Lý Diệp nhìn nàng, ngọn lửa mà chàng cố gắng đè ép lúc nãy lại đang dần dần bùng lên. Nói không muốn là gạt người, chàng không phải là kẻ trầm mê nữ sắc nhưng chỉ duy nhất không giữ được bình tĩnh đối với nàng. Bình thường nàng vẫn cố tình duy trì khoảng cách thì thôi, giờ phút này, nàng lại lộ ra biểu tình thân mật cùng ánh mắt quyến rũ, thật dễ dàng đã hủy diệt lý trí chàng.
Gia Nhu leo lên trước người Lý Diệp, đánh bạo duỗi tay khoác lên vai chàng: “Ta tự nguyện, như vậy hai ta đều có thể sung sướng….”
Ánh mắt Lý Diệp tối sầm lại, vươn tay túm lấy eo thon của nàng, ôm nàng vào ngực, không nói lời nào mà hôn nàng.
Cả cơ thể Gia Nhu nóng rực, sau khi được Lý Diệp ôm lấy thì run rẩy một trận. Nàng hé miệng dây dưa cùng đầu lưỡi chàng, cố gắng chiếm lấy thật nhiều. Loại cảm giác này thật xa lạ, chỉ hôn môi thôi mà lại khiến nàng cảm thấy một sự sung sướng chưa bao giờ có từ trước đến nay. Công hiệu của Hồi xuân đan quả thật là danh bất hư truyền, đầu óc nàng tuy thanh tỉnh nhưng thân thể lại không kiềm được mà như biến thành người khác.
Tựa như dây mây muốn quấn chặt vào thân cây đại thụ.
Lý Diệp cũng cảm nhận được nàng thật sự nhiệt tình bèn tháo đai lưng nàng ra, cởi hết toàn bộ trói buộc trên cơ thể nàng. Thân thể như bạch ngọc ửng hồng, run rẩy đầy quyến rũ, xinh đẹp lại ướt át.
Lý Diệp cũng không sốt ruột, chàng kiên nhẫn hôn lên từng tấc cơ thể kia, nơi yêu thích nhất chính là cái bớt hình cánh hoa trước ngực nàng. Hình như đây là chỗ mẫn cảm nhất của nàng, mỗi lần chạm vào, nàng đều sẽ có những phản ứng thật kỳ diệu.
Sau khi kết thúc màn dạo đầu thật dài, Lý Diệp chống hai tay lên, cúi đầu nhìn nàng. Gia Nhu đang thở dốc dồn dập, mái tóc đen như tảo biển trải dài bên dưới, ánh mắt ngập nước long lanh, tựa như non sông tươi đẹp vừa được cơn mưa gột rửa. Giờ phút này, dung mạo nàng tỏa ra một sắc đẹp kinh người, Lý Diệp cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia, thấp giọng thầm thì: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng.” Gia Nhu ôm lấy cổ chàng, ngoan ngoãn đáp lời. Trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ nhưng vì tác dụng của thuốc, thân thể nàng lại vô cùng phối hợp.
Bên trong màn trướng là cảnh xuân ấm áp, Lý Diệp đổ mồ hôi đầm đìa, Gia Nhu bấu chặt lấy cánh tay chàng, mồ hôi hai người hoà vào cùng một chỗ.
Thật lâu sau, tiếng thở dốc trên giường mới dần dần ngừng lại.
Gia Nhu nằm trong lồng ngực Lý Diệp, cả người xụi lơ. Lý Diệp ôm nàng, hôn đầu ngón tay trắng nõn tròn trịa của nàng, giọng nói khàn khàn: “Có thoải mái không?”
Gương mặt nàng đỏ bừng, tuy rằng rất mệt nhưng loại thuốc kia hình như vẫn còn hiệu lực, bọn họ đã làm hai lần rồi. Thể lực của chàng thật kinh người, mỗi lần làm rất lâu, động tác lại dịu dàng vì chàng luôn luôn bận tâm đến cảm nhận của nàng. Chuyện này cũng không ghê gớm giống như trong ấn tượng trước đây vậy.
Lý Diệp không nghe thấy nàng ừ hử gì bèn nâng cằm nàng lên. Sóng tình trong đôi mắt nàng còn chưa lui hết, vô cùng đáng thương mà nhìn chàng. Lý Diệp bất đắc dĩ cười nói: “Còn muốn nữa à? Nàng muốn ép khô ta sao?”
Trong lòng Gia Nhu đang liều mạng lắc đầu mà lời nói ra lại biến thành một tiếng gọi nũng nịu: “Lang quân….”
Lý Diệp nghĩ nàng vốn chỉ mới biết mùi đời, định chấm dứt chiến tranh nhưng khi nghe nàng gọi mình như thế, chàng lại nghiêng người đè nàng dưới thân, chặn lại cái miệng kia.
Động tĩnh trong phòng mãi đến canh ba mới dứt. Vú già trực đêm chính là Thu Nương bị Lý Diệp răn dạy lần trước, khi nghe lang quân bảo bà chuẩn bị nước ấm thì ngay lập tức đi làm.
Thể lực Gia Nhu chống đỡ hết nổi, đã hôn mê, Lý Diệp đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi tự khoác áo bước xuống giường. Tuy không biết nàng rốt cuộc đã dùng loại thuốc gì nhưng tác dụng mạnh như vậy, hẳn là mị dược Hồi xuân đan xuất xứ từ trong cung. Từ đâu mà nàng lại có nó? Mấy thứ đồ này chỉ Vương Tuệ Lan mới có. Nhưng dù lá gan Vương Tuệ Lan lớn đến đâu cũng sẽ không quản đến chuyện trong viện này, hơn phân nửa chính là chủ ý của mẫu thân rồi.
Chàng nhíu mày, cầm lên chiếc khăn có dấu vết lạc hồng từ trên giường.
Thu Nương nhẹ nhàng gõ cửa bên ngoài, Lý Diệp lên tiếng, bà mới bưng thùng nước ấm tiến vào, đôi mắt không dám nhìn loạn khắp nơi, chỉ đặt thùng xuống đã định lui ra ngoài. Lý Diệp đưa khăn cho bà ta: “Ngày mai báo cáo kết quả công tác cho mẫu thân đi. Ngươi biết nên nói như thế nào rồi đấy.”
Thu Nương trừng to đôi mắt, sợ tới mức quỳ mọp trên mặt đất: “Lão thân, lão thân không dám!”
“Ta ra lệnh cho ngươi làm như vậy, cứ theo đó mà làm.” Lý Diệp nhàn nhạt cất tiếng.
Thu Nương vẫn luôn làm việc ở Li Sơn, lần này lang quân dọn về nhà, không thích người hầu mới nên vẫn muốn mấy người cũ bọn họ hầu hạ. Đã nhiều năm như vậy rồi, bà vẫn không thể thăm dò được tính tình lang quân, đành do dự mà nhận lấy chiếc khăn.
Lý Diệp giúp Gia Nhu lau khô thân thể, sau đó lại giúp nàng mặc áo lót và quần lụa vào. Nàng cọ cọ vào lồng ngực chàng, dường như rất ỷ lại. Chàng cúi đầu hôn lên mái tóc dài của nàng rồi ôm nàng vào lòng. Quả thật tối nay chàng rất rất sung sướng, thái độ chủ động khác thường của nàng tuy là do thuốc ảnh hưởng nhưng lời nói lúc đầu kia, hẳn là lời thật lòng.
Nàng cũng muốn viên phòng cùng chàng.
Nếu nói trước đây chàng là vì tình cảm khi còn niên thiếu, cùng với tờ hôn ước kia nên mới quyết ý cưới nàng làm vợ, xem nàng là người mà mình muốn bảo vệ cả đời. Sau buổi tối hôm nay, cái loại cảm tình này cũng đã xảy ra một chút biến hoá vi diệu. Chàng phát hiện, thì ra mình lại trầm mê thân thể của nàng, cùng nàng giao hoan lại có thể mang đến một cảm giác rất thoả mãn. Đã nhiều năm như vậy, ý chí của chàng rất khó bị thứ gì đó chi phối,m nhưng bây giờ lại cố tình xảy ra một ngoại lệ. Điều này thật sự rất nguy hiểm.
Đối với người như chàng mà nói, nếu ý chí không kiên định thì rất có khả năng là bắt đầu của vạn kiếp bất phục. Chàng nằm ngửa đầu trên gối, thở dài. Vẫn ôm nàng trong vòng tay nhưng ý chí bị phá hủy đã dần dần được thu trở về.
Một đêm này, Gia Nhu ngủ thật sâu. Đã rất lâu rồi nàng không nằm mơ, vậy mà đêm nay nàng lại mơ thấy rất nhiều chuyện vụn vặt từ lúc còn thơ bé. Những khoảnh khắc vô lo vô nghĩ quả thật là một giấc mộng ngọt ngào. Đến khi nàng tỉnh dậy, cả cơ thể cứ như không phải là của mình, cảm giác như bị ngũ mã phanh thây vậy. Tối qua chính là đêm đầu tiên của nàng ở kiếp này, vì công dụng của Hồi xuân đan, nàng thế mà lại cùng Lý Diệp làm ba lần, hơn nữa, mỗi một lần nàng đều lên đỉnh.
