Phủ Lưu Kỳ.
Mấy người Lưu Kỳ vừa mới dùng cơm xong, lúc này đang thảo luận chuyện tình Trương Duyệt.
- Thiếu gia, hạ nhân thông báo Y Tịch tiên sinh tới chơi.
Trong khi Lưu Kỳ đang đau đầu, đột nhiên thanh âm của Chương Bá bên ngoài cửa truyền vào.
- Chương Bá, hãy mời Y tiên sinh vào.
Lưu Kỳ nói xong liền quay đầu nói với hai người Lưu Tu.
- Được rồi, ta ra ngoài bái kiến Y tiên sinh, xem tiên sinh tới có chuyện gì, các người trở về suy nghĩ thật kỹ, Bàn đệ hãy chăm chỉ đọc sách, ta hai ngày nữa sẽ khảo nghiệm đệ.
Đợi tới khi hai người Lưu Tu rời đi, Lưu Kỳ thầm nói vài câu:
- Y Tịch, Y tịch...
- Lại gặp được một người nổi danh.
Lưu Kỳ yên lặng suy nghĩ, Y Tịch tên hiệu Cơ Bá, là danh sĩ nổi tiếng Kinh Tương, vừa mới dốc sức trợ giúp Lưu Biểu, ngay sau đó Lưu Bị đến Kinh Châu vài lần bị đám người Thái Mạo mưu hại tính mạng, nhưng đều được Y Tịch báo trước, có thể nói là mấy lần cứu mạng Lưu Bị. Sau đó Lưu Bị đạt được Lô Mã, Y Tịch khuyện Lưu Bị Lo Mã là giống khắc chúa, khuyên Lưu Bị tặng Lô Mã cho cừu nhân, sau khi cừu nhân chết mới thu hồi lại, Lưu Bị không tin, sau đó Từ Thứ cũng khuyên Lưu Bị nhưng Lưu Bị vẫn không tin. Cho tới khi Lưu Bị vào Tứ Xuyên, Lưu Bị đưa ngựa cho Bàng Thống mượn, lại hại chết Bàng Thống. Sau này Lưu Bị xưng đế lại chọn Y Tịch làm người chủ trì, có thể thấy được Y Tịch có tài năng bất phàm.
Lưu Kỳ vừa nghĩ vừa đi, thoáng chốc đã tới cửa, liền thấy một nam tử trung niên khoảng ba một ba hai tuổi dưới sự dẫn dắt của quản gia tiến vào. Nam tử trung niên này một thân nho bào, tóc dài được buộc tùy ý bởi một sợi dây màu trắng, dáng vẻ tiêu sái phiêu dật khó tả thành văn. Đôi môi phiết hồ, có vẻ uy nghiêm, trong lúc hành tẩu lại tản ra loại nhã khí thản nhiên.
- Kỳ nghênh đón chậm trễ, mong tiên sinh chớ trách.
Lưu Kỳ chắp tay thi lễ đối với Y Tịch. Người xưa dùng lễ đối lễ, Lưu Kỳ mặc dù không thích những thứ này nhưng vẫn phải tuân theo quy củ.
- Đừng ngại, mạo muội tới chơi, hy vọng không làm phiền đại công tử.
Y Tịch thấy Lưu Kỳ khách khí hành lễ, y không khỏi khẽ cười đáp lễ nói.
Hài người chào nhau xong, Lưu Kỳ mời Y Tịch vào nhà, Tình nhi, Uyển Nhi đã sớm sửa sang phòng khác xong, hơn nữa còn pha sẵn hai chén trà thơm.
Y Tịch ngồi chồm hỗm trước chiếc bàn, bưng chén trà thơm mát lên thưởng thức.
Lưu Kỳ thấy Y Tịch không nói gì, đành phải mở miệng trước nói:
- Không biết tiên sinh tới có chuyện gì?
- Y mỗ lần này phụng mệnh Châu Mục đại nhân tới thăm đại công tử.
Y Tịch đặt chén trà xuống chậm rãi nói.
- Làm phiền tiên sinh, ta hiện tại không việc gì, chỉ cần không vẫn động mạnh, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể khôi phục.
Lưu Kỳ cũng thành thật nói.
- Uhm, không việc gì là tốt rồi, đại công tử cảm nhận thế nào đối với chuyện lần này?
Y Tịch hỏi.
- Chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi, ta sẽ không để trong lòng. Về sau ra ngoài tự nhiên phải cẩn thận hơn, về phận hạng người đạo chích này, về sau tự nhiên phải phòng bị.
Lưu Kỳ nói lời này hư hư thực thực, khiến người ta khó đoán ra ý tứ chân thật. Hiện tại hắn chưa rõ Y Tịch có đứng trên cùng con thuyền với mình hay không? Há có thể nói rõ ý tứ chân thật với Y Tịch.
- Đáng tiếc.
Trong mắt Y Tịch chợt lóe lên tia thất vọng nhìn Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ hỏi lại:
- Tiên sinh thấy thế nào?
- Không có nhân định gì, ngược lại có vài lời khuyên.
Y Tịch trầm mặc một hồi nói.
- Xin tiên sinh hãy chỉ dạy.
Lưu Kỳ nói.
- Thứ nhất, công tử hiện tại rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm, tùy thời có thể gặp họa sát thân. Thứ hai, Kinh Châu hiện tại rất nguy hiểm, tương lai cũng có họa diệt vong.
Y Tịch thẳng thắn nói.
- Ta có nghi hoặc muốn hỏi, mong tiên sinh giải thích giúp.
Y Tịch đã nói rõ thái độ, chỉ thiếu câu nói ta ủng hộ người mà thôi, Lưu Kỳ cũng không còn gì phải giấu diếm.
Trong mắt Y Tịch lóe lên một tia bất ngờ:
- Chẳng lẽ Lưu Kỳ rốt cuộc thông suốt?
Y Tịch nghi hoặc nhìn về phía Lưu Kỳ:
- Công tử cứ nói.
- Lần này Trương Duyệt hại ta, dựa vào năng lực của đám người Thái Mạo, trước đó không thể không phát hiện, ta muốn biết vì cớ gì bọn họ không ngăn cản, phải biết rằng hiện tranh đấu công khai không có lợi đối với bọn họ?
Lưu Kỳ hỏi.
Y Tịch hiển nhiên nhìn thấu đám người thế gia này.
Lưu Kỳ nói xong, Y Tịch cười cười, cười sang sảng thành tiếng. Lúc này Lưu Kỳ suy nghĩ thông suốt, Y Tịch thực sự muốn nhanh chóng thông báo với đám bạn tốt. Mấy năm nay, bọn họ ủng lập trưởng, luôn luôn tranh đấu với thế lực đám người Thái phu nhân muốn lập thức, nhưng mà nhiều lần nói với Lưu Kỳ, Lưu Kỳ lại không biểu hiện gì. Hỏi nhiều Lưu Kỳ liền đẩy hết cho Lưu Biểu định đoạt, làm bọn họ tức chết, không ngờ hôm nay buột miệng nói, Lưu Kỳ liền mở miệng, hơn nữa còn nói rõ ràng như vậy.
Đời người vui sướng nhất chính là thời điểm người ta sắp buông bỏ lại đạt được thành công. Trong lòng Y Tịch đương nhiên rất vui vẻ.
Lưu Kỳ hiện tại chăm chú nhìn Y Tịch, hi vọng y có thể cho mình đáp án, may mắn Lưu Kỳ không biết ý nghĩ trong lòng y, bằng không y sẽ xấu hổ tới mức không có mặt mũi đi gặp người.
- Khụ...
Y Tịch đang cao hứng ngẩng đầu thấy Lưu Kỳ đang chăm chú nhìn mình, nhất thời có chút ngượng ngùng, y vội ho khan một tiếng che đậy sự xấu hổ của mình. Đồng thời thằm mắn mình thiếu bình tĩnh, nhiều chuyện không được kích động như vậy.
- Công tử, kỳ thực chuyện này có liên quan tới lợi ích của bọn họ, Thái phu nhân không ngăn cản đó là Thái phu nhân muốn diệt trừ công tử để giảm bớt chướng ngại, về phương diện khác, Thái phu nhân muốn thử lòng Châu Mục đại nhân, để sau này chuẩn bị. Về phần Thái Mạo, Khoái Việt là vì suy xét cho gia tộc, muốn tìm thước đo để sau này làm việc, xem quyết định thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Y Tịch sắc bén nói.
- Đám người Thái Mạo chẳng phải ủng hộ Lưu Tông sao?
Lưu Kỳ nghi ngờ hỏi.
- Sai rồi, đám người Thái Mạo không ủng hộ bất cứ kẻ nào, ai cho gia tộc bọn họ lợi ích lớn nhất, bọn họ sẽ ủng hộ kẻ đó.
Y Tịch hiển nhiên nhìn thấu đám người thế gia này.
- Tiên sinh nói, nếu như ta cho bọn họ lợi ích thật lớn, bọn họ sẽ đứng về phía ta.
Lưu Kỳ có chút không xác định.
- Đúng vậy, chỉ là tỷ lệ cực thấp.
Y Tịch không chút do dự nói.
- Xịt.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu.
- Đám người thế gia này thực sự chính là quả bom nổ chậm, khó tránh khỏi một ngày nào đó sẽ nổ mạnh.
Thử nghĩ mà xem, người ngoài tiền tuyến đánh giác, đám thế gia này đột nhiên đâm đao sau lưng, vậy là xong rồi.
- Vậy tiên sinh cho rằng, ta tiếp đến nên làm thế nào?
Lưu Kỳ gọi tiên sinh câu này chính là tâm phục khẩu phục.
Y Tịch để ý thấy ngữ của Lưu Kỳ biến đổi, vì thế trong lòng y thực sự rất vui vẻ.
Lưu Kỳ rốt cuộc quang minh chính đại biểu lộ rõ thái độ. Y chẳng phải chờ đợi ngày này sao? Y sao có thể không kích động được chứ? Trong lòng y lại thằm nhắc mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, kích khởi hùng tâm của đại công tử, làm một hồi chuyện lớn, bất kể thế nào đi nữa cũng phải lưu danh sử sách.
Y thoáng biến đổi ý nghĩ, mở miệng nói:
- Công tử hiện tại phải làm chính là tạo uy danh bản thân, công tử ở Kinh Châu tuy thông minh tài đức nhưng vẫn chưa đủ, phải để bách tính Kinh Châu, từ cụ lão tám mươi đến trẻ nhỏ ba tuổi đều biết tài năng của công tử, như vậy công tử mới có nhất hô bá ứng ở Kinh Châu, như vậy làm chuyện gì có dễ dàng hơn nhiều. Thứ hai, công tử hiện tại trong tay không có binh quyền, công tử không chỉ cần tạo uy danh trong lòng dân chúng mà còn phải tạo uy danh trong lòng binh sĩ, tạo lên một đội quân thuộc về mình mới là thượng sách, điểm này công tử không ngại có thể quật khởi từ Trường Sa. Trải qua chuyện lần này, hơn nữa chúng ta âm thầm mưu họa, Trường Sa Thái Thú Trương Tiện rất có khả năng bị bãi quan, công tử có thể cài người của mình vào làm chỗ dựa cho công tử. Chỉ là Trường Sa tiếp giáp thế lực Tông Quyền, không phải vùng đất lâu dài, công tử nên tìm một mảnh đất khác.
Thấy Lưu Kỳ nghe rất là nghiêm túc. Y Tịch âm thầm mừng rỡ, nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói tiếp:
“Thứ ba là, bên cạnh công tử thiếu hụt nhân tài. Ở cái thời buổi loạn lạc như thế này nhân tài chính là nền tảng để lập thân. Công tử cần có mưu sĩ,vì người bày mưu tính kế; cần có võ tướng, vì ngươi mà mở mang lãnh thổ; cần có văn thần vì người mà thống trị thành trì...hiện tại bên cạnh công tử có bao nhiêu người mới, hẳn là công tử là người hiểu rõ nhất. Công tử cần phải sớm vạch ra kế hoạch chiêu dụ những người này, chuẩn bị cho tương lai sau này. Mà ở thời loạn lạc như thế này...thứ thiếu nhất chính là nhân tài.”
“Loạn thế xuất anh hùng”, đạo lý này Lưu Kỳ hiểu.
Y Tịnh đã nêu ra những vấn đề mà hắn thiếu sót.
Danh tiếng đương nhiên quan trọng rồi. Ngươi thử nhìn mà xem, Viên Thiệu tại sao lại có nhiều thuộc hạ đi theo như vậy?? Còn không phải là vì Viên Thiệu có danh tiếng bốn đời là tam công đó sao???
Còn có đám Lưu Bị, lúc trước không có chỗ đứng, tại sao vẫn có nhiều người đi theo như vậy? Còn không phải là vì danh tiếng hoàng thúc nhân nghĩa đó hay sao??
Lưu Kỳ lúc trước không biết theo ai, hiện tại nghe Y Tịch nói như vậy, cảm thấy mọi chuyện cũng không có hỏng bét giống như hắn đã nghĩ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Xin hỏi tiên sinh, tiên sinh có suy nghĩ như thế nào về thế cục thiên hạ hiện tại?”
Lưu Kỳ cấp bách muốn biết hiện tại hắn đang ở thời điểm nào?
“Đương Kim Tào Tháo vừa mới bình định Từ Châu xong. Dự Châu to như vậy, hắn cần phải có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Ngoài ra hắn còn cùng với Viên Thiệu âm thầm phân cao thấp. Mặc dù hiện tại hai phe còn chưa có chuẩn bị xong, thế nhưng theo như ta dự đoán, có lẽ qua một đoạn thời gian ngắn nữa, hắn và Viên Thiệu sẽ phát sinh xung đột. Tào Tháo thế yếu đương nhiên sẽ không chủ động tấn công trước mà hắn sẽ nhìn xem Viên Thiệu sẽ xuất binh như thế nào. Mã Đằng, Hàn Toại, Công Tôn Độ, các này ở quá xa, không thể tranh chấp thiên hạ được. Tôn Quyền ở Giang Đông đã chỉnh đốn xong nội bộ. Hiện tại hắn chỉ muốn cố thủ Giang Đông. Đây là nơi dễ thủ khó công. Thế nhưng do hắn tự mình phong bế, cho nên không có cách nào khếch trương được. Kinh Châu mặc dù ba mặt toàn là kẻ địch, thế nhưng Lưu Chương vô năng, đương nhiên sẽ không tấn công. Nếu như hắn liên hiệp với Giang Châu thì hai nhà này vừa thủ, vừa công được. Nhưng châu mục đại nhân lại không có lòng khuếch trương, bằng không hắn đã có thể thu phục được thiên hạ rồi.”
Y Tịch nói xong câu cuối cùng, tâm tình hắn lúc này cũng không còn cao hứng như lúc trước nữa.
Lưu Kỳ nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may còn chưa có đánh “Trận chiến Quan Độ”, bằng không cũng không còn chút sức lực nào nữa rồi. Nhưng thời gian còn lại dành cho hắn, cũng không còn bao nhiêu nữa a.
Y Tịch trò chuyện với Lưu Kỳ một lúc rồi rời đi.
Hắn muốn đem tin vui này nói cho những đồng liêu của mình (1) biết, nhiều năm cố gắng như vậy không có uổng phí. Y Tịch nghĩ tới đây tâm tình ngay lập tức liền hưng phấn trở lại, thế nhưng khuôn mặt cũng không có lộ ra ngoài, mà giống hệt như lúc vừa mới tới.
(1) đồng liêu: cộng sự, đồng nghiệp
Sau khi Y Tịch rời đi, Lưu Kỳ càng nghĩ càng thấy có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng hắn lại không biết không đúng ở chỗ nào.
Lưu Kỳ vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa có hồi phục. Sau một ngày lăn lộn, hiện tại có chút mệt mỏi, vì vậy hắn gọi Tình nhi tới hầu hạ nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, tin tức Y Tịch phụng mệnh tới thăm Lưu Kỳ đã truyền tới tai quan viên lớn nhỏ ở Tương Dương. Nhất thời bầu không khí ở Tương Dương có chút quỷ dị.
Dĩnh Xuyên, trong một cái thôn nhỏ.
Từ Thứ nhìn chiếc áo sơ mi xanh mẫu thân đã thức trắng đêm đan cho mình, lại nghĩ tới mẫu thân đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết để bồi dưỡng hắn thành tài. Hiện tại mẫu thân vẫn làm việc không ngừng nghỉ, hai con mắt có chút ướt át.
Hắn cầm quần áo cũ cất đi, hướng về phía cửa nhà dập đầu ba cái, sau đó bước nhanh rời đi.
Ánh mắt kiên định, cước bộ trầm thấp.
Lão nhân ở phía sau, lặng yên nhìn thân ảnh rời đi, sau khi biến mất một lúc lâu, mới xoay người trở về phòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận