Dịch: Hoangforever
Duncan nhíu nhíu mày. Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy nôn nóng và cấp bách. Mà cái loại cảm giác này hình như nảy sinh từ lúc hắn nhìn thấy cái bánh lái kia thì phải??
Lúc trước mấy lần tới nơi này hắn cũng không có sinh ra cảm giác như vậy!
Giống như hưởng ứng sự nôn nóng này ở trong lòng hắn, một cơn gió hỗn loạn không rõ lý do đột nhiên thổi qua boong tàu. Vùng biển xung quanh vốn đang còn yên tĩnh đột nhiên nổi sóng. Mặc dù con gió này không tới mức gây ra ảnh hưởng gì tới con thuyền “Thất Hương Hào” có kích thước khổng lồ kia, thế nhưng nó lại làm khiến cho trong lòng Duncan nổi lên một hồi chuông báo động. Một giây sau, hắn liền bị trực giác của mình điều khiển nhìn về phía mũi tàu.
Trên mặt biển ở phía trước Thất Hương Hào, giữa bầu trời và cảnh biển hỗn loạn kia, một bức tường sương trắng cao ngất tới tận trời, vô biên vô hạn đột nhiên từ hư không hiện ra, để cho hắn trong nháy mắt phải mở to hai mắt ra nhìn!
Đó là một màn sương mù màu trắng xóa. Nó giống như bao trùm, cô lập cả cái thế giới này, giống như vách đá vạn trượng dựng thẳng đứng nối liền giữa đất và trời, đè ép mà tới. Và so với kích thước thót tim của nó, thứ càng khiến cho Duncan (Chu Minh) càng thêm phải cảnh giác hơn nữa là… là thứ này để cho hắn trong nháy mắt liên tưởng tới màn sương mù vô biên vô hạn ở bên ngoài cửa sổ nơi căn phòng độc thân mà ngắn trước hắn vẫn ở!
Thất Hương Hào đang tiến thẳng tới bức tường sương mù đó!
Duncan không biết màn sương mù dày đặc kia là cái gì, cũng không biết sâu bên trong nó có cái gì, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy thứ khổng lồ này cực kỳ nguy hiểm. Theo trực giác sinh tồn mách bảo nếu như bị màn sương mù dày đặc này cắn nuốt đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì!
Duncan theo bản năng chạy về phía bánh lái – một cảm giác bất lực to lớn cũng theo đó đồng thời kéo tới mặc dù hắn đã cầm bánh lái rồi. Làm sao hắn có thể một mình tự lái con thuyền khổng lồ này tránh khỏi cái bức tường sương mù khổng lồ kia được chứ?
Nhưng hắn theo bản năng vẫn đi tới bánh lái, gần như cùng lúc đó, hắn nghe thấy một âm thanh khàn khàn trầm đục phát ra từ một cái ống đồng bên cạnh bánh lái nối liền với phòng thuyền trưởng, đó là giọng nói của “đầu dê gỗ” – giọng điệu quỷ dị của nó lần này có chút hoảng sợ, nói:
“Thưa ngài thuyền trưởng, phía trước xuất hiện biên cảnh (3) sụp xuống… chúng ta đang nhích gần tới gần ranh giới hiện thực (sự sống)! Xin nhanh chóng điều chỉnh hướng đi!”
Nghe thấy giọng nói hoảng hốt của nó, Duncan thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên – điều chỉnh hướng đi nói thì dễ lắm, ngay tại lúc này, người có thể chiêu mộ được 180 anh em có thể lái thuyền tốt, ta liền điều chỉnh hướng đi cho người xem!
Ngay sau đó, hắn nhìn lên hướng cột buồm ở phía trước mặt, nhìn thấy mấy cây cột buồm trụi lủi đứng sừng sững trên boong tàu, trong lòng càng thêm bi thảm hơn – đừng nói là giương buồm, trên thực tế con thuyền này căn bản không có buồm, trên mấy cây cột kia trống không!
Dưới tâm tình kích động, hắn thậm chí còn không thèm nghiêm túc suy nghĩ về những từ quái gở mà đầu dê kia vừa nói, chỉ có bản năng để cho hắn theo phản xạ nắm lấy bánh lái mà chẳng biết tại sao nó lại khẽ rung động kia.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đưa tay lên đặt vào bánh lái của Thất Hương Hào – lúc trước tình huống quỷ dị trên con thuyền này cùng với đó là đầu dê thúc giục lặp đi lặp lại nhiều lần thủy chung làm cho hắn có sự nghi ngờ ở trong lòng, đối với “bánh lái” luôn có mâu thuẫn. Mà hiện tại, hắn không có cơ hội để do dự nữa.
Hắn giữ chặt bánh lái. Trong suy nghĩ trống không hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ dựa vào lực lượng của một người làm sao có thể lái được con tàu ma trống không, không một bóng người này đây? Lái nó kiểu gì đây?
Biến hóa liền vào lúc này trong nháy mắt xảy ra.
Âm thanh như núi như biển nổ vang ầm ầm trong đầu Duncan, giống như thể có một vạn người đang đứng trên bờ cổ vũ, đưa tiễn con tàu này ra khơi, giống như thể có hàng ngàn thủy thủ trên boong tàu la hét lên tên vị thuyền trưởng. Giữa những âm thanh đó phảng phất có xen lẫn tiếng hát thê lương trên con thuyền cùng với đó là sóng to gió lớn.
Một ngọn lửa màu xanh lục xuất hiện ở giáp ranh nơi con mắt hắn có thể nhìn tới. Duncan theo bản năng nhìn về phía bàn tay của mình thì thấy một ngọn lửa màu xanh lục đột nhiên từ bánh lái của Thất Hương Hào phát tán ra. Nó lấy một tư thế kinh người, mạnh mẽ cuốn tới, trong chớp mắt lan tràn toàn thân hắn.
Ở trong ngọn lửa cháy rực này, máu thịt của hắn đột nhiên hư ảo,biến mất. Bộ quần áo thuyền trưởng giống như được ngâm trong nước biển mấy chục năm vào lúc này trở nên tả tơi, cũ rách. Thân hình hắn lúc này giống như linh thể (4) vậy, thậm chí mơ hồ hắn còn nhìn thấy xương cốt của mình – phía trên xương cốt trong suốt như ngọc kia hiện ra một ngọn lửa. Ngọn lửa cháy không tắt này chạy khắp cơ thể của hắn như nước.
Thế nhưng hắn cũng không có một chút cảm giác đau đớn nóng rực nào cả. Ở bên trong ngọn lửa hừng hực, hắn chỉ cảm thấy cảm giác của mình lan tràn ra khắp xung quanh.
Ngọn lửa từ trên bánh lái lan tràn xuống, lan khắp boong tàu, lan qua mép thuyền, lan tới cột buồm. Những ngọn lửa đan xen vào nhau như lưới và bốc lên trên boong tàu giống như hơi thở, trải dài dọc theo cột buồm trơ trọi, cuối cùng hòa trộn vào nhau thành một cánh buồm khổng lồ tựa như lưới tựa như mây ở trên mặt biển và sương mù vô biên vô hạn này.
Thất Hương Hào giương buồm rồi!! Giương buồm trước ranh giới hiện thực đang nhanh chóng sụp đổ xuống ở tại đây.
---
* Thiên tượng: Hiện tượng thay đổi trong không trung
* Huân hương: khói que hương.
*biên cảnh: vùng sát biên giới, đường biên.
*linh thể: linh hồn, tâm linh, thuộc về lực lượng tinh thần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận