Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 34: 34

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 274 lượt xem
  • 4364 chữ
  • 2022-11-06 22:51:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chuyện Giang Do tố giác Bùi Duyên Linh bất quá chỉ là biện pháp để kéo dài Khúc Giang yến, thật không ngờ tính cách Giang Do quá cương trực, vậy mà nhào thẳng vào thanh kiếm tự vẫn, khiến cho dân chúng oán hận sôi trào. Thánh nhân cưỡi hổ khó xuống, ra lệnh điều tra Bùi Duyên Linh rầm rộ nhưng thật ra chỉ làm bộ làm dáng mà thôi.

 

Quan viên của Hình Bộ và Đại Lý Tự đã bị Thư Vương thu mua nên cái gì cũng tra không ra, cuối cùng biến thành bản án treo vô thời hạn. 

 

Tuy Lý Diệp cũng đau lòng cho một trung thần như Giang Do nhưng Thư Vương quyền thế ngập trời, lại có được sự ủng hộ của Tiết độ sứ các nơi nên rất khó để lật đổ ông ta. Chàng cũng đã cho người truyền đạt lại những lời này với Giang Do, chẳng qua cuối cùng Giang Do vẫn cứ lựa chọn làm điều đó. 

 

Có lẽ đây chính là khí tiết của văn nhân. 

 

“Biết rõ không có kết quả, vì sao lại còn muốn vọt vào đám cháy? Có lẽ chứng cứ đã sớm bị đám người kia tiêu hủy rồi.” Lý Diệp nói. 

 

Lý Thuần than một tiếng: “Ta nghĩ đến Giang Ngự sử đã dùng cái chết của mình để đổi lấy cơ hội điều tra Hộ Bộ lần này, không thể uổng phí sự hy sinh của ông ấy. Vậy nhưng ta đã quá xem thường quyền lực của hoàng thúc, nhiều khi ta cảm thấy chuyện chúng ta muốn làm cũng quá khó khăn, vốn sẽ chẳng có kết quả.”

 

Lý Diệp nhìn vẻ mặt thất bại của Quảng Lăng Vương, nói một cách chậm rãi: “Ta nhớ rõ, lúc trước ngài đã từng nói với ta rằng trên đời này có rất nhiều phàm phu tục tử sống cả đời tầm thường vô năng, chỉ cầu ấm no qua ngày. Mà ngài sinh ra trong Hoàng thất, cuộc sống cẩm y ngọc thực vốn dễ như trở bàn tay nhưng thà là từ bỏ. Bởi vì trong lòng ôm chí lớn nên chẳng sợ tan xương nát thịt, tuyệt không hối hận. Chính những lời nói này đã lay động ta, cũng khiến ta đồng ý đi theo ngài, cam nguyện trả giá bằng sinh mệnh này. Bây giờ ngài lại muốn từ bỏ ư?”

 

Ngữ khí của chàng thật ôn hoà, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có ý trách cứ nhưng không hiểu sao lại có thể khiến Lý Thuần cảm thấy xấu hổ. Giang Do vừa mới hy sinh, hắn lại ở đây sinh ra suy nghĩ uể oải tiêu cực, thật sự là quá hổ thẹn với người chết. Đến cùng thì hắn cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử, thời điểm phải đối mặt với khó khăn mà không vượt qua được đã muốn lùi bước. 

 

Thế nhưng mọi thành bại tự cổ chí kim thường đều phụ thuộc vào những khoảnh khắc như thế này.

 

Lý Thuần xốc lại tinh thần một lần nữa: “Ngọc Hành, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào? Con đường Bùi Duyên Linh này là không thể đi được nữa.”

 

“Ngài cần gì phải sốt ruột? Nếu chủ động mà không được thì chúng ta cứ tĩnh, chờ xem biến cố, chờ chính bọn chúng lộ ra sai lầm. Ân sư đã từng dạy qua, người làm đại sự trước tiên phải có nhẫn, sau đó mới cần mưu.” Lý Diệp nói, “Võ Ninh Tiết độ sứ bên kia trả lời như thế nào?”

 

Lý Thuần nhếch miệng cười: “Từ Tiến Đoan muốn thuận lợi mọi bề, đã không cự tuyệt ý tốt của chúng ta, lại cũng thu lễ vật bên phía hoàng thúc. Hắn chính là một biến số, nếu chúng ta có thể sử dụng hắn thì Hà Sóc Tam Trấn không đáng lo. Nếu không, ngày nào đó mà Tam Trấn hoặc một phiên trấn khác dấy binh thì hắn ta nhất định sẽ phản chiến.”

 

Lý Diệp nhìn ba đĩa điểm tâm bày trên bàn, ánh mắt hơi trầm xuống. Thế cho nên Tằng Ứng Hiền mới muốn chôn một quân cờ bên cạnh Từ Tiến Đoan để tiện kiềm chế hắn sao? Mộc Gia Nghi có được bản lĩnh đó à? Khống chế một Ngu Bắc Huyền, một Từ Tiến Đoan chính là khống chế chặt chẽ hai đại phiên trấn là Hoài Tây và Quan Trung trong tay, tiến sẽ có thể đối phó với Hà Sóc Tam Trấn, lui lại là đất Giang Nam giàu có đông đúc. 

 

Quả nhiên Thư Vương là một tay chơi cờ thiện nghệ, chàng không thể không bội phục. 

 

“Được rồi, không đề cập tới mấy chuyện này nữa. Đêm qua ngươi thế nào?” Lý Thuần ngồi vào bên cạnh Lý Diệp, “Vài thứ ta cho ngươi có hữu dụng hay không vậy?”

 

Trước khi thành thân, Lý Thuần bảo thuộc hạ đem rất nhiều xuân cung đồ tới cho Lý Diệp. Mấy thứ kia chàng đã từng xem qua nên tất nhiên đều bỏ xó. Lý Thuần thấy chàng không ừ hử gì còn tưởng chàng thẹn thùng, hắn dùng cánh tay không bị thương gác qua bờ vai chàng, nói: “Trước đây bảo ngươi đi cùng ta đến Sở Tương Quán ở phường Bình Khang, cô nương đầu bảng nơi đó thích nhất chính là dạng lang quân vừa đẹp trai, vừa có tài lại vừa dịu dàng như ngươi, nếu may mắn còn có thể chỉ dẫn vài chiêu trò của nam nữ. Vậy mà ngươi lại cứ không chịu đi, giờ phải ăn mệt chỗ Quận chúa kia rồi phải không?”

 

Lý Diệp không tỏ ý kiến. Đối với Gia Nhu, chàng không muốn bức ép nàng, chàng hy vọng nàng thật tình thích mình chứ không phải vì một mối hôn ước mà miễn cưỡng tiếp nhận. Ban đầu, nàng muốn gả cho chàng bởi vì định mượn sự ảnh hưởng của Lý gia, hy vọng có thể ra tay trợ giúp trong vấn đề nội bộ của cha nàng ở Nam Chiếu. Huống chi, lúc nào cũng có Ngu Bắc Huyền chắn giữa hai người, tuy chàng không biết vì sao nàng từ bỏ người nọ nhưng nàng cũng đã chính miệng thừa nhận là nàng và người ta từng có tư tình. 

 

“Ấy, mặt ngươi sao mà….” ngón tay Lý Thuần đụng vào sườn mặt Lý Diệp rồi chuyển qua trán, sau đó đứng bật dậy: “Ngươi còn đang sốt này, ai cho phép ngươi chạy loạn? Người đâu! Gọi đại phu trở lại cho ta!”

 

Lý Diệp muốn bảo hắn đừng có chuyện bé xé ra to, chỉ là hơi nóng mà thôi. Thế nhưng Lý Thuần còn lâu mới nghe lọt tai, chốc lát sau, Phượng Tiêu đã dẫn đại phu trở về. Đại phu bắt mạch cho Lý Diệp, vuốt vuốt chòm râu một lúc sau mới nói: “Thân thể công tử vốn đã yếu ớt, thường ngày lại ưu tư sâu nặng, không chịu điều dưỡng cho tốt sẽ có hại đến thân mình. Lão phu kê toa, mong là lần phong hàn này sớm khỏi hẳn mới ổn.”

 

“Ngươi kê toa đi, có yêu cầu gì cứ nói với ta.” Lý Thuần ra lệnh. 

 

Đại phu theo lệnh ra ngoài, Lý Mộ Vân bưng trà ngon canh ngọt trở về, nghe nói Lý Diệp sinh bệnh bèn ra vẻ quan tâm hỏi: “Bệnh của A đệ có nghiêm trọng không?”

 

“Đa tạ A tỷ quan tâm, chỉ hơi nóng sốt thôi, không sao.” Chàng trả lời đầy khách khí. 

 

Trước mặt Lý Thuần, Lý Mộ Vân không thể để lộ ra một tí ti ghét bỏ nào mà còn thân thiết nói: “Mùa đông trời lạnh, thân thể đệ lại không tốt, vẫn nên ở trong nhà tĩnh dưỡng đi, đừng có chạy loạn khắp nơi. Biết là đệ lo lắng cho Quảng Lăng Vương nhưng bên này đã có A tỷ coi sóc rồi.”

 

Lý Diệp nhìn nàng ta một cái rồi rũ mắt như đã đồng ý. Tuy chàng rất giỏi ngụy trang trong nhiều tình huống nhưng với tình cảm lại không thể giả vờ thâm hậu được. Có lẽ do xưa nay ở trước mặt người khác chàng khá lãnh đạm tiết chế nên Lý Thuần cũng không nhìn ra manh mối nào. 

 

Lý Mộ Vân lại không lý nào không biết. Biểu tình nàng ta hơi có chút cứng đờ, cũng không nói với Lý Diệp nữa mà xoay qua nói với Quảng Lăng Vương: “Hay là trước tiên cứ để A đệ trở về nghỉ ngơi nha? Ngài đang bị thương, cũng cần phải tĩnh dưỡng chứ.”

 

Lý Thuần dựa lưng vào ghế: “Chờ đại phu kê toa lấy thuốc xong, ta sẽ thả đệ ấy về. Tỷ đệ hai người đã lâu rồi không gặp, nhân cơ hội này trò chuyện chút đi, không phải nàng còn món quà định tặng cho đệ tức(*) sao?”

 

(*)Đệ tức: em dâu. 

 

“Đã chuẩn bị xong lâu rồi. Ngài vậy mà so với thiếp thân càng để bụng hơn.” Lý Mộ Vân kêu tỳ nữ đi lấy, chờ Phượng Tiêu cầm toa thuốc cùng dược liệu trở về, Lý Mộ Vân đứng dậy nói với Lý Diệp: “A đệ, ta tiễn đệ ra ngoài.”  

 

Lý Diệp cáo lui cùng Lý Thuần, Lý Thuần gật gật đầu, nhìn tỷ đệ hai người sóng vai bước ra. 

 

Mãi cho đến khi đi dưới hành lang dài, vẻ tươi cười trên mặt Lý Mộ Vân biến mất, bỏ một khoảng cách khá xa với nhóm tỳ nữ vú già. 

 

Nàng nhàn nhạt hỏi: “Trong nhà khỏe hết chứ?”

 

“Vẫn khỏe. Mẫu thân rất nhớ mong A tỷ, nếu A tỷ có rảnh, không ngại về nhà thăm người.”

 

Lý Mộ Vân quay đầu nhìn Lý Diệp một cái, gương mặt này có năm phần giống phụ thân, còn lại năm phần không biết là giống ai, vậy nhưng trổ mã trông thật thanh nhã tuấn tú. Mẫu thân bất quá chỉ là một thứ nữ, tầm mắt hạn hẹp, lại không chiếm được lòng phụ thân. Nếu không phải từ nhỏ nàng biết cách nhìn mặt đoán ý, giỏi lấy lòng phụ thân và hai huynh trưởng thì có lẽ những ngày ở Lý gia của nàng cũng sẽ rất tối tăm. 

 

Ngay cả đệ đệ này từ nhỏ cũng không phải do mẫu thân nuôi lớn, tất nhiên sẽ không có chỗ nào giống bà. Khi còn bé, hắn đã từng biểu hiện vài phần thông minh, như phù dung sớm nở tối tàn, không những không mang lại bất cứ vinh quang hay ích lợi nào cho nàng mà còn đưa tới mầm tai họa. 

 

Năm ấy, sau khi hắn bị rơi xuống nước thì thân thể cùng trí lực đều đã chịu ảnh hưởng, phụ thân không nhìn đến hắn nữa. Mà nàng, do không chăm sóc hắn chu toàn nên bị phụ thân đánh một cái tát, từ đó không thể khiến người vui vẻ được nữa, còn suýt chút đã bị gả cho một kẻ tầm thường. 

 

Cho nên nàng không thích tên đệ đệ vô dụng, thậm chí khiến nàng bị liên lụy này. Cho dù Quảng Lăng Vương sẽ thay đổi cách nhìn đối với nàng nếu phát hiện thái độ của nàng với Lý Diệp, nành cũng không có cách nào thật tình thích hắn. 

 

Lý Mộ Vân kêu tỳ nữ mang đến vài bộ áo gối, nhét vào lồng ngực Lý Diệp: “Ta phải trở về chăm sóc Quảng Lăng Vương, không tiễn ngươi nữa. Đây là quà gặp mặt cho Quận chúa Li Châu.” Dứt lời, nàng xoay người đi ngay. 

 

Mấy bộ áo gối này có hoa văn phức tạp diễm lệ, chất vải mềm mại, là vật tốt khó tìm. Chỉ tiếc là người chọn vải không có lòng, vậy mà lại chọn mấy màu tối và màu trắng, là màu vải của người già. 

 

Lý Diệp đi ra từ phủ Quảng Lăng Vương, Vân Tùng vội vàng nhảy xuống từ càng xe, nhận hết mấy món đồ trong tay chàng. Toa thuốc và dược liệu còn có thể hiểu được, thế nhưng mấy miếng vải kia thì…. Chẳng lẽ là Quảng Lăng Vương phi đưa cho phu nhân? Lý Diệp ho khan hai tiếng, nói: “Theo ta đến chợ Đông một chuyến.”

 

“Lang quân, trời lạnh lắm….” Vân Tùng định khuyên vài lời, Lý Diệp lại kiên quyết nói: “Sẽ không lâu đâu, theo lời ta đi.”

 

*

 

Lều vải xanh hôm qua là nghi thức hôn lễ, hôm nay Gia Nhu mới dọn vào sân viện chính thức, ở hậu viện phía Tây Nam. Trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, con đường đá xanh không dính một hạt bụi, bày biện trong phòng cũng mới tinh tươm. Gia Nhu còn nhìn thấy rất nhiều đồ dùng hằng ngày của mình nhưng lại chẳng thấy đồ của Lý Diệp đâu. 

 

Dường như Ngọc Hồ biết được suy nghĩ của nàng bèn giải thích: “Đồ dùng của lang quân phần lớn còn ở biệt viện, đang dọn về dần dần. Nhưng mà đồ của ngài ấy nhiều nhất chính là sách.” Nói xong, nàng ấy còn chỉ chỉ Đông sương phòng   

 

Gia Nhu đi đến Đông sương phòng, nơi đây có vài cái kệ đứng dựa vào tường, trên kệ chất đầy sách, kế bên là một cái tủ sơn mài màu đen thâm thấp, bên trên đặt một vài món đồ sứ tinh xảo. Gia Nhu tiện tay cầm một quyển sách trên kệ lên xem, bỗng nhiên có một tờ đánh dấu sách rơi ra từ bên trong, nàng lật qua xem bèn nhịn không được mà cất lời khen ngợi: “Chữ đẹp quá.”

 

Đều nói chữ viết như người, nét chữ này đẹp đẽ tiêu dao, phiêu dật như gió, vừa trông là đã biết xuất phát từ tay Lý Diệp. 

 

Ngọc Hồ nghe thấy tiếng động bèn chạy đến bên cạnh Gia Nhu, thò đầu lại gần nhìn nhìn rồi cười nói: “Lang quân chính là tân khoa Tiến sĩ, hơn nữa thi một lần đã đỗ, nói vậy học vấn của ngài ấy tất nhiên là rất giỏi rồi. Sau này Quận chúa muốn đọc thoại bản cũng được, muốn nói chuyện sử chí cũng tốt, đều có bạn.”

 

Gia Nhu nhìn Ngọc Hồ một cái, nàng ấy vội vàng mím môi, tiếp tục đi quét dọn trong phòng. 

 

Một lúc lâu sau, chờ đám người Ngọc Hồ dọn dẹp xong, Gia Nhu soạn ra từ trong của hồi môn của mình một cái đồ rửa bút bằng sứ trắng vẽ hoa lan, bao bọc lại cẩn thận rồi bảo Ngọc Hồ tự mình mang đến chỗ của Vương Tuệ Lan. Nàng rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm, bèn lấy một quyển sách từ trong kệ sách của Lý Diệp ra đọc. Chàng đọc sách cũng đủ loại trên trời dưới đất, sách luận cao thâm hay thoại bản thông tục đều có. 

 

Nàng chọn một quyển thoại bản, mở ra xem cũng thấy ngon ăn. Nhưng đọc đến đoạn giữa bỗng thấy lộ ra một góc vải lụa, nàng tò mò bèn rút ra, đến khi chứng kiến mặt trên vải lụa vẽ cái gì thì kinh hãi, lập tức buông lỏng tay. Miếng vải kia lượn qua lượn lại rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. 

 

Đôi mắt nàng ngơ ngẩn mở to ra. Trước hòn giả sơn trong hoa viên là nữ tử với vạt áo mở rộng, bị một người đàn ông đè dưới thân, chỗ giao hợp của hai người vẽ rất rõ ràng tỉ mỉ, ngay cả thần thái đều hết sức cuốn hút như thể người thật việc thật. Trong đầu nàng ầm ầm sụp đổ, cái người kia thường ngày nhìn thập phần đứng đắn, vậy mà lại cất giấu mấy thứ này trong sách làm cái gì?

 

Cố gắng bình ổn lại hơi thở, nàng vừa định cúi người nhặt miếng vải lụa lên bỗng nghe thấy giọng nói từ bên ngoài vọng vào: “Lang quân đã trở lại ạ!”

 

Lý Diệp đi vào phòng, nhìn thấy Gia Nhu đang đứng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt gấp gáp. Chàng hỏi: “Làm sao vậy?”

 

“Không có gì.” Gia Nhu lắc lắc đầu, tay gắt gao nắm chặt đoạn lụa kia, trong lòng ảo não, nếu nàng không đụng vào sách của hắn thì tốt quá rồi. 

 

Lý Diệp nhìn thoáng ra phía sau nàng khiến cơ thể Gia Nhu căng cứng cả lên. Chàng biết nàng đang giấu cái gì đó nhưng cũng không nói gì, chỉ để đồ trên tay xuống: “Ta đến phủ Quảng Lăng Vương, gặp A tỷ. Tỷ ấy bảo ta mang quà tặng về cho nàng, lại đây nhìn xem có thích hay không.”

 

Gia Nhu không thể không đi qua đó, thăm dò nhìn Lý Diệp mở tay nải ra, bên trong là một bộ trang phục người Hồ, cổ áo và trên vạt áo có thêu hoa văn dệt kim đang thịnh hành nhất hiện nay. Trong những bộ quần áo của mình, nàng thích nhất là Hồ phục vì nó nhẹ nhàng gọn ghẽ. Nhưng A tỷ của Lý Diệp làm sao mà biết sở thích và kích cỡ của nàng vậy?

 

Gia Nhu vừa định hỏi thì Lý Diệp đã bất ngờ nắm lấy tay nàng, đoạt món đồ trong tay nàng nhìn xem. 

 

Gia Nhu muốn ngăn cản đã chẳng kịp nữa, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, mặt đỏ tai hồng đứng yên tại chỗ. 

 

Lý Diệp thấy rõ đồ trong tay nàng rồi thì hô hấp chàng cứng lại, hai ba phát vò chặt miếng lụa trong tay: “Nàng…. từ đâu mà có?”

 

“Còn không phải là từ trong sách của mấy người sao!” Gia Nhu duỗi tay chỉ vào án thư, “Ta cầm một quyển từ trong kệ sách của chàng định giết thời gian, ai biết thứ này giấu bên trong đâu. Ta muốn nhặt lên thì chàng đã trở về, chưa kịp để lại chỗ cũ. Ta…. không phải ta cố ý trông thấy nó đâu.”

 

Hai người đều rơi vào bầu không khí xấu hổ, trầm mặc trong chốc lát. 

 

Lý Diệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang ửng hồng, đôi môi hơi chu lên, trong lúc lơ đãng vô tình toát ra vẻ ngây thơ đáng yêu, bộ dáng nhu nhược động lòng người. Hơi thở của chàng càng lúc càng nặng nề, tất cả sự bình tĩnh kiềm chế trước nay hầu như đều sụp đổ, rất muốn ôm chặt nàng vào lòng. 

 

Nội dung trên đoạn vải lụa kia chàng đã xem qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều hoàn toàn vô cảm. Vậy mà giờ phút này, trong đầu óc chàng cứ như bị ma xui quỷ khiến, thay thế gương mặt nàng vào mặt của nữ tử trong bức tranh. Nghĩ đến đó làm từng mạch máu trong cơ thể chàng sôi sục, nhịp tim đập mạnh mẽ không thôi. 

 

“Gia Nhu.” Chàng bỗng nhiên lên tiếng, bước vài bước đến trước mặt nàng. 

 

Gia Nhu theo tiếng gọi, ngẩng đầu lên nhìn Lý Diệp, đối với việc người này gọi thẳng tên mình vẫn chưa quen lắm. Nhưng khi giọng nói ưu nhã dễ nghe lọt vào trong tai, tựa như có một cái lông chim nhẹ nhàng phất qua lòng nàng, vừa ngứa vừa tê dại, nàng rất thích nghe. 

 

Lý Diệp giơ tay lên, chưa chạm tới mặt nàng bỗng nhiên cổ họng phát ngứa, nghiêng đầu ho khan một hơi. Gia Nhu vội vàng dìu chàng ngồi xuống, lại đi rót cho chàng miếng nước. 

 

Vừa rồi chàng rất muốn hôn nàng nhưng sóng tình vừa dâng lên đã bị ép lui trở về. Vẫn không nên truyền bệnh qua cho nàng. 

 

Buổi tối, Vân Tùng mang thuốc đến, Gia Nhu mới biết là Quảng Lăng Vương đã kêu đại phu xem bệnh cho Lý Diệp nên gánh nặng trong lòng mới buông xuống, đốc thúc chàng uống cho xong chén thuốc. Nước thuốc đặc sệt, Gia Nhu đứng thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi đắng. Bản thân nàng rất sợ uống thuốc nên mới tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, chính là vì muốn luyện cho thân thể mình rắn chắc hơn xíu, không dễ dàng nhiễm bệnh. 

 

Nhìn vẻ mặt Lý Diệp tự nhiên uống hết bát thuốc giống như đây là chuyện thường ngày. Đến khi chàng uống xong, Gia Nhu đưa một thứ đến trước mặt chàng: “Ăn một viên đi này.”

 

Trên tay nàng cầm chính là kẹo đường mà mấy nhà giàu đều dùng để dỗ con nít uống thuốc. Lý Diệp buồn cười: “Nàng cho ta là con nít à?”

 

“Ngọt lắm á, chàng nếm thử xem.” Gia Nhu lại dí cái đĩa nhỏ đến trước mặt Lý Diệp. 

 

Khi nàng nhìn chàng với đôi mắt ngây thơ ngập nước, trong suốt long lanh như thế, chàng không có cách nào cự tuyệt được, đành phải cầm một viên bỏ vào miệng. Gia Nhu nhìn chàng chăm chú: “Thế nào? Trong miệng bớt đắng rồi phải không?”

 

“Ừ.” Chàng không đành lòng khiến nàng thất vọng nên mới gật đầu. Thật ra vì uống thuốc đắng quá nhiều, vị giác của chàng đã bị ảnh hưởng, trừ khi hương vị quá nồng, còn lại đều nếm không ra. Chỉ là nhìn thấy nàng cười, đầu lưỡi kia dường như đã thật sự nếm được một chút vị ngọt. 

 

“Ta biết ngay mà.” Gia Nhu đắc ý dạt dào mà nói, tựa như nàng đang lắc lắc cái đuôi tiểu hồ ly vậy. Trước mặt chàng, nàng đã có chút thả lỏng, không giống như khi ở Li Sơn luôn tràn ngập phòng bị, cự người ngoài ngàn dặm nữa. Tuy vậy nhưng hai người vẫn chưa quá quen thuộc với nhau, đột nhiên ở cùng một phòng nên không khỏi có chỗ mất tự nhiên. 

 

Như vậy đã xem là có tiến bộ rồi. Chàng còn nhớ rõ bộ dáng khi nàng cười rộ lên lúc nhỏ rất ngây thơ hồn nhiên, khiến ai trông thấy cũng quên mất ưu phiền. Tuy không biết trong mười năm này đã xảy ra chuyện gì nhưng chàng muốn cho nàng trở lại như ngày xưa, ở bên cạnh chàng, mãi mãi là một cô gái nhỏ vô lo vô nghĩ. 

 

Buổi tối, Gia Nhu muốn tắm gội rửa mặt chải đầu theo như thường lệ. Lý Diệp ngồi ở Đông sương phòng đọc sách, Tây sương phòng có dựng một tấm bình phong, Ngọc Hồ cho người mang vật dụng tắm gội đến phía sau bình phong, sau khi chuẩn bị xong xuôi bèn gọi Gia Nhu thay quần áo. Gia Nhu trộm nhìn về chỗ Lý Diệp, hai gian phòng cách nhau không xa, có lẽ chàng sẽ nghe thấy tiếng động nàng tắm gội bên này nhỉ?

 

Nàng thật sự rất ngượng ngùng. 

 

Lý Diệp đứng dậy từ án thư: “Buổi tối ăn hơi nhiều, ta đi dạo tiêu thực một chút.” Chàng lấy áo khoác lông cừu, lúc ra ngoài còn thuận tay đóng cửa, lại căn dặn vú già canh chừng cẩn thận. 

 

Ngọc Hồ cười nói: “Lang quân thật săn sóc hiểu ý, bây giờ Quận chúa có thể tắm gội được rồi chứ ạ?”

 

Gia Nhu đỏ mặt gật gật đầu. Nỗi lo lắng nhỏ nhoi kia của nàng ngay cả Ngọc Hồ đều không gạt được, tất nhiên càng không thể gạt Lý Diệp. Nàng đang nỗ lực để thích ứng với mối quan hệ của hai người, hy vọng có thể thân mật với chàng hơn một chút nhưng trước khi thành thân thì cả hai đều là người xa lạ, nàng vẫn cần thêm một ít thời gian. 

 

*

 

Lý Diệp đi trong hoa viên với gió đêm lạnh căm, cỏ cây khô héo, vốn không có gì đẹp. Nhưng nếu chàng cứ ở trong phòng thì nàng sẽ không được tự nhiên, vẫn nên để nàng yên tâm tắm gội thôi. Chàng cứ đi về phía trước, trong đầu vứt bỏ mọi tạp niệm, cố gắng suy nghĩ đến những gì mà Quảng Lăng Vương đã nói hôm nay, Vân Tùng nhắm mắt theo đuôi ở phía sau chàng. 

 

Cũng may là ánh trăng còn tạm chấp nhận được. 

 

Bỗng nhiên, đằng trước xuất hiện một bóng người đang đi về hướng bên này. 

 

Lý Diệp thấy rõ là Lý Sưởng, biết hắn người tới không tốt nhưng chàng cũng không thèm tránh né. Lý Sưởng dừng lại trước mặt Lý Diệp, ra lệnh cho Vân Tùng: “Ngươi lui xuống đi, ta có lời cần nói với lang quân ngươi.”

 

Vân Tùng không nhúc nhích, mãi đến khi Lý Diệp nói: “Nghe lời Nhị huynh, lui xuống đi.”

 

Tuy Vân Tùng chần chờ nhưng rồi cũng chỉ có thể lui ra. 

 

Trên bầu trời bỗng đâu bay đến một đám mây đen che khuất ánh trăng. Lý Sưởng túm lấy cổ áo Lý Diệp, kề sát mặt đến, hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Nhập sĩ làm quan, định tranh đua với ta à?” Năm đó, hắn thi tiến sĩ phải chật vật thi suốt ba năm mới đậu. Lý Diệp dựa vào đâu mà một phát tất trúng? Hắn đã nín nhịn nhiều ngày, hôm nay ở chính sảnh thấy thái độ của phụ thân đối với Lý Diệp hoàn toàn khác so với trước đây, hắn mới không thể nhịn được nữa. 

 

“Ta nói rồi, Nhị huynh và ta khác nhau, tất nhiên ta cũng không muốn tranh cái gì với huynh.” Lý Diệp nói một cách bình tĩnh, “Khảo thí chính là thoả thuận giữa ta và phụ thân.”

 

Lý Sưởng càng siết chặt cổ áo của Lý Diệp, trên mặt hắn nở nụ cười nhưng giọng nói lại mười phần lạnh lẽo: “Ngươi nghe cho rõ, ta mặc kệ ngươi đi con đường nào, ta đều sẽ chắn đằng trước ngươi. Lý gia chỉ cần có một mình ta trợ giúp phụ thân trên quan trường chứ không cần ngươi. Nếu ngươi cản trở ta, ta sẽ không khách khí, càng sẽ không nhớ cái gì mà tình như thủ túc!”

 

Lý Diệp không muốn cùng hắn nhiều lời nên định gỡ tay hắn ra, Lý Sưởng lại dùng sức đẩy chàng một cú. 

 

Chàng không phòng bị nên phải lui về sau vài bước, suýt nữa bị ngã. Đúng lúc này, phía sau có người kịp thời tiếp lấy chàng. Lý Diệp quay đầu lại đã trông thấy Gia Nhu đứng nơi đó, giữa đầu mày chứa đầy tức giận, nàng không vui nhìn Lý Sưởng chằm chằm. Trên người nàng còn mang theo hương thơm vừa mới tắm xong, đầu tóc vẫn chưa khô. 

 

“Gia….” Chàng vừa mới mở miệng đã bị Gia Nhu đánh gãy: “Chàng đừng lên tiếng.”

 

Nàng đi thẳng đến trước mặt Lý Sưởng: “Không biết lang quân đã đắc tội Nhị huynh ở đâu mà Nhị huynh lại đối đãi với chàng ấy như vậy?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top