Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 31: 31

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 272 lượt xem
  • 3111 chữ
  • 2022-11-06 22:49:25

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khi Mộc Thành Tiết từ Nam Chiếu đuổi tới Đô thành đã dẫn theo không ít người cùng đồng hành. Cha con Mộc Thành Hiếu là người thân trong nhà, không ngờ ngay cả Điền Đức Thành cũng đi theo tới.

 

Lúc trông thấy Điền Đức Thành ở trong sân thì Gia Nhu rất bất ngờ. Nàng vốn định tránh đi, bỗng nhiên hắn lại ngăn trước mặt nàng: "Ta có thể nói mấy câu cùng nàng được không?"

 

Trời sinh hắn lưng hùm vai gấu, mặc một thân áo cổ tròn tay bó làm lộ ra bộ dáng hung hãn, thế mà lại cố tình ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng. Hắn nói với Gia Nhu: "Lần này Nam Chiếu xảy ra chuyện, chỉ còn lại Điền gia và Mộc gia. Hai chúng ta dù sao cũng có tình cảm lớn lên cùng nhau, ta biết nàng không thích ta nhưng nàng sắp phải gả cho người, ta làm huynh trưởng vẫn cứ muốn đến xem mới được."

 

Gia Nhu không ngờ hắn lại nói như vậy, nhớ khi còn bé, hắn đi theo sau lưng mình, lúc nào cũng là bộ dáng cười hì hì, trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi xúc động. Nàng đúng là không thích Điền Đức Thành, ngại hắn lớn lên khó coi, không đủ thông minh, lại càng không có năng lực gì. Thế nhưng nói chán ghét thì không có. Rốt cuộc ngoại trừ hắn có thù như núi với A đệ, còn đối với nàng vẫn luôn khá tốt. 

 

Khuyết điểm của nàng chính là có chút trông mặt mà bắt hình dong, thích tất cả những gì đẹp mắt trên thế gian này. Có lẽ khi còn bé gặp được thiếu niên kia đã khiến thẩm mỹ đối với nam nhân của nàng nâng lên một tầm cao mới, sau này muốn hạ thấp xuống cũng không được. 

 

"Nói không sợ nàng chê cười chứ nguyện vọng từ nhỏ của ta là cưới nàng làm vợ. Nàng đã định ra hôn kỳ mà ta còn muốn mang nàng đi. Ta không sợ gì hết, chỉ sợ nàng ở bên cạnh ta có lẽ sẽ không vui…." Điền Đức Thành ngượng ngùng, lại hỏi, " Nàng đã gặp qua tên Lý Diệp kia rồi sao? Nàng thích hắn chứ?"

 

Nói về diện mạo thì Gia Nhu rất thích Lý Diệp. Nàng bèn gật gật đầu, nói đầy nghiêm túc: "Thật ra con người của ta có rất nhiều khuyết điểm, không thích hợp với ngươi. Rồi ngươi sẽ gặp được một cô nương tốt thôi." Những lúc như thế này, nàng không biết nên nói gì để an ủi hắn. 

 

Điền Đức Thành lại rất thản nhiên: "Gia Nhu, nàng đừng ngại, thích nàng là chuyện của riêng ta. Phụ thân tìm cho ta một chức quan nhỏ trong Kim ngô vệ, sau này ta sẽ ở lại Trường An, nàng có việc gì có thể đến tìm ta. Nếu không tin được những người khác thì ta cũng có thể giúp nàng truyền tin về Nam Chiếu."

 

Gia Nhu cảm tạ ý tốt của hắn, nhưng hắn muốn lưu lại Trường An? Điền phu nhân sao có thể bỏ được đứa con trai độc đinh này.

 

Hình như Điền Đức Thành đã nhìn ra băn khoăn của nàng nhưng có nhiều chuyện dăm ba câu không thể nói rõ được. Nam Chiếu đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, lần nội loạn này chẳng qua chỉ là khởi đầu. Trong nhà sắp xếp đường lui cho hắn xong xuôi, cũng chính vì để ngừa bất trắc. Nhưng Gia Nhu sắp phải xuất giá, hắn sẽ không nói ra những điều này trong lúc mấu chốt như bây giờ. 

 

Hắn có lòng riêng, mong nàng vẫn luôn là cô bé với tiếng cười như chuông bạc khi xưa. 

 

Cách hôn kỳ càng lúc càng gần, trong lòng Gia Nhu càng lúc càng hồi hộp khó yên, chỉ giả vờ mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn mọi người quanh nàng bận rộn như con thoi. Đời trước, nàng chưa từng có lục lễ đã cuốn gói đi theo Ngu Bắc Huyền, lúc viên phòng cũng là sau khi ở lại Thái Châu không lâu. Khi đó triều đình đã hạ chỉ muốn Ngu Bắc Huyền cưới Trường Bình, lúc tất cả mọi người tất bật vì ngày đại hôn kia, nàng muốn nhân lúc đêm khuya bỏ đi lại vừa vặn bị Ngu Bắc Huyền tóm được. 

 

Đêm đó mưa rơi tầm tã, nàng bị y đè lên giường, cùng y dây dưa đến rạng sáng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh. Có lẽ y sợ nàng còn sức lực chạy trốn nên trước khi Trường Bình gả tới, nàng đều phải nằm trên giường mà vượt qua. Nếu kiếp này nàng gả cho Lý Diệp, tất nhiên phải hoàn thành nghĩa vụ của thê tử. Chỉ là mỗi khi nhớ đến đoạn hồi ức kia, còn cả cảm giác thân thể bị xé rách đau đớn thì nàng hơi sợ hãi. 

 

Ngay cả sau này, Ngu Bắc Huyền cùng nàng thân thiết, nàng đều rất kháng cự. Hầu như đều do y ép buộc mới làm những chuyện đó. Từ trước đến nay nàng đều luôn không chủ động, càng không cảm thấy hưởng thụ chút nào, có đôi khi cắn răng nhắm mắt làm qua loa cho xong. 

 

Buổi tối trước ngày rước dâu, Thôi thị dẫn Lư thị đến làm nghi lễ chải tóc cho nàng. Lư thị ngồi phía sau Gia Nhu, nâng một lọn tóc dài đen nhánh bóng mượt của nàng, một bên chải tóc, một bên nói: "Mái tóc suôn mượt này của Quận chúa rất giống với Vương phi, vuốt vào thật thoải mái, nói vậy về sau lang quân sẽ rất thương yêu cháu."

 

Đều là những lời nói riêng tư nơi khuê phòng, Lư thị cũng chẳng kiêng dè gì. Nếu phải gả cho người thì những việc này là điều khó tránh khỏi. 

 

Gia Nhu xấu hổ cúi đầu, Thôi thị ngồi bên cạnh, cười nói: "Da mặt con bé mỏng lắm, ngại nghe những lời này. Hai ngày nay ta đã bảo A Thường chỉ dạy rồi mà chẳng biết có nghe lọt lỗ tai hay không nữa. Sau này ở Đô thành phải dựa vào A tẩu giúp ta quan tâm nó nhiều hơn rồi."

 

"Đều là người nhà, Vương phi không nên nói những lời khách sáo đó." Lư thị đáp. 

 

Gia Nhu nhìn hình bóng Lư thị phản chiếu qua gương đồng, khoé môi nàng mang theo ý cười: "Cữu mẫu bảo mẫu phi đừng xa lạ mà một hai cứ Vương phi rồi Quận chúa, này đâu phải là cách gọi của người nhà? Về sau cữu mẫu cứ gọi cháu là Chiêu Chiêu được không? Chiêu Chiêu ở Đô thành cũng chỉ có người thân nhất là gia đình của người."

 

Thôi thị cũng nói: "Đúng vậy đó A tẩu, tẩu đừng nhớ rõ nó là Quận chúa, chỉ nhớ nó là cháu ngoại gái nhà mình thôi."

 

Lư thị hơi sửng sốt một chút, bà là một phụ nhân luôn theo khuôn phép, nói chuyện hay làm việc điều ghi nhớ thân phận chính mình, không dám vượt qua. Nghe thấy lời nói vừa rồi của Gia Nhu và Thôi thị, động tác bà vô thức nhẹ nhàng đi không ít, tự nhiên sinh ra vài phần yêu quý thật tâm.

 

Lư thị dùng lược bạc chải tóc cho Gia Nhu xong, A Thường đưa bà ra ngoài, Thôi thị vẫn ngồi bên cạnh Gia Nhu, dặn dò nàng: "Chiêu Chiêu, con nghe ta dặn này. Sau khi gả qua đó, con không còn là Quận chúa nữa mà là thê tử của Lý Diệp. Đừng có cứng đầu khó chịu, mọi việc phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm, làm nhiều nói ít. Hầu hạ phu quân, hiếu thảo với cha mẹ chồng, kính già yêu trẻ. Nếu có thể ở Lý gia mà hoà thuận trên dưới thì cha mẹ mới an lòng."

 

"Mẫu phi cứ yên tâm, tuy con không nhất định có thể làm tốt những điều đó nhưng sẽ cố gắng hết mình." Gia Nhu dựa vào ngực Thôi thị, "Mẫu phi, để cho con nhõng nhẽo với người tý đi."

 

Thôi thị vuốt ve tóc nàng, gương mặt mỉm cười: "Đã sắp gả làm vợ người ta rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy."

 

Đời trước, nàng không được sự chúc phúc của cha mẹ, không tẫn hiếu bên cạnh họ. Đời này, nàng nghe theo sự an bài của hai người, gả cho Lý Diệp, sau này lại vẫn phải rời xa họ, cách nhau trăm núi nghìn sông. Trong lòng Gia Nhu luyến tiếc, lại tâm sự với Thôi thị một hồi lâu rồi mới tiễn bà trở về. 

 

Đêm vẫn còn dài, nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Chẳng biết vì sao mà mí mắt cứ giật suốt, có lẽ do nàng quá căng thẳng chăng. 

 

Hôn lễ phải tới tối mới cử hành mà sáng sớm là Thôi thị đã bận rộn. Gia Nhu ngủ đến giữa trưa mới bị Thôi Vũ Dung và đám người Ngọc Hồ lôi ra từ trong ổ chăn. 

 

Đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, bây giờ ngồi trước gương đồng để tám tỳ nữ trang điểm, chải đầu và mặc quần áo cho mình. Thành thân là phải trang điểm thật đậm, phấn trắng phải đánh vài lớp, còn phải vẽ mi, tô môi, đánh má hồng, lại thêm vẽ hoa điền(*) trên trán nữa. Thôi Vũ Dung nhìn Gia Nhu, không nhịn được mà cười thành tiếng: "Chẳng trách ngày thường muội không thích trang điểm, như thế này quả thật nhìn không ra đẹp xấu gì."

 

(*)Hoa điền: là hình vẽ hoặc dán lên giữa trán của phụ nữ thời xưa với nhiều hình dạng khác nhau như hình hoa, ngọn lửa v..v…

 

Gia Nhu thở dài, người trong gương kia làm sao mặt là cô dâu mới, rõ ràng là một nữ quỷ mặt trắng như tờ giấy. 

 

"Biểu tỷ yên tâm, chờ sau này tỷ thành thân, ta nhất định sẽ ngồi chờ chê cười tỷ." Gia Nhu làm mặt quỷ đối với Thôi Vũ Dung.

 

Hai tỳ nữ đi đến búi tóc cho nàng, dùng tầng tầng tóc giả đắp lên vừa cao vừa nặng, cắm đầy trâm hoa đá quý, lủng là lủng lẳng như một giỏ hoa lớn, không hề xinh đẹp đáng yêu gì. Nhưng mà hôn lễ quý ở long trọng, nhà mẹ đẻ ước gì treo hết những thứ tốt lên người nàng, tỏ ý rất thương yêu nàng, để cho nhà chồng không dám xem thường. 

 

Trên người nàng vận một bộ váy lót eo cao bằng tơ tằm, trước ngực thêu hoa mẫu đơn với ngụ ý hoa khai phú quý. Tỳ nữ mang tới áo khoác ngoài tay rộng có hình thêu loan phượng màu xanh lá đậm, chim phượng kia do chính tay Gia Nhu thêu, với ý nghĩa loan phượng hoà minh. Đi kèm là đai lưng khảm bảo châu với hoa văn thạch lựu và dải che đầu gối tối màu(**), mang giày màu xanh lá đậm thêu hình đám mây, khăn choàng sa mỏng với hoa văn tường vân bằng chỉ tơ vàng, trọn một bộ hỷ phục ung dung hoa quý. 

 

Lăn tới lộn lui đã tới lúc hoàng hôn. Thôi Vũ Dung vâng theo giao phó của Thôi thị, cầm một cây quạt tròn để Gia Nhu che khuất mặt, đỡ nàng đi đến chính sảnh. 

 

Chính sảnh được đặt một cái yên ngựa, phía trước yên ngựa là dải rèm che, Gia Nhu ngồi trên yên ngựa lẳng lặng chờ Lý Diệp tới đón nàng.

 

Khi màn đêm buông xuống, nơi tiền viện bỗng chốc rộn rã hẳn lên, có lẽ nhóm người tân lang đã đến. Có rất nhiều phu nhân nương tử đang ở chính sảnh cũng chạy ra đó xem náo nhiệt. Người bên phía tân nương ở trước cửa cản lại, không chịu để tân lang vào cửa dễ dàng mà ôm mỹ nhân về. Cho nên nếu Lý Diệp muốn đến trước mặt Gia Nhu thì còn phải vượt năm ải, chém sáu tướng mới thành công. 

 

Bên ngoài ầm ĩ ngất trời, A Thường chạy ra thám thính đã trở về: "Lý lang quân và Thôi lang quân đang đối thơ với nhau ở trước cửa, không hổ là tân khoa Tiến sĩ, ngươi một câu ta một vế, ai cũng không chịu rơi xuống thế yếu, từng từ từng chữ đối đáp nhanh nhẹn xảo diệu, ta xem có nhiều người hận không thể lấy bút chép lại đâu. Quảng Lăng Vương vậy mà còn phái một vài vị quan văn tới để hỗ trợ cho tân lang, những người kia đều là đại tài tử tài cao bát đẩu, bên phía chúng ta làm sao là đối thủ được. Bây giờ người đã sắp đi tới đây rồi!"

 

Gia Nhu cảm thấy hơi hồi hộp, không lâu sau thì một đám người đã kéo nhau vào chính sảnh. Cách rèm che, Gia Nhu chỉ có thể trông thấy một bóng dáng thon dài màu đỏ đứng bên ngoài, như cây ngọc đón gió. Trái tim nàng bỗng nhiên nảy nhanh hai nhịp, suy nghĩ trống rỗng, cũng chẳng nghe rõ hắn đã nói gì, đại khái là bài thơ "Thúc giục điểm trang"(***). Sau đó rèm che bị vén ra, Lý Diệp ngồi thẳng xuống trước mặt nàng. 

 

(***)Bài thơ này bắt nguồn từ thời Đường và xuất hiện trong Biên niên sử nhà Đường. Nó hiện diện trong các đám cưới vào thời điểm đó, câu từ đầy tình cảm và quyến rũ. 

 

Hương vị trên người chàng vẫn là hơi thở thanh đạm như hoa sen kia, đối lập với hương khí son phấn long trọng trên người nàng. Tuy nàng không nhìn thấy Lý Diệp nhưng những người xung quanh luôn miệng khen tân lang quá tuấn tú, tân nương thật may mắn này kia khiến gương mặt nàng dần dần nóng lên. Chàng quả thật lớn lên rất đẹp, diện thêm sắc đỏ hồng hẳn là sẽ càng như bảo ngọc thượng đẳng. 

 

Hai người lẳng lặng ngồi đối diện nhau, chờ mọi người tiến hành xong nghi thức. Trong tay Gia Nhu đang giơ quạt tròn che khuất cả khuôn mặt, đáng lý cái gì Lý Diệp cũng không thấy nhưng lại nghe chàng khẽ cười một tiếng: "Trang điểm đậm quá." 

 

Chàng vốn muốn nhìn một tân nương xinh đẹp động lòng người, không ngờ thành hôn phải long trọng nên Gia Nhu đã thay đổi hoàn toàn. 

 

Nhưng mà như vậy thì người khác sẽ không thấy được vẻ đẹp của nàng, sau này chỉ cho một mình chàng ngắm là được. 

 

Không biết vì sao, Gia Nhu nghe ra Lý Diệp nói chuyện với giọng mũi dày đặc giống như bị cảm nhiễm phong hàn. Trường An vào đông rất lạnh, tuy năm nay mãi chưa có tuyết nhưng thân thể người này hình như không được khoẻ lắm? Cũng không biết bệnh có nặng hay không.

 

"Chúng ta bái biệt nhạc phụ nhạc mẫu nào." Lý Diệp duỗi tay nâng Gia Nhu đứng dậy, đôi tay cũng lạnh lẽo. 

 

Mộc Thành Tiết và Thôi thị ngồi trên ghế cao đường, thay phiên dặn dò Gia Nhu vài câu. Hốc mắt Thôi thị đỏ lên, luyến tiếc con gái mình. Mộc Thành Tiết thì nắm lấy tay con trấn an vài câu, phất tay bảo người đưa cả hai ra cửa. 

 

Xuất giá vốn dĩ là chuyện vui, cũng không phải sẽ không gặp người nhà nữa. Nhưng nhìn thấy mẫu phi khóc, Gia Nhu cũng không thể kiềm lòng. Ngọc Hồ đỡ nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Quận chúa cố gắng đừng khóc, cẩn thận trang điểm trên mặt, đến lúc đó sẽ khó nhìn lắm đó." Hốc mắt Gia Nhu đã ầng ậng nước mà nghe vậy chỉ có thể cứng rắn nuốt ngược trở về. Nhớ tới lớp son phấn trên mặt mình, nếu thật sự rơi lệ thì kết quả sẽ thảm không nỡ nhìn. 

 

Nàng ngồi trên kiệu hoa rời khỏi nhà, theo đội ngũ đón dâu về Lý gia. Trường An có lệnh cấm đi lại vào ban đêm nhưng hôn tang gả cưới không bị ảnh hưởng bởi lệnh này, cũng ít người đến xem náo nhiệt hơn. 

 

Nghi lễ bái đường diễn ra trong căn lều màu xanh được dựng ở viện phía Tây Nam(****), là hướng cát địa may mắn, trước ngày thành hôn, Vương phủ đã phái người đến dựng lều che trướng. Sau khi hoàn thành nghi lễ, hai người sóng vai nhau ngồi trên giường, cùng nhau ăn ba miếng thịt(*****) rồi uống rượu hợp cẩn. Rượu trong bầu được chia làm hai nửa, hai ly rượu đều có dây tơ hồng buộc lại với nhau. Ly của Lý Diệp đã bị Vân Tùng ngầm đổi qua nước lạnh. Chàng thấy Gia Nhu đã uống một ngụm rượu rồi thì nói một câu "Được rồi", bảo hạ nhân dọn bầu rượu đi. 

 

Những người khác đều lui ra ngoài, chỉ lưu lại vài tỳ nữ hầu hạ hai người thay quần áo, tháo trang sức. 

 

Gia Nhu vẫn luôn cầm quạt che mặt không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của mình. Vừa rồi khi người xem lễ làm ồn, nàng cũng chỉ lộ ra nửa khuôn mặt rồi nhanh chóng che quạt lại. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc bị búi lên cao đến mấy tầng, cần ba người hỗ trợ mới có thể gỡ xuống. Ngọc Hồ bưng chậu đồng tới cho nàng rửa mặt, Gia Nhu nhúng cả khuôn mặt mình vào trong nước, cẩn thận chà rửa một phen rồi mới ngẩng đầu lên. Lớp trang điểm dày cui kia dính trên mặt nàng suốt cả ngày nên giờ biểu tình của nàng có chút cứng đơ luôn rồi. 

 

Trong lúc nàng làm những chuyện này thì Lý Diệp an vị ở phía sau ngắm nhìn nàng. Mãi cho đến khi đã rửa sạch sẽ, gương mặt nàng mới trở lại dáng vẻ xinh đẹp như thanh thủy xuất phù dung(******), ánh nến chiếu rọi vào bóng hình diễm lệ kia toả ra nét đẹp như hoa như ngọc. Lý Diệp mỉm cười, vừa định đứng dậy nhưng bỗng nhiên lại nghiêng đầu ho hai tiếng nặng nề. 

 

Gia Nhu vội quay đầu lại: "Chàng bị bệnh rồi?"

 

(**)Đai lưng và dải che đầu gối: 

 

(****)Đây là phong tục từ thời Đông Hán cho đến thời Đường, người phương Bắc sẽ tổ chức lễ cưới trong một chiếc liều vải xanh, nằm ở góc Tây Nam của ngôi nhà. 

 

(*****)Đây là nghi lễ mà hai vợ chồng sẽ cùng ăn một loại thịt động vật (dê, bò, cừu) tượng trưng cho một cuộc sống mới, hy sinh và nhường nhịn lẫn nhau. 

 

(******)Thanh thủy xuất phù dung: hoa phù dung (râm bụt) vừa trồi lên khỏi mặt nước. Ý chỉ vẻ đẹp tự nhiên đơn giản, không chút điểm trang. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top