Trễ một chút, Gia Nhu bảo người hầu đến chỗ Vương Tuệ Lan nói mình dậy trễ, sẽ không đến phòng bếp. Vương Tuệ Lan đang kiểm kê thức ăn thu mua hôm nay, vừa nghe xong thì cho người nọ trở về.
Tỳ nữ Bảo Chi đứng bên cạnh nàng nói: “Vị Quận chúa này xem như cũng có mắt nhìn. Hôm qua, khi ngài nói chuyện với nàng ấy, nô tỳ thật sự lo lắng nàng sẽ đến đây.”
Vương Tuệ Lan đang đối chứng một gánh thịt heo trong sổ sách, tay cầm bút, nghiêng đầu nói: “Có đến cũng không sao, ta tất nhiên sẽ có việc giao cho nàng ấy. Thế nhưng một Quận chúa được nuông chiều từ bé, hiểu được chuyện bếp núc sao? Ở đây không bao lâu cũng sẽ trở về thôi. Nếu ta không kêu nàng đến thì trong mắt Tứ đệ, người Đại tẩu là ta đây lại thiếu lý lẽ.” Nàng kêu hai bà vú già mang đồ đã kiểm kê xong vào trong, bản thân mình thì ngồi bên dưới một cây đại thụ.
Bảo Chi vội vàng bưng nước cho nàng: “Vẫn là nương tử thông minh, như vậy thì dù người khác có hỏi tới cũng là do nàng ta lười nhác chứ không phải ngài không kêu nàng đến.”
“Nhị phòng bên kia không ầm ĩ nữa chứ?” Vương Tuệ Lan lật giở sổ sách, thuận miệng hỏi.
“Vị kia thì có thể quậy làm sao?” Bảo Chi khẽ cười, nói, “Tứ phòng bày mưu giúp, nàng ấy coi đó như cọng rơm cứu mạng. Nàng ấy nghĩ bản thân mình hiện giờ còn được như mấy năm trước ư? Binh quyền trong tay Vệ quốc công đã bị Thánh nhân thu hồi, mấy người huynh đệ lại không biết cố gắng, giờ khi nàng gặp nạn thì phượng hoàng còn thua gà rừng. Càng đừng nói đến mấy năm trước khi Vệ quốc công phủ còn đắc thế đã đè đầu Nhị lang quân và Lý gia như thế nào. Ngài không thấy là ngay cả Tướng công cũng không hướng về nàng ta sao.”
Vương Tuệ Lan liếc mắt một cái, Bảo Chi vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ lỡ lời.”
Vương Tuệ Lan khép sổ sách lại, cảm khái một tiếng: “Ngươi nói thế cũng không sai. Con người sống trên đời đã từng làm gì thì sớm muộn cũng sẽ có báo ứng. Năm đó, phụ thân giết ả Hồ cơ kia, mà ta đến nay vẫn không sinh được nhi tử, có lẽ là nhân quả tuần hoàn. Không nói tới Nhị phòng, ngươi xem Tứ phòng kia được sủng ái quá chứ? Nếu cái bụng nàng ta không chịu thua kém, qua một hai năm lại sinh hạ một đứa con vợ cả thì quyền nội trợ của ta nói không chừng còn phải giao lại cho nàng ấy.”
Bảo Chi khịt mũi coi thường: “Vậy cũng phải xem nàng ta có bản lĩnh quản được hay không. Nô tỳ thấy Quận chúa kia chính là một bình hoa nũng nịu, chỉ biết lấy lòng đàn ông chứ chẳng có gì lợi hại.”
“Tứ đệ là một người lạnh nhạt mà bây giờ đôi mắt cứ như mọc trên người nàng ấy, vậy mà còn không lợi hại ư? Ngươi đừng thấy lang quân ngày thường kính ta, đối đãi với ta không rồi, thế nhưng tâm của chàng không ở trên người ta. Tứ đệ đối với Mộc Gia Nhu lại hoàn toàn khác.”
Dù sao Bảo Chi cũng chỉ là một tỳ nữ nên không nhìn ra được chuyện gì, hỏi: “Dù vậy nhưng Tứ lang quân bất quá chỉ mới đỗ Tiến sĩ, sức khỏe lại yếu, từ trước đến giờ không được người nhà yêu thương. Bên trên đã có Đại lang quân và Nhị lang quân chống đỡ gia nghiệp, chẳng lẽ Tướng công còn sẽ nhìn Tứ lang quân với cặp mắt khác xưa?”
Vương Tuệ Lan thổi thổi ly nước nóng: “Đạo hạnh của ngươi vẫn còn quá yếu. Ngươi đừng quên khi Tứ đệ còn nhỏ đã danh chấn Trường An, nổi bật hơn cả Nhị đệ. Sau này vì lấy cớ chữa bệnh, dọn ra ngoài ở mới dần không có ai nhắc đến hắn. Nhị đệ thi ba năm mới trúng khoa cử, hắn lại chỉ thi một lần là đậu. Bụng của Lưu Oanh là do hắn phát hiện sớm nhất. Người như vậy mà ngươi nói hắn đơn giản sao? Chuyện sau này, không ai nói trước được.”
Bảo Chi líu lưỡi, xưa nay Huyện chủ là người thông tuệ nhất của Vương gia. Tuy hiện tại Bảo Chi không nhìn ra được điều gì nhưng nếu Huyện chủ đã nói như vậy, nhất định có đạo lý của ngài. Xem ra sau này phải lưu ý động tĩnh của Tứ phòng bên kia nhiều hơn.
“Ta bảo ngươi mời Mạc đại phu mà sao đã mấy tháng rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu thế?” Vương Tuệ Lan lại hỏi. Theo lý thì số lần cùng phòng mỗi tháng của nàng và Lý Huyên không ít, cơ thể không có khuyết điểm gì lớn, phương thuốc cổ truyền nào cũng đã thử nhưng mấy năm nay vẫn không hoài thai được? Nàng biết mấy chuyện thế này không thể gấp, chỉ phải dựa vào ý trời. Thế nhưng sau khi Mộc Gia Nhu gả vào, nàng đã chân chính cảm nhận được mối nguy cơ.
“Mạc đại phu kia có tiếng là khó mời, gần nhất ông ấy đang ở phường Bi Điền chữa bệnh, ngay cả bóng người cũng không thấy. Trước đây chẳng phải phủ Thành quốc công cho người mời ba lần bốn lượt mà vẫn không mời được đấy ạ.” Bảo Chi bĩu môi, nói một cách oan ức.
Vương Tuệ Lan đặt chén nước xuống bàn một cái ‘cộp’: “Cứ mời tiếp, dù phải trả bất cứ giá nào cũng nhất định phải mời ông ta đến đây. Lúc Mạc đại phu còn ở Thái Y Thự đã có học trò khắp thiên hạ, mà học trò của ông ta đều vào Thượng Dược Cục, nhất định sẽ có thể giúp ta hoài thai.”
Vào lúc này bỗng có một vú già hoang mang rối loạn chạy đến, ghé vào bên tai Vương Tuệ Lan thấp giọng nói hai câu.
“Phu nhân giữ nó lại?” Mày đẹp Vương Tuệ Lan hơi chau, cất giọng lạnh lẽo.
Vú già lạnh sống lưng: “Lúc đầu phu nhân nói lễ mừng năm mới nên nhất định phải gặp tiểu thư một chút, lão thân cũng chỉ có thể dẫn người qua. Bây giờ phu nhân giữ tiểu thư ở lại, lão thân không thể cứng rắn mang người về. Ngài nói giờ nên làm gì ạ?”
“Vậy mà ngươi cũng không biết tìm đại một cái cớ rồi dẫn nó về?” Vương Tuệ Lan nói xong lại giơ tay lên, “Thôi bỏ đi, hôm nay ai cũng ở nhà, không nên làm ầm ĩ lên, khó coi lắm. Cứ để nó ngốc ở đó đi, đỡ cho người ta nghĩ ta khắt khe với nó.”
Vú già theo lời lui xuống, Bảo Chi vội vàng hỏi: “Ngài không sợ tiểu thư ở bên ngoài nói bậy gì sao?”
Vương Tuệ Lan được Bảo Chi đỡ đứng dậy, nhếch khoé miệng: “Nó có thể nói cái gì? Ta là cắt cái ăn hay thiếu cái mặc của nó? Vị kia ở Bắc viện cũng chỉ là kế mẫu, nếu bảo bà ta nhúng tay quản chuyện Đại phòng, bà ta dám sao?” Giọng nói của nàng hàm chứa vài phần khinh miệt, “Dù sao thì con nhỏ kia nói gì cũng sẽ không có ai tin.”
“Ngài nói đúng.” Bảo Chi nịnh nọt nói, “Ngay cả Nhị nương tử mà phu nhân cũng chả dám đắc tội, càng sẽ không đắc tội ngài. Ngài là ai đây chứ? Phủ Võ ninh hầu, phủ Thành quốc công, còn có Vi Quý phi đều chống lưng cho ngài, so với Nhị nương tử mạnh hơn nhiều.”
Vương Tuệ Lan hơi hơi nâng cằm lên: “Đừng nói những việc này nữa, thu xếp tiệc tối cho xong xuôi mới là chuyện nên làm.”
Lý Diệp bị Lý Giáng gọi vào thư phòng nên Gia Nhu một mình đi thỉnh an Trịnh thị. Nàng thấy hình như Trịnh thị chỉ có hai ba bộ xiêm y cứ mặc tới mặc lui bèn cố ý bảo Ngọc Hồ đến nhà kho chọn một vài cuộn tơ lụa sáng màu rồi cùng nhau mang qua.
Bình thường Trịnh thị không trang điểm gì nhiều, trang sức cài trên đầu đa số là trâm bằng bạc, bài trí trong phòng cũng đơn giản. Gia Nhu vốn tưởng bà ấy tiết kiệm, sau này vô tình nghe Thu Nương nhắc tới mới biết Trịnh thị lấy phần lớn tiền tiêu vặt của mình đi trợ cấp cho nhà ngoại, còn lén nhận thêu chút đồ, trên tay thật sự không có tiền.
Nàng cũng không dám hỏi Lý Diệp, chỉ cảm thấy người mẹ chồng này rõ ràng là Tướng công phu nhân mà cuộc sống còn không bằng cả thị thiếp Liễu thị của Vương phủ trước đây nữa. Lớn hơn Thôi thị có vài tuổi nhưng trông lại như già hơn mười mấy tuổi.
Đến chỗ Trịnh thị, quả nhiên bà vẫn mặc bộ xiêm y màu gỗ đàn hương với hoa văn chữ phúc đó. Bộ này xem như là bộ có kiểu dáng và chất lượng vải dệt tốt nhất trong số xiêm y của bà rồi. Lý Tâm Ngư với mái tóc chải song kế ngồi bên cạnh Trịnh thị, mặc váy eo cao màu hồng đào hoa văn hình thoi, áo khoác hai vạt ngắn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người. Trịnh thị nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé trò chuyện nhưng thoạt nhìn cô bé lại không vui vẻ cho lắm.
Thấy Gia Nhu đã đến, Trịnh thị bảo Tô Nương dẫn Lý Tâm Ngư ra ngoài ăn điểm tâm. Khi Lý Tâm Ngư đi ngang qua mặt Gia Nhu thì liếc mắt đầy mong chờ nhìn nàng, thế rồi vẫn cúi đầu đi theo Tô Nương.
Gia Nhu không nhịn được bèn hỏi: “Đại gia, đứa bé này hình như có tâm sự gì đó.”
Trịnh thị nói: “Con đừng nhìn dáng vẻ nó như thế chứ tâm tư quỷ quái lắm. Trước kia nó méc với Đại lang, nói là nó bị mẫu thân ngược đãi nhưng làm gì có chuyện này? Năm trước, chính nó không ngoan, làm vỡ tượng Phật Quan Âm bằng ngọc do Vi Quý phi trong cung ban tặng cho Huyện chủ. Huyện chủ chỉ phạt nó quỳ một canh giờ mà nó đã khóc sướt mướt. Đại lang không rõ ngọn nguồn, còn gây một trận với Huyện chủ, sau này mới biết được nguyên do. Tâm tư đứa bé này mẫn cảm, lại không chịu sự quản giáo nên nếu nó nói gì thì con cũng đừng để trong lòng.”
Gia Nhu cứ tưởng Vương Tuệ Lan ngược đãi Lý Tâm Ngư nên cô bé mới muốn nàng cứu. Giờ đây, nghe Trịnh thị vừa nói vậy, mọi điều không giống như nàng đã nghĩ. Chẳng lẽ là nàng đa tâm? Đứa bé kia chỉ muốn được người khác chú ý nên mới cố tình biểu lộ bộ dáng đáng thương thế kia.
Nàng bảo Ngọc Hồ mang vải vào dâng cho Trịnh thị: “Con chọn mấy cuộn vải cho ngài, ngài xem thử có thích hay không.”
Trịnh thị vốn đang uống trà, nhìn thấy Ngọc Hồ ôm toàn là vải tơ lụa thượng hạng đến, không kiềm được mở to hai mắt: “Con làm gì vậy? Ta quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa, không cần dùng đến mấy thứ này. Con cứ giữ lại làm xiêm y mùa xuân cho mình đi.”
“Đại gia, mấy cuộn vải màu này càng tôn dáng của người lên. Mẫu phi của con thường nói, phụ nữ không nên bạc đãi chính mình. Người may thêm vài bộ quần áo mới thì bản thân cũng cảm thấy vui vẻ, nói không chừng chương phụ sẽ nhìn người với một con mắt khác.” Gia Nhu cười nói.
Nói công bằng thì từ sau khi nàng gả về đây, Trịnh thị chưa từng làm khó nàng. Tuy nói lần trước Trịnh thị bảo phải cho Lý Diệp nạp thiếp, còn đưa Hồi xuân đan cho nàng nhưng cũng bởi vì vậy đã khiến tình cảm phu thê họ phát triển hơn.
Trịnh thị nghe Gia Nhu nói xong, biết đây là ý tốt của đối phương bèn nâng một bàn tay sờ lên mặt mình, thật lòng cảm khái. Bà thật vất vả nuôi lớn hai đứa con trai con gái, lúc đó cảnh xuân tươi đẹp cũng đã qua, hoá thành một bà thím trung niên. Bà vẫn luôn sống vì người khác, vì con cái, vì nhà mẹ đẻ mà trước nay đều không nghĩ đến bản thân mình.
Cẩn thận ngẫm lại, sau khi bà gả đến Lý gia thì Lý Giáng không thèm nhìn bà dù chỉ là một ánh mắt. Nghe nói Quách thị là một đại mỹ nhân, Lý Giáng cưới bà cũng bất quá là vì cần chăm sóc cho hai đứa con vợ cả vẫn còn nhỏ chứ vốn chẳng có cảm tình gì. Gia Nhu vừa nói thế khiến Trịnh thị động tâm, thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng bị dọa nhảy dựng lên của Lý Giáng sẽ ra sao.
Gia Nhu nói tiếp: “Làn da của người rất trắng, nếu mặc xiêm y có màu sắc tươi sáng nhất định sẽ rất đẹp. Lại đeo thêm một ít trang sức bằng vàng cùng vòng ngọc sẽ càng có vẻ ung dung hoa quý. Không bằng vào gia yến đêm nay, người cứ thử xem?”
Trịnh thị biết ánh mắt Gia Nhu rất tốt, mỗi ngày nàng tới thỉnh an mặc trang phục đều không bị trùng lặp. Cho dù kiểu dáng đoan trang hay màu sắc tươi mới thì nàng mặc lên đều rất đẹp, khó trách con trai bà mê luyến nàng đến vậy.
Gia Nhu ngồi thêm chốc lát bèn cáo từ với Trịnh thị.
“Trên đời này thật sự không tìm được người con dâu nào tốt như Quận chúa vậy đâu.” Ngọc Hồ thở dài, “Lần trước phu nhân còn bảo phải nạp thiếp cho lang quân, mà Quận chúa một chút cũng không tính toán ạ?”
“Ta chính là muốn lấy lòng bà ấy, khiến bà ấy ngại mở lời nói mấy chuyện đó.” Gia Nhu nói, “Ngọc Hồ à, trước đây ta cảm thấy đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là bình thường. Đàn ông xung quanh, ai mà không như thế? Ngay cả phụ vương cũng không phải có Liễu phu nhân đấy sao. Thế nhưng ở lâu cùng chàng, ta phát hiện mình cũng chẳng hề rộng lượng như thế, không cho phép chàng có người khác. Em nói có phải là ta đã ích kỷ hẹp hòi quá rồi không?”
“Làm gì có chuyện đó? Nô tỳ thấy Tứ lang quân thích ngài như vậy. Ngài càng siết chặt, ngài ấy càng giống như vui hơn. Vậy thì ngài cứ quản chặt ngài ấy, không để cho nữ nhân khác túm được cơ hội là tốt rồi.” Ngọc Hồ vừa cười vừa nói.
Gia Nhu dùng ngón tay chọc lên trán nàng ta: “Nha đầu này, càng ngày càng không chặn nổi cái miệng của em. Toàn là nhờ khi dễ Vân Tùng mới khiến em nhanh mồm nhanh miệng như thế.”
Ngọc Hồ thè lưỡi: “Là do tay chân hắn vụng về. Tứ lang quân thông minh như thế, không hiểu sao lại có một tuỳ tùng vụng về đến vậy.”
Gia Nhu biết Vân Tùng không ngốc, chỉ là tốt tính thôi. Thấy Ngọc Hồ là tỳ nữ của nàng nên mới nhường nhịn đủ đường. Hơn nữa, hình như Vân Tùng thật sự yếu ớt, lần trước Lý Diệp bảo hắn dọn một chậu hoa mà đã khiến hắn thở hổn hển.
Khi hai người sắp đi ra khỏi viện, thấy hình như Lưu Oanh đang đứng trước mặt Lý Tâm Ngư và quở trách con bé. Thấy Gia Nhu đi đến, Lưu Oanh lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười và nói: “Quận chúa, đã vài ngày không gặp ngài.”
Tay nàng như cố ý vô tình vuốt bụng mình, khuôn mặt tựa như đẫy đà hơn, một bộ áo lông cừu càng khiến nàng thêm vài phần bộ dáng quý phụ nhân. Thế nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.
Gia Nhu nhìn thấy hốc mắt Lý Tâm Ngư ửng đỏ bèn hỏi: “Sao lại thế này?”
Lưu Oanh giành nói trước: “Không sao cả. Là vừa rồi đứa bé này chạy đến, suýt chút nữa đụng vào bụng ta nên ta bảo con bé sau này nên để ý một chút. Không sao rồi, cháu đi chơi đi.” Nói xong, nàng ta còn định làm bộ thân mật xoa đầu Lý Tâm Ngư.
Lý Tâm Ngư tránh đi, nhíu mày nhìn nàng ta: “Ngươi vừa mới nói sẽ méc với mẫu thân, còn muốn ta xin lỗi nữa. Nếu ta không xin lỗi thì không cho ta đi.”
Lưu Oanh liếc mắt nhìn Gia Nhu một cái, vẻ tươi cười trên mặt đã phai nhạt: “Ta chỉ đùa cháu thôi, đứa bé này sao lại xoắn lên vậy hả?”
Lý Tâm Ngư cảm thấy người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thầm nghĩ phải nhanh chóng cách xa nàng ta bèn co chân bỏ chạy.
Lưu Oanh nhìn con bé chạy xa rồi mới nói với Gia Nhu: “Quận chúa đến thỉnh an phu nhân ạ? Sao không ngồi chơi thêm lát nữa mà đi vội vậy.”
Gia Nhu không thích Lưu Oanh này nên giọng nói rất lạnh nhạt: “Chỗ ta còn có việc.” Nàng đi ngang qua bên người Lưu Oanh, bỗng nhiên Lưu Oanh nhẹ giọng nói: “Nghe nói là ngươi hiến kế cho Nhị nương tử, khiến ta phải sinh hạ con trai thì mới bằng lòng cho ta vào cửa làm thiếp?”
Gia Nhu dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng ta, cách nói chuyện vừa rồi của nàng ta giống y như mấy kẻ hay thay đổi. Lưu Oanh bắt lấy cánh tay Gia Nhu, kề sát qua, tiếp tục nói: “Vì sao lại muốn chen vào việc của người khác thế? Ta và ngươi nước giếng không phạm nước sông, ngươi giúp đỡ Quách Mẫn đối phó ta mà đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Sức lực nàng ta rất lớn, bấu vào tay Gia Nhu đến phát đau. Gia Nhu vốn có thể hất tay ra nhưng lại sợ trúng đứa bé nên chỉ nói: “Buông tay.”
Lưu Oanh không buông, ngược lại còn càng thêm dùng sức, siết chặt khiến đầu khớp xương Gia Nhu kêu răng rắc.
“Lớn mật, ngươi còn không buông tay!” Ngọc Hồ quát lớn, tiến lên túm lấy tay Lưu Oanh. Dường như Lưu Oanh đang chờ cơ hội này, lảo đảo lùi về sau vài bước, mấy tỳ nữ vú già vừa vặn tiến lên vội vàng đỡ lấy nàng ta. Lưu Oanh sợ hãi nói: “Các ngươi đừng nói gì cả, mọi chuyện không liên quan đến Quận chúa, đều là ta không cẩn thận.”
Nàng ta không nói không sao nhưng lại như nóng lòng giúp Gia Nhu phủi sạch quan hệ, giống một người yếu thế sợ hãi cường quyền nên lập tức khiến người ta động lòng trắc ẩn. Vú già bên cạnh nàng ta vội vàng nói: “Quận chúa, tất cả chúng ta đều thấy. Lưu nương tử có ngàn sai vạn sai thì cũng là người đang mang thai. Tại sao ngài lại sai khiến tỳ nữ đẩy nàng ấy chứ?”
“Các ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì! Rõ ràng là nàng ta đột nhiên túm tay Quận chúa không chịu bỏ ra, ta vừa định kéo ra nhưng mà chính nàng ta….” Ngọc Hồ muốn biện giải, Gia Nhu đã dùng ánh mắt ý bảo nàng không cần nói nữa. Lưu Oanh cố ý để người khác thấy một màn này, ở đây chỉ có ba người, mà hai người các nàng lại là chủ tớ, càng tô càng đen mà thôi.
Lưu Oanh dựa vào ngực vú già, không dám nhìn Gia Nhu, lại còn liên tục bảo bọn họ rời đi. Vú già an ủi nàng ta rồi sai người đến tiền viện mời Lý Sưởng đến đây.
Bốn người phụ tử Lý Giáng đang viết câu đối Tết, mỗi người viết một bộ rồi sau đó chọn bộ tốt nhất treo trước cửa. Mọi năm vẫn như thế này, chẳng qua năm nay có thêm Lý Diệp nữa.
Lý Giáng đã viết xong, thấy ba đứa con trai đều còn đang viết, cảm thấy tò mò bèn đi qua nhìn nhìn. Nét chữ Lý Huyên cứng cáp nhưng thiếu phần khí khái. Lý Sưởng lại quá mức chú trọng đến phẩm chất của chữ mà thiếu đi vài phần phóng khoáng.
Ông đi đến bên cạnh Lý Diệp, ánh mắt hơi dừng lại, vuốt râu nói: “Tứ lang là tốt nhất. Ngày mai treo câu đối thì cứ dùng của nó đi.”
Lý Huyên và Lý Sưởng nghe xong đều cảm thấy không phục. Phụ thân là người nghiêm khắc, không dễ dàng buông lời khen ai. Hơn nữa, một tên ma ốm viết ra thư pháp thì có thể tốt đến đâu? Bọn họ đi đến bàn của Lý Diệp, khi thấy rõ ràng chữ chàng viết thì đều lắp bắp kinh hãi. Chàng viết chính là “Loan tường Phượng chứ chúng tiên hạ, san hô bích thụ giao chi kha”, đây chính là bài thơ về trống đá cổ(*), nét chữ linh động bay bổng cùng với đầu bút lông xinh đẹp, chính là nét bút vẽ hình người.
(*)Đây là câu thơ trong một bài thơ cổ điển nói về trống đá cổ Shigu, nội dung ca ngợi giá trị văn hoá của trống đá cổ và kêu gọi mọi người hãy giữ gìn nét văn hoá đặc sắc này.
Lý Diệp đặt bút xuống, thần sắc thản nhiên, không màng hơn thua.
Tay Lý Sưởng nắm chặt thành quyền trong tay áo, vừa định nói chuyện lại bị Lý Huyên đè bả vai, lắc lắc đầu. Bọn họ đi khỏi chính sảnh, Lý Sưởng hỏi: “Đại huynh, vì sao lúc nãy huynh cản không cho ta lên tiếng vậy?”
“Đệ không nhìn ra được sao? Hắn đã trở lại.” Lý Huyên nói một cách sâu kín.
“Cái gì đã trở lại?” Lý Sưởng nhíu mày.
“Khi trước tại sao hắn phải ra khỏi nhà, trong lòng ta và đệ đều rõ ràng. Bây giờ hắn đã trở lại, hơn nữa còn đường đường chính chính nói cho chúng ta biết là chỉ cần hắn muốn sẽ không có gì hắn không làm được. Nhị đệ, đệ nên chấp nhận hiện thực đi.”
Lý Sưởng siết chặt nắm đấm trong tay áo: “Hắn là cái thá gì chứ….”
“Nhị đệ!” Lý Huyên cảnh cáo nhìn hắn một cái, “Chuyện của Lưu Oanh đã chọc giận phụ thân. Tuy mặt ngoài ông không nói gì nhưng trong lòng đã có bất mãn đối với đệ. Đệ lại vô cớ sinh sự trước mặt ông, không sợ ông quở trách hay sao? Hôm nay là trừ tịch, đệ ngồi yên một chút cho ta.” Nhị đệ này của hắn bình thường là một người khôn khéo, vậy mà đụng đến Lý Diệp là hoàn toàn trở nên mất đi lý trí.
Hai người còn đang nói chuyện thì bỗng có một tuỳ tùng chạy đến trước mặt Lý Sưởng: “Nhị lang quân, hậu viện có tin truyền đến. Hình như Lưu nương tử ở chỗ phu nhân bị động thai khí, ngài mau đến xem một chút ạ.”
Lý Huyên và Lý Sưởng đều hết hồn, hai người đồng thời chạy về hậu viện.
Lưu Oanh được đỡ vào chính sảnh viện của Trịnh thị, Trịnh thị ngồi bên cạnh nàng ta, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Vú già bênh cạnh Lưu Oanh liếc mắt nhìn Gia Nhu một cái, nói: “Lưu nương tử và Quận chúa nảy sinh xung đột trong sân viện, tỳ nữ của Quận chúa đẩy nàng ấy, không biết có bị động thai khí hay không nữa.”
Trịnh thị cả kinh, ngẩng đầu nhìn Gia Nhu, vẻ mặt Gia Nhu lại bình tĩnh tự nhiên. Trịnh thị nói với Lưu Oanh: “Có thể có hiểu lầm gì hay không? Tỳ nữ của Quận chúa làm sao có thể vô cớ đẩy ngươi?”
“Phu nhân.” Lưu Oanh kéo ống tay áo Trịnh thị, “Ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, là chính ta không cẩn thận, thật sự không liên quan đến Quận chúa đâu ạ.”
“Mấy người chúng nô tỳ đều tận mắt nhìn thấy, làm sao là giả được?” Vú già không cam lòng nói thầm một câu. Lưu Oanh trách mắng: “Ngươi đừng nói nữa! Hissss…. Đau quá.” Nàng ta ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.
Trịnh thị vội vàng cho người mời đại phu đến rồi đỡ Lưu Oanh nằm lên giường. Lý Giáng thật sự rất xem trọng đứa bé này, ngàn dặn vạn dò rằng không thể có bất cứ sơ suất nào.
Một lát sau, Lý Huyên, Lý Sưởng và Vương Tuệ Lan đều chạy tới. Lý Sưởng nhìn thấy Lưu Oanh với bộ dạng yếu đuối tội nghiệp như vậy thì đau nhói trong lòng, giận dữ hỏi: “Đến cuối cùng là có chuyện gì?”
Vú già lập tức kể mọi chuyện cho Lý Sưởng nghe, Lý Sưởng bèn đi đến trước mặt Gia Nhu, Gia Nhu lạnh lùng nhìn hắn, hắn đã giơ tay cho Ngọc Hồ một cái tát: “Con tiện tỳ này!”
Ngọc Hồ rốt cuộc cũng chỉ là một hạ nhân, vội vàng quỳ trên mặt đất, kiên cường nói: “Không biết nô tỳ đã làm sai chuyện gì?”
“Ngươi còn dám xảo biện? Người đâu, mang con tiện tỳ này ra ngoài loạn côn đánh chết cho ta!” Lý Sưởng ra lệnh.
“Khoan đã. Ngọc Hồ là người của ta, xử trí thế nào cũng phải do ta định đoạt, chỉ sợ Nhị huynh sẽ không làm chủ được chuyện này rồi.” Gia Nhu che trước mặt Ngọc Hồ.
Lý Sưởng duỗi tay chỉ vào nàng: “Mộc Gia Nhu, cho dù ngươi là Quận chúa nhưng cũng là con dâu Lý gia. Ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi lại rắp tâm hại con ta?”
“Chính Nhị huynh cũng nói ta là con dâu Lý gia. Ta hại nàng ấy thì được lợi gì? Đôi tay ta từ nhỏ đã cưỡi ngựa bắn cung, nếu ta muốn hại thì nàng ấy còn có thể êm đẹp mà ở đây khóc sướt mướt ư? Ta không đụng một ngón tay đến nàng ấy, Ngọc Hồ cũng không.” Gia Nhu từng câu từng chữ, nói một cách rõ ràng.
Vương Tuệ Lan ở bên cạnh nói chen vào: “Có phải là bởi vì chuyện của Nhị đệ muội nên hai người mới nổi lên tranh chấp hay không?”
Gia Nhu nhìn nàng ta một cái. Giỏi cho Vương Tuệ Lan âm thầm bỏ đá xuống giếng, thường ngày đã quá coi thường nàng ta rồi. Trong nhà ai cũng biết Quách Mẫn là do Gia Nhu khuyên ở lại, còn ra chủ ý trước không cho Lưu Oanh qua cửa thì một trận phong ba kia mới lắng xuống. Trong mắt người ngoài, Gia Nhu đã đứng bên Quách Mẫn, tất nhiên sẽ không thích Lưu Oanh nên cũng có khả năng ra tay.
Vương Tuệ Lan nói một cách công chính liêm minh: “Đệ muội nhìn ta như vậy làm gì? Muội là Quận chúa, nhà này đích thật không ai dám động đến muội nhưng chương phụ rất coi trọng đứa bé trong bụng Lưu Oanh, vẫn nên nói cho rõ ràng mới đúng.”
“Các ngươi ở đây ồn ào nhốn nháo làm gì!” Bên ngoài truyền đến tiếng quát lớn của Lý Giáng, trong phòng lập tức an tĩnh, tất cả mọi người đều đứng lên.
Ngay sau đó, Lý Giáng và Lý Diệp đã bước vào. Lý Giáng đi thẳng đến ghế chủ vị ngồi xuống, chau mày: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Lý Diệp đến bên cạnh Gia Nhu, duỗi tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Chiêu Chiêu, có ta ở đây rồi, nàng không cần phải sợ.”
Gia Nhu dựa sát vào lồng ngực chàng, vừa rồi lúc bị Lý Sưởng khó xử đều không cảm thấy gì, thế mà có Lý Diệp đứng ra bảo vệ nàng thì nàng lại cảm thấy chua xót. Nàng không sợ bị oan vì đời trước đã nếm qua mùi vị bị mọi người xa lánh, cực hình ngũ mã phanh thây. Nàng tự nhủ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến nàng. Nhưng chỉ có một mình Lý Diệp là không hỏi gì hết đã bày ra thái độ sẽ bảo vệ nàng. Điều này cho thấy chàng tin nàng vô điều kiện.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình không cần phải kiên cường đến thế, chỉ cần tránh trong lòng chàng, tất cả đều giao cho chàng là tốt rồi.
Lý Diệp thấy hốc mắt nàng ửng đỏ thì lạnh lùng nhìn về phía Lý Sưởng, lại liếc Lưu Oanh nằm trên giường một cái, nói: “Ta hiểu rõ cách làm người của Gia Nhu, ngày thường nàng đối với hạ nhân đều mười phần khoan dung, tất nhiên sẽ không làm khó một người đang có thai. Nếu các người nói là tỳ nữ của nàng đẩy Lưu Oanh, khiến Lưu Oanh bị động thai khí vậy không bằng cứ mời Mạc đại phu am hiểu phụ khoa nhất Trường An đến đi, hỏi sẽ biết ngay.”
Vương Tuệ Lan nghe Lý Diệp nói muốn mời Mạc đại phu đã lập tức nói: “Tứ đệ, đúng là Mạc đại phu có y thuật tinh vi nhưng phủ Thành quốc công đã mời ba tháng rồi mà ông ta không đến, bây giờ làm sao có thể mời ông ta được….”
“Những việc này không cần đại tẩu phải nhọc lòng.” Lý Diệp nhìn Lưu Oanh, “Y thuật của Mạc đại phu rất giỏi, còn có thể biết nguyên nhân động thai khí. Nếu Lưu Oanh thật sự bị động thai khí thì thôi, còn nếu nàng ta cố lộng huyền hư, khiến cho nhà cửa không yên vẫn mong phụ thân làm chủ đuổi nàng ta ra ngoài ạ.”
Lý Giáng nhíu mày, nói: “Một hai phải làm cho mọi chuyện nghiêm trọng lên như thế hay sao?”
Lý Sưởng cảm thấy buồn cười: “Lý Diệp, nữ nhân của ngươi là Quận chúa thì có thể coi thường nữ nhân và con của ta sao? Rõ ràng nàng ta gây chuyện mà giờ nghe khẩu khí của ngươi giống như Lưu Oanh sai rồi? Người vẫn còn nằm ở đây này!”
Lưu Oanh không biết liệu Mạc đại phu kia có thật sự lợi hại như vậy hay không, chỉ cần bắt mạch là có thể biết rõ chân tướng. Nàng chỉ mới nghĩ ra chủ ý muốn dạy dỗ Mộc Gia Nhu một chút, sẵn tiện khiến