Giơ tay vỗ vỗ lên trán, nàng giãy giụa định ngồi dậy thì eo lưng cảm giác cứ như bị chặt đứt vậy, hai chân mềm nhũn vô lực.
“Ngọc Hồ, vào đây giúp ta!” Nàng gọi một tiếng.
Ngọc Hồ vội vàng đi đến trước giường, vén màn lên: “Quận chúa, người ngủ đã lâu, sắp đến trưa rồi. Lang quân đã ra ngoài trước, cố ý dặn dò chúng nô tỳ không được gọi người dậy, cũng đã nói với phu nhân bên kia dùm người rồi ạ.”
“Em đỡ ta dậy một chút.” Gia Nhu yếu ớt nói. Suốt một đêm, nàng thành ra thế này mà người kia lại giống như không bị gì, sáng sớm đã ra ngoài rồi? Cái gì mà bệnh tật ốm yếu chứ, rõ ràng là mạnh như trâu!
Ngọc Hồ vội vàng cúi người đỡ nàng dậy, nhìn dấu hôn lộ ra rành rành chỗ cổ áo bèn nhẹ giọng nói: “Chắc tối qua Quận chúa vất vả lắm ạ? Nô tỳ nghe Thu Nương nói lang quân dày vò người đến tận canh ba. Nhưng mà viên phòng rồi là tốt, cũng có thể ăn nói được với phu nhân bên kia.”
Gia Nhu ho khụ một tiếng. So với nói Lý Diệp dày vò nàng thì chi bằng nói là nàng quấn lấy Lý Diệp, muốn thỏa mãn dục vọng. Chỉ có nửa viên Hồi xuân đan mà công hiệu đã mạnh như vậy, nếu uống trọn một viên, nói không chừng hôm nay chắc nàng cũng xong đời.
“Lang quân có nói đi đâu không?” Gia Nhu nhanh chóng chuyển đề tài.
“Này thì không nghe nói, nhưng nô tỳ lại nghe thấy Vân Tùng nhắc đến phủ Quảng Lăng Vương, chắc có lẽ đi gặp Quảng Lăng Vương rồi nhỉ?”
Gia Nhu nhớ lại, hôm qua chàng nói định nhờ Quảng Lăng Vương âm thầm giúp đỡ phụ vương, nếu vậy thì chắc là vì việc này rồi. Cũng không biết Vương phủ bên kia ra sao nữa.
Hoàng cung, trong điện Duyên Anh, một lư hương bằng đồng với hoa văn Long Bác Sơn(*) nạm vàng cao cỡ nửa người được đặt lên tấm thảm trên mặt đất. Đại tướng quân Kim ngô vệ và Tằng Ứng Hiền đều cúi đầu đứng bên cạnh lư hương, mà Trinh Nguyên Đế thì ngồi trên bảo toạ, giọng nói không vui: “Chuyện phát sinh ở phủ Vân Nam Vương vào ngày hôm qua, các ngươi hãy cho trẫm một lời giải thích.”
(*)Lư hương Long Bác Sơn:
Tuy nói vai trò của Mộc Thành Tiết đã không so được với năm xưa nhưng dù sao cũng có vương tước trong người, Thiên tử không thể nào không hỏi.
Đại tướng quân Kim ngô vệ hồi bẩm: “Hôm qua, thuộc hạ của mạt tướng trong lúc tuần tra nghe thấy tiếng đánh nhau bên trong Vương phủ đã ngay lập tức vọt vào kiểm tra. Chứng kiến một đám hắc y nhân đang bao vây tấn công Vân Nam Vương nên đã bắt hết bọn chúng. Thế nhưng sau khi vào đại lao không bao lâu, mấy tên hắc y nhân đó đều cắn thuốc độc tự sát toàn bộ. Trên người bọn chúng không tìm thấy bất cứ manh mối nào chứng minh thân phận.”
“Thật hay cho một đám chết không đối chứng. Dưới chân Thiên tử, bên trong phủ Vân Nam Vương vậy mà lại có những tên côn đồ dám ám sát Phiên vương do triều đình đích phong, ngươi làm Kinh triệu doãn như thế nào vậy? Có phải vào ngày khác sẽ có một đám côn đồ không rõ lai lịch xuất hiện trong tẩm cung của trẫm hay không?” Trinh Nguyên Đế quát hỏi.
Tằng Ứng Hiền lập tức hành lễ: “Lời này của bệ hạ đã quá nghiêm trọng rồi ạ. Nam Chiếu vừa mới bình ổn nội loạn, nói vậy thì mấy tên hắc y nhân đó bất quá là do đối thủ của Vân Nam Vương phái đến mà thôi. Thần đảm nhiệm chức vụ Kinh triệu doãn, chưởng quản tất cả sự vụ lớn nhỏ trong Trường An nên khó tránh khỏi có chỗ sơ hở. Còn thỉnh bệ hạ trách phạt.”
“Ồ? Chỉ là sơ hở?” Trinh Nguyên Đế lạnh lùng nói, “Vậy tại sao ta lại nghe nói việc này có liên quan tới ngươi đây?”
Đáy lòng Tằng Ứng Hiền trầm xuống: “Bệ hạ từ đâu nghe được những lời ấy vậy ạ? Thần oan uổng quá!”
“Trong phủ Vân Nam Vương có một kẻ tên Mộc Thiệu, ngươi biết hắn chứ? Hỗn loạn ngày hôm qua chính là hắn cùng với con của tộc trưởng Mộc thị hợp mưu, có ý định đoạt lấy vị trí Thế tử. Mộc Thiệu đã khai ngươi giới thiệu một hoa nương ở Sở Tương Quán cho hắn, sau đó hoa nương kia bị biểu công tử của phủ Võ Ninh hầu dây dưa, Mộc Thiệu đánh người ta trọng thương xong thì chạy thoát. Có việc này hay không?”
Tằng Ứng Hiền không biết ai đã nói những việc này lại cho Thiên tử, chỉ có thể quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ minh xét, thần vốn không biết ai tên Mộc Thiệu cả.”
Trinh Nguyên Đế hình như đã biết hắn sẽ phủ nhận nên ra hiệu cho hoạn quan bên người, hoạn quan kia truyền khẩu dụ áp giải một người vào đây. Khi Tằng Ứng Hiền trông thấy rõ ràng đó là ai thì chấn động, chính là Tú Nương đã mất tích của Sở Tương Quán! Đã nhiều ngày nay hắn truy lùng ả nhưng tìm không thấy, còn tưởng ả trốn về quê, đang cho người xuất kinh bắt ả về. Tại sao ả lại có thể ở trong cung!
Trinh Nguyên Đế nói: “Tú Nương, ngươi hãy nói hết những gì mà ngươi biết. Trẫm sẽ thay ngươi làm chủ.”
Tú Nương quỳ rạp trên mặt đất hành lễ rồi mới nói: “Nô vốn là con nhà lành ở Thanh Châu, năm ấy trong nhà gặp hỏa hoạn nên mới đến Đô thành tìm người thân. Kinh triệu doãn thấy nô có vài phần tư sắc nên cưỡng ép bắt về nhà, sau khi chán chê lại bán vào Sở Tương Quán, thay hắn làm việc. Theo như nô biết thì Sở Tương Quán hình như cũng chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn, tiền mỗi năm hắn hiếu kính các quan viên khác, hơn phân nửa là từ nơi này mà ra.”
“Ngươi, ngươi chớ có nói bậy!” Tằng Ứng Hiền hô lớn.
“Nô không nói bậy. Thánh nhân có thể kiểm tra sổ sách của Sở Tương Quán hoặc lục soát trong nhà Kinh triệu doãn, nhất định sẽ có manh mối. Nô vâng theo lệnh của hắn, quyến rũ Mộc Thiệu, hắn lại muốn giết người diệt khẩu. Nô thật sự bất đắc dĩ nên phải khai ra hết chân tướng, cầu xin Thánh nhân minh xét!” Tú Nương nói xong, cả người đều quỳ rạp trên mặt đất.
Tằng Ứng Hiền chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, vẫn luôn cho rằng Tú Nương là người của mình, thế nhưng trước mắt xem ra ả tựa như có chủ nhân khác, lý luận rõ ràng, nói có sách mách có chứng, chính là để cắn ngược lại hắn một cú vào giờ phút này. Nếu Thánh nhân thật sự cho lục soát nhà hắn, những chứng cứ hắn chưa kịp giấu đi sẽ bị bại lộ! Hắn thật không ngờ chỉ là một vụ án nho nhỏ mà lại liên lụy tới tài sản riêng của bản thân? Là hắn đã sơ sót rồi!
Trinh Nguyên Đế nhìn về phía Tằng Ứng Hiền: “Ngươi còn gì để nói?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận