàng tử Heinley muốn gặp người.”
“Hoàng tử Heinley?”
Sao vậy nhỉ? Ta ra ngoài và bắt gặp ngài đang quay lưng lại với ta để ngắm một bức họa.
“Ah. Nữ hoàng.”
Ta tiến lại gần, và ngài ấy quay đầu lại, quỳ xuống như một hiệp sĩ lần nữa.
“Hy vọng ta không quá thất lễ?”
“Không hề gì. Ta có thể giúp gì cho ngài.”
“Ta nghe nói người đã hoàn thành công việc. Người còn bận không?”
Ngài ấy sao lại biết giờ làm việc của ta nhỉ? Dù sao ngài ấy cũng nói đúng, ta đáp rằng mình sắp hoàn thành, thì ngài ấy cười.
“Vậy thì tốt. Người có phiền nếu dẫn ta đi tham quan cung điện không? Ta có đi xem một lúc rồi, nhưng nó lớn quá và ta sợ mình lạc mất.”
“À, vậy để nữ quan của ta—”
“Nàng.”
Ta đang định lệnh cho nữ quan của ta thì hắn đã thấp giọng nói.
“Ta muốn Hoàng hậu cơ.”
----------
Đôi lời của người dịch: Nếu có ai để ý thì bình thường mọi người toàn gọi Navier là Nữ hoàng – Empress, chỉ có lúc này (và về sau) là Heinley gọi bằng Hoàng hậu – Queen. Vậy nên mình mới chật vật với cái tên gọi Hoàng đế – Nữ hoàng chứ không dịch phứt là Hoàng đế – Hoàng hậu. Cơ mà tìm hiểu một chút thì Empress và Queen cơ bản vẫn khác nhau. Empress giống như người cùng Emperor cai trị một đất nước, Queen giống vợ của vua hơn, nên để Nữ hoàng nghe cũng sang hơn ha.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận