Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 21: 21

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 321 lượt xem
  • 4469 chữ
  • 2022-11-06 22:42:23

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Diệp trở lại Lý gia, tuy người gác cổng cảm thấy kỳ quái vì mấy hôm nay Tứ lang quân cứ liên tục hồi phủ nhưng hắn vẫn cứ cung kính đón người vào. Hình như trong phủ có khách, Lý Giáng đang gặp khách nhân, Lý Diệp thấy vậy bèn đi đến thiên sảnh ở tiền viện ngồi chờ. Hạ nhân mang lên một bình trà đắng và vài đĩa điểm tâm, biết Lý Diệp thích thanh tĩnh nên lập tức lui xuống.

 

Trên cây hoè già bên ngoài căn phòng này có một tổ chim hỉ thước, chúng nó kêu ríu ra ríu rít ầm ĩ suốt ngày. 

 

Rõ ràng chàng là một trong những chủ nhân trong cái nhà này, vậy mà đâu đâu nơi đây cũng có vẻ không hợp với chàng, đúng là có chút châm chọc. 

 

Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó có bóng người bước vào. Lý Diệp nghe tiếng gió thôi cũng đã biết hắn là ai nhưng chàng chẳng qua vẫn cứ cúi đầu uống trà rồi làm bộ ho khan hai tiếng. 

 

Người vừa đến ngồi xuống trước mặt chàng có vẻ ngoài mày kiếm mắt sáng, lớn lên cùng chàng có vài phần giống nhau nhưng ánh mắt lại rất kiêu ngạo. Đây là Nhị huynh Lý Sưởng của chàng, tuổi còn trẻ đã là Chi viên ngoại lang của Hộ Bộ(*), là thủ hạ đắc lực dưới trướng Bùi Duyên Linh. Lý Diệp nắm rõ ràng những chuyện mờ ám mà hắn đã làm, tấu chương buộc tội hắn ở chỗ Quảng Lăng Vương, Lý Diệp cũng đã xem qua từng cái một. Nếu không phải trợ Trụ vi ngược thì làm sao hắn ta có thể thăng quan tiến chức nhanh như thế?

 

(*)Chi viên ngoại lang: một chức quan như nhân viên Tổng cục thuế ngày nay. 

 

Sở dĩ Quảng Lăng Vương đè chuyện này xuống không đề cập tới không phải vì Lý Sưởng là con trai Lý gia. Lý Thuần không phải một người công tư bất minh mà là vì thời cơ chưa tới, hắn phải nhẫn nại thôi. 

 

Lý Sưởng thưởng thức chén trà trong tay, đôi mắt cũng không thèm liếc Lý Diệp đến một cái: “Gần đây ngươi về nhà rất thường xuyên, thân mình yếu ớt như vậy tại sao phải bôn ba? Cứ ngốc ở Li Sơn là được rồi.”

 

Lý Diệp ôn hoà trả lời: “Vân Nam Vương đã tới Trường An, hôn sự của đệ và Quận chúa Li Châu cần phải có người đại diện nên mới cố ý về nhà thương lượng cùng phụ thân.”

 

Lý Sưởng nhìn chàng một cái: “ Sao, ngươi không biết à? Hiện giờ Nam Chiếu đã loạn thành một nùi, ai cũng muốn làm Vân Nam Vương. Mộc Thành Tiết vọng tưởng muốn bám lên Lý gia chúng ta để thay hắn dọn dẹp cục diện rối rắm đó, ngươi còn dám cưới nữ nhi của hắn?”

 

“Đây là mối hôn sự mà phụ thân đã tự mình định ra khi còn trẻ, đệ chỉ tuân theo hôn ước, cưới nàng về.” Lý Diệp nhàn nhạt nói. 

 

Lý Sưởng lại tưởng đây là lý do khó từ hôn của chàng: “Nếu ngươi không muốn cưới thì cứ tùy tiện tìm một cái cớ để từ hôn là được, Mộc Thành Tiết sao nói được gì? Trong lòng phụ thân cũng chưa chắc đã tán thành hôn sự này, chỉ là năm đó người đã đồng ý nên không thể thất tín. Nghĩ cách lui hôn đi!”

 

Hắn ta thay Lý Diệp đưa ra quyết định, sau khi nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi. Bỗng nhiên Lý Diệp nói: “Nhị huynh, thứ cho ta khó mà làm theo.”

 

Lý Sưởng quay đầu lại nhìn chàng, nhướn mày, hình như vẫn chưa nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?” Hắn không ngờ đứa con trai bị bỏ rơi này lại dám cãi lời mình. Từ nhỏ hắn đã tự cho bản thân là một người siêu phàm, thông minh xuất sắc. Trước khi Lý Diệp sinh ra thì hắn vẫn luôn được công nhận là một đệ tử thế gia có tài học cao nhất. 

 

Cho dù hiện giờ Lý Diệp là một kẻ không xu dính túi thì sự chán ghét của hắn đối với đệ đệ cùng cha khác mẹ này vẫn không giảm bớt một chút nào. Suýt chút nữa, Lý Diệp đã khiến cho địa vị của hắn bị lung lay trong lòng phụ thân cùng Lý gia. Đối với Lý gia mà nói, có một người như Lý Sưởng hắn đây là đủ rồi, vốn không cần một tên như Lý Diệp. Cho nên Lý Diệp dựa vào đâu mà dám phản đối? Nó cho rằng mình là ai?

 

“Trước khi ta về nhà đã đến bái phỏng Vân Nam Vương, cũng đã mở lời định ra hôn sự. Ta trở về lúc này chính là muốn phụ thân chuẩn bị lục lễ.” Lý Diệp bình tĩnh nói, “Cho nên hôn sự không thể lùi được. Hơn nữa đây là chuyện riêng của ta, Nhị huynh không cần nhúng tay vào.“

 

Lý Sưởng nhìn chàng, cười một cách đầy thâm ý, cũng không nói gì mà chỉ chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Trong quan trường, hắn có một biệt danh, gọi là “Tiếu diện hổ”, chưa bao giờ bộc lộ sự tức giận nhưng những khi hắn cười như vậy có nghĩa hắn đã bị chọc giận, kết quả thông thường là kẻ chọc đến hắn sẽ không có kết cục tốt. 

 

Bóng cây in từng hình ảnh loang lổ trên mặt đất, rõ ràng đã bắt đầu bước vào ngày hè nóng bức nhưng trong lòng Lý Diệp lại lạnh lẽo như ngày mùa đông. Thực ra chàng không nên chướng mắt thủ đoạn của Nhị huynh, người trong nhà này ai ai mà không phải đang tính kế, bao gồm chính bản thân chàng. Vốn chỉ là một đám người vì lợi ích tương đồng mà chen chúc dưới cùng một mái hiên, còn nói gì đến thân tình ruột thịt. Đây cũng là lý do chàng không muốn trở về căn nhà này.


 

Lạnh nhạt, ích kỷ, dối trá. Tuy năm đó nha đầu kia còn nhỏ tuổi nhưng những lời nàng mắng bọn họ, từng chữ như châu như ngọc. 

 

Sau một lát, hạ nhân vội vã đi tới mời chàng đến thư phòng Lý Giáng, chắc là Lý Sưởng đã qua đó trước rồi. Lý Diệp đi đến hành lang trước thư phòng, trông thấy một bóng dáng đang biến mất ở chỗ rẽ, chắc đó là người khách vừa rồi của phụ thân. 

 

Khi chàng bước vào thư phòng đã thấy phụ thân ngồi nghiêm chỉnh sau án thư, sắc mặt nghiêm túc hỏi chàng: “Ta chỉ kêu ngươi thay ta đi thăm hỏi Vân Nam Vương cho đúng lễ nghĩa. Ai cho phép ngươi tự chủ trương định ra hôn sự?”

 

“Phụ thân đang định thoái hôn sao?” Lý Diệp hỏi ngược lại ông ta. 

 

Lý Giáng trầm mặc. Ông cũng không có ý thoái hôn, hiện giờ cả người Mộc Thành Tiết bị phiền toái quấn thân, mấy hôm trước còn đắc tội Thư Vương ở phủ Thư Vương nhưng những điều này cũng không thể phủ nhận một điều rằng lúc trước, khi Lý Giáng trong cơn gian nan thì Mộc Thành Tiết đã vươn tay giúp đỡ. Lý Giáng chỉ định kéo dài mối hôn sự này mà thôi, không muốn phải bị kẹt nơi đầu sóng ngọn gió giữa Mộc Thành Tiết và Thư Vương. Vậy mà Lý Diệp cố tình làm hỏng kế hoạch của ông, khiến cho ông vốn là một người đã quen khống chế toàn cục có chút tức giận. 

 

“Ta nói muốn thoái hôn khi nào? Chỉ là hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ lời người mối mai, tại sao ngươi lại dám tự mình mở miệng để cập tới?” Lý Giáng nhíu mày quở trách. Ông rất hiếm khi quan tâm đứa con trai này, đối với ông, quan tâm một đứa bình thường đỡ cũng không dậy nổi thì chi bằng dồn tâm tư vào hai đứa con trai khác tiền đồ sáng lạn còn hơn, có thể mang đến vinh quang và ích lợi lớn hơn nữa cho gia tộc. 

 

Lý Diệp xưa nay không tham dự, cũng rất thờ ơ đối với những chuyện trong nhà, vậy mà lần này thái độ lại khác thường, đối với hôn sự rất tích cực làm Lý Giáng cảm thấy thật kỳ lạ. 

 

“Con đã được gặp Quận chúa Li Châu, vô cùng yêu thích.” Lý Diệp vừa bái cha mình, vừa nói, “Nhi tử mong được thực hiện hôn ước, cưới nàng làm vợ. Mong phụ thân thành toàn.”

 

Đã nhiều năm rồi, Lý Diệp chưa bao giờ biểu lộ ra tâm ý của mình một cách thẳng thắn như vậy, thế nhưng điều Lý Giáng muốn nghe chính là chàng đồng ý nhập sĩ, nguyện ý trở thành nòng cốt của Lý gia chứ không phải mấy thứ nhi nữ tình trường này. 

 

Năm xưa, rất nhiều đệ tử sĩ tộc tình nguyện quỳ gối dưới váy mỹ nhân nổi tiếng Trường An, cũng chính là Thôi Thanh Niệm. Nếu vậy, con gái thân sinh của bà ấy cũng sẽ là một trang quốc sắc thiên hương. Lý Diệp là một người cứng nhắc, sau khi định ra hôn sự này thì ngay cả thiếp thất hay thông phòng đều không nạp một ai. Lý Giáng nghĩ, nếu ngay cả tâm nguyện này mà cũng bị ông tước đoạt, vậy người làm cha như ông không khỏi quá mức tàn nhẫn rồi. 

 

Lý Giáng lật một quyển sách trên bàn ra, thản nhiên mà nói: “Nếu ngươi đã khăng khăng muốn cưới thì lục lễ hãy giao cho mẫu thân ngươi thu xếp. Ta còn phải chuẩn bị cho Khúc Giang yến, ra ngoài đi!”

 

Lý Diệp ngược lại không đi mà bước vài bước về phía trước: “ Phụ thân, con chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì trong nhà này, cũng chưa từng cầu xin người điều gì. Chỉ riêng việc hôn nhân này là con muôn phần coi trọng, con hy vọng người có thể ra mặt mời Thái sư phu nhân là người làm mai, sính lễ cũng không thể thấp hơn khi hai vị huynh trưởng cưới tẩu tử, thậm chí còn càng phải long trọng hơn. Chuyện này mẫu thân không làm chủ được, con hy vọng phụ thân có thể ra mặt giúp con.”

 

Lý Giáng biến sắc: “Ta đồng ý việc hôn nhân này cũng đã xem như tận tình tận nghĩa rồi, ngươi vậy mà còn muốn ta tổ chức một cách long trọng vẻ vang? Ngươi có biết tình trạng hiện tại của Vân Nam Vương là như thế nào không? Hắn ta vừa mới đắc tội Thư Vương, ngươi muốn Lý gia đối nghịch với Thư Vương à?” Khẩu khí tức giận của ông đã không thèm che giấu nữa. 

 

Lý Diệp cúi đầu, nói: “Tiết độ sứ và Phiên vương vốn luôn trung thành với triều đình, Thư Vương muốn bọn họ tỏ thái độ, đây chẳng khác nào làm khó người khác. Những việc Vân Nam Vương đã làm có gì không ổn? Chẳng lẽ hiện giờ trung thần lương tướng đã mất nơi dung thân trên triều đình rồi sao? Tất cả đều là thiên hạ của Thư Vương hay sao? Mười năm trước, lúc phụ thân rơi vào khốn cảnh cũng là lúc Vân Nam Vương đã trượng nghĩa giúp đỡ, để cho chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay. Nếu phụ thân hẹp hòi với Quận chúa thì người ngoài sẽ đánh giá như thế nào? Nói người nay đã quyền cao chức trọng lại vong ân phụ nghĩa, trở mặt vô tình! Làm như vậy chẳng lẽ sẽ không khiến những môn sinh đi theo người lạnh tâm hay sao?”

 

“Ngươi làm càn!” Lý Giáng vỗ vào án thư, quát lớn. 

 

Hạ nhân bên ngoài thư phòng nghe thấy tiếng quát tháo của Lý Giáng đều cảm thấy lo lắng. Tuy không ai dám vào khuyên can nhưng cũng có người chạy đến hậu viện bẩm báo với Trịnh thị. 

 

Trịnh thị đang thêu hoa trong phòng mình, nghe người tới bẩm cũng lắp bắp kinh hãi. Tuy thường ngày hai cha con bọn họ không thân thiết với nhau nhưng cũng chưa từng gây gổ bao giờ, tại sao đang êm đẹp lại có chuyện vậy chứ?

 

Bà bảo tỳ nữ đỡ mình, cả hai gấp gáp đi đến cửa thuỳ hoa thì lại có một người hầu nữa chạy đến bẩm báo, nói Tứ lang quân đã đi rồi. 

 

Trịnh thị sửng sốt, truy vấn: “Tứ lang quân không sao chứ? Tướng công có giận dữ hay không?” Lý Giáng mà nổi nóng lên sẽ rất dọa người. Năm đó, bà vì Lý Diệp mà kể lể đã bị ông tát cho một cái, gương mặt sưng to đến vài ngày, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy đau âm ỉ. 

 

Hạ nhân kia trả lời ấp a ấp úng: “Cụ thể ra sao tiểu nhân không rõ lắm, chỉ thấy Tứ lang quân bước ra ngoài, bụm mặt…. giống như bị Tướng công đánh.”

 

*

 

Vân Tùng đánh xe ngựa vội vàng ra khỏi thành, một đường chạy thẳng về biệt trang Li Sơn. Lý Diệp trầm mặc trở về Trúc Huyên Cư, Vân Tùng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu nhân đi lấy hòm thuốc đến cho lang quân nhé? Vết thương không nhẹ đâu.”

 

Gương mặt Lý Diệp sưng đỏ lên, khoé miệng hơi xanh tím. 

 

“Không sao.” Chàng nhàn nhạt nói: “Ngươi đi xuống đi.”

 

Vân Tùng có hơi lo lắng nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vẫn phải lui ra. 

 

Lý Diệp đi đến sau án thư, đem những thứ vừa thấy được viết toàn bộ ra giấy. Chàng biết rõ nhược điểm của phụ thân, chỉ có chọc cho ông ấy nóng giận lên thì ông mới buông lỏng đề phòng, chàng mới có thể nhìn được hết tất cả nội dung trong đó. Hơn nữa, phụ thân chàng luôn luôn trọng mặt mũi và danh dự gia đình, nói kích ông một câu, ông cũng sẽ thận trọng suy xét mối hôn sự này. 

 

Lý Giáng phụ trách Khúc Giang yến, mấy ghi chú trên tờ giấy kia đều có liên quan đến yến tiệc. Những chức quan bọn họ định ban quả nhiên chỉ là những vị trí có tiếng mà không có miếng, ngay cả chỗ ở cũng đều đã an bài xong rồi, ở trong mười vương trạch phụ cận Đô thành. Giống như chàng đã suy đoán, gia quyến của Tiết độ sứ và con trai Phiên vương đều phải làm con tin. 

 

Thánh nhân bệnh tật quấn thân bấy lâu nay, nhất định sẽ không hao tốn tâm tư như thế này. Huống chi, khi vừa mới phụng chỉ lên ngôi, ngài ấy đã bị quân binh phiên trấn muốn bức vua thoái vị dọa mất mật, bây giờ sẽ không chủ động đối phó phiên trấn, tất cả đều là chủ ý của Thư Vương. Mộc Cảnh Thanh có tên trong danh sách kia nhưng chắc cũng không sao. Ngày ấy ở phủ Thư Vương, Mộc Thành Tiết không tỏ ý ủng hộ phe Thư Vương, Mộc Cảnh Thanh cũng lưu lại Trường An.  

 

Chàng vốn không nên nhúng tay can thiệp vào chuyện này, còn nên để cho nó phát triển thêm để dựa vào đây mà bắt tội Thư Vương kéo bè kết phái, lợi dụng chức quyền. Thế nhưng đêm đó nàng cứ luôn miệng nhắc đến phụ thân cùng đệ đệ, có thể thấy được sự quan trọng của người nhà trong lòng nàng. Vì vậy chàng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn. 

 

Qua một lúc sau, hạ nhân phủ Quảng Lăng Vương mượn tiếng Quảng Lăng Vương phi mang điểm tâm tới. Người bên ngoài đều biết Quảng Lăng Vương phi chỉ có một đệ đệ là chàng, tất nhiên thân cận hơn bình thường, sẽ không khiến ai nghi ngờ. Trên thực tế, người đưa thức ăn tới chính là nội vệ của Quảng Lăng Vương, chuyên phụ trách truyền tin tức, cũng là một trong số ít những ai biết Lý Diệp chính là Ngọc Hành. 

 

Nội vệ đều là binh lính được huấn luyện riêng, không cần tên thật mà dùng danh hiệu, người này gọi là Bạch Hổ, cũng là một trong những hộ vệ trong chuyến đi đến Nam Chiếu. 

 

Ánh nến trong phòng mù mờ nhưng Bạch Hổ vẫn thấy được vết thương trên mặt Lý Diệp, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, mặt của ngài…. không sao chứ ạ?” Gương mặt tuấn tú như bạch ngọc nay lại bị thương như vậy, không muốn chú ý cũng khó. 

 

Lý Diệp hơi cúi xuống, nửa khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối, ánh mắt lạnh như băng tuyết. Đa số thời gian ngài đều rất ôn hòa, chỉ có những khi tâm tình không tốt mới tỏ ra lạnh lẽo như vậy. Bạch Hổ ở cạnh Lý Diệp mấy năm nên ít nhiều gì cũng hiểu được tính tình ngài ấy. 

 

Có nhiều lúc bọn họ cảm thấy rất khó hiểu, với thân phận và năng lực của tiên sinh, nếu ngài trợ giúp Lý gia sẽ khiến quyền thế của Lý gia càng thêm to lớn hơn hiện tại nhưng cố tình tiên sinh lại lựa chọn Quảng Lăng Vương, một người trong tình cảnh như đang đi trên băng mỏng, chỉ cần sơ sẩy một tí thì cả hai đều sẽ chịu kết quả tan xương nát thịt. 

 

Đối với Thư Vương một tay che trời, con đường Quảng Lăng Vương phải đi quả thật hết sức khó khăn. 

 

Bạch Hổ vẫn còn nhớ rõ, trước đây, tiên sinh và Quảng Lăng Vương đã cùng chung nhận thức chỉ sau một đêm đốt đuốc mật đàm. Sau đó Quảng Lăng Vương thậm chí không tiếc mà cưới tỷ tỷ của tiên sinh để có cớ cho hai người liên lạc. Quảng Lăng Vương đối với tiên sinh thật sự đã dốc hết tấm lòng, chiêu đãi như bậc quốc sĩ(**). 

 

(**)Quốc sĩ: là những mưu sĩ đại tài hay nhà nho học rộng hiểu nhiều, tóm lại là những người tài có nhiều đóng góp cho đất nước. 

 

Lý Diệp hỏi: “Quảng Lăng Vương có nhắc gì đến Khúc Giang yến hay không?”

 

Bạch Hổ lắc lắc đầu: “Nội dung Khúc Giang yến là do…. Lý Tướng công an bài, ngay cả Thái tử cũng không biết rõ nội tình trong đó. Quảng Lăng Vương phái thuộc hạ đến đây chỉ để mang đĩa bánh ngọc lộ này cho tiên sinh, ngài ấy nói hương vị rất ngon, mời tiên sinh nhất định phải nếm thử.”

 

Lý Diệp nhìn về phía đĩa sứ trắng được đặt trên án thư. Bánh ngọc lộ là một loại điểm tâm quý hiếm, thường chỉ có thể nhìn thấy ở những buổi tiệc đốt đuôi, được chế biến bằng cách dùng bánh bơ sữa điêu khắc thành hình ngọc lộ (sen đá), màu sắc tươi đẹp, vào miệng liền tan, loại bánh này rất được các quan to quý nhân yêu thích. Rõ ràng là chính Lý Thuần hắn thích ăn món này, tại sao bây giờ lại cho người mang đến đây…. Lý Diệp đề bút viết chữ, một bên hỏi Bạch Hổ: “Lần sau, nếu ngài ấy có bảo ngươi mang đồ ngọt đến cho ta thì cứ nói ta không thích mấy món này. Lần này ta nhận.”

 

Bạch Hổ vâng dạ, lại tiếc hận thay chủ tử mình. Thật đúng là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình mà. 

 

Lý Diệp viết xong hai phong thư liền đưa cho Bạch Hổ: “Tất cả đều giao cho chủ tử ngươi. Nếu không còn việc gì nữa thì hãy trở về đi.”

 

Bạch Hổ cung kính nhận lấy thư, lại nói: “Quảng Lăng Vương còn muốn tiểu nhân chuyển lời lại với ngài là nếu buổi tối ngài ngủ không ngon thì hãy bớt uống trà đắng lại. Về đêm, trong núi trời trở lạnh, nếu tiên sinh muốn xem tinh tượng hãy ở trong phòng xem cũng được, nhớ mặc thêm một lớp xiêm y nữa. Thân mình tiên sinh không thể so với người thường, một khi bị cảm mạo sẽ rất nghiêm trọng, nhất định….”

 

Nhiều lời y như mấy bà thím…. Lý Diệp nhàn nhạt lên tiếng cắt lời: “Đã biết.” Chỉ có ở trước mặt Lý Thuần, chàng mới bộc lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn và ghét bỏ như thế này. 

 

Bạch Hổ mỉm cười, biết tiên sinh đã nghe lọt tai rồi mới yên tâm quay trở về. 

 

Lý Diệp đi đến bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn thật lâu một ngôi sao nằm cô độc lẻ loi trên bầu trời, không biết đó có phải là sư phụ đang dõi theo chàng hay không. Toàn bộ thế nhân đều cho rằng Bạch Thạch Sơn Nhân vẫn còn sống, thế nên Thiên tử mới không dám dễ dàng có ý nghĩ phế trữ mà lại không biết rằng vào năm chàng xuất sư ấy, sư phụ đã đột ngột quy tiên. Trên đời này đã không còn Bạch Thạch Sơn Nhân. 

 

Bạch Thạch Sơn Nhân đối với Lý Diệp có ơn tái sinh dạy dỗ, vừa như thầy vừa như cha. Mấy năm hầu bên cạnh sư phụ, chàng mới cảm nhận được tình yêu thương giữa người với người. Thì ra trên đời này không phải ai cũng lạnh nhạt giống như cha, huynh chàng. 

 

“Di nguyện của ân sư, Ngọc Hành đến chết không quên!” Lý Diệp nhắm mắt nói thầm. 

 

Hôm nay đã tới ngày tổ chức Khúc Giang yến, Mộc Cảnh Thanh vì quá khẩn trương nên đã sớm ở trong sân luyện một bài quyền, cả người đổ đầy mồ hôi. Gia Nhu cũng thức rất sớm, ở bên cạnh hỏi cậu: “Thánh nhân khảo tài học của đệ, cho dù nước tới trôn mới nhảy thì đệ cũng phải dò lại sách chứ, đánh quyền làm gì?”

 

Mộc Cảnh Thanh trả lời: “A tỷ à, lúc đệ hồi hộp phải đánh một bài quyền, nếu không chỉ sợ lát nữa ở ngự tiền đệ sẽ lắp ba lắp bắp đó.”

 

Gia Nhu lắc lắc đầu một cách vô lực, thật ra cũng không thể trách Mộc Cảnh Thanh, đời trước, khi nàng bị bắt đến trước mặt Nguyên Hoà Đế cũng cảm nhận được khí thế Thiên tử, đến thở mạnh cũng không dám. Thế nhưng ngày ấy, ở Li Sơn nhìn thấy Quảng Lăng Vương thì rõ ràng đó là một người rất hiền hoà. Đại khái chỉ có lúc đang là đế vương mới có được loại khí thế thiên uy khó dò như vậy. 

 

Quảng Lăng Vương có thể đăng cơ cũng phải trải qua một con đường quanh co khúc khuỷu, cửu tử nhất sinh. Còn ngay lúc này chắc có lẽ ai cũng cho rằng Thư Vương sẽ là người lên ngôi Hoàng đế. 

 

Thôi thị mang tới một bộ áo choàng mới tinh cho Mộc Cảnh Thanh thay, lại không yên tâm mà cứ dặn dò lui tới. Mộc Thành Tiết thấy sắc trời không còn sớm nữa bèn nói với hai mẹ con: “Chúng ta nên khởi hành thôi.” Tuy ông không cần tham gia Khúc Giang yến nhưng lại phải tiến cung cùng mấy vị Tiết độ sứ khác. 

 

Sau khi hai cha con đi rồi, Gia Nhu thấy Thôi thị có vẻ như tâm sự nặng nề, liền hỏi: “Mẫu phi à, người sao vậy? Thân mình không khỏe sao?”

 

Thôi thị ấn ngực: “Chiêu Chiêu, con nói Nhị lang sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

 

Theo sự hiểu biết của nàng ở kiếp trước thì A đệ hoàn hảo không tổn hao gì mà trở về Nam Chiếu. Khi Ngu Bắc Huyền trở lại Thái Châu chỉ đề cập dăm ba câu tới Khúc Giang yến mà thôi, nàng cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì ở đó nữa, chỉ biết được kết quả. 

 

Nàng an ủi Thôi thị: “Thánh nhân chỉ kiểm tra tài học, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng A đệ đâu, người đừng quá lo lắng.”

 

Tuy ngoài miệng Thôi thị đồng ý nhưng trong lòng lại hoảng loạn không thôi. Bà đã lén hỏi tuỳ tùng tâm phúc bên cạnh Mộc Thành Tiết mới biết, ngày ấy, trong yến hội ở phủ Thư Vương, Thư Vương muốn bọn họ tỏ thái độ ủng hộ ông ta, Mộc Thành Tiết đã mượn rượu giả say lừa dối cho qua. Nhưng tính tình của Thư Vương thì Thôi thị cũng có hiểu biết chút ít. Ông ta là một kẻ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bà lo sợ ở Khúc Giang yến lần này rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không may. 

 

Nếu nói những lời này với Gia Nhu sẽ chỉ khiến nàng lo lắng thêm nữa nên bà chỉ có thể câm nín. Huynh trưởng của bà còn chưa có tư cách dự Khúc Giang yến, đâu còn ai có khả năng len lỏi vào đó? Bà cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi chờ tin tức thôi. 

 

Sau khi dùng xong bữa sáng, Thuận Nương đến thỉnh an Thôi thị. Vẻ mặt Thôi thị đã khôi phục lại như bình thường, bảo A Thường cầm một danh sách mang tới đưa cho Thuận Nương: “Thọ yến sắp tới của Thôi phủ sẽ có những người này tham gia. Tuy nam nữ tách ra ngồi riêng nhưng ta đã dùng mực đỏ khoanh ra nữ quyến của những người đó, con hãy lưu ý một chút. Đến đây cũng đã nhiều ngày, đủ cho con quen thuộc rồi.”

 

Thuận Nương mở danh sách ra nhìn mấy cái tên viết trên đó, đứng hàng thứ mấy trong nhà, con đích hay thứ, còn cả quê quán, thậm chí bản thân có công danh hay không, chức quan của phụ thân bao lớn. Nàng hô lên kinh ngạc: “Mẫu phi, người đây là….”

 

“Con là nữ nhi của Vân Nam Vương, ta cũng hy vọng con có thể tìm được một nhà chồng tốt. Tâm tư Liễu phu nhân con như thế nào ta rõ ràng hết thảy.” Thôi thị dừng một chút rồi lại nói: “Những người này phần lớn đều có gia thế trong sạch, tiền đồ vô lượng. Nếu con chịu chút khổ trong mấy năm đầu thì tương lai sẽ được hưởng phúc.”

 

Thuận Nương biết Thôi thị muốn tốt cho nàng nhưng lòng nàng đã có Thôi Thời Chiếu, không chứa được ai khác. Nàng hiểu suy nghĩ này của mình quá mức không tự lượng sức, chỉ sợ dù có nói ra, Thôi thị cũng sẽ không đồng ý. Thuận Nương yên lặng nhận lấy danh sách, trong lòng tính toán chỉ cần Thôi Thời Chiếu chưa cưới vợ, cũng không có ai coi trọng nàng thì nàng vẫn còn cơ hội. 

 

Biểu hiện bình tĩnh của Thuận Nương hoàn toàn đều nằm trong dự kiến của Thôi thị. Xuân Đào đã bẩm báo với bà, mấy ngày nay Thuận Nương đều có vẻ lo được lo mất, khác hoàn toàn so với khi vừa đến Trường An, nhất định là trong lòng có việc. 

 

Thôi thị cho Thuận Nương một cơ hội ở lễ sinh thần, cũng là hy vọng nàng ta có thể đúng lúc hiểu rõ vị trí của mình, không nên ôm tâm tư cao ngất rồi sau này chỉ có ngã đau mà thôi. 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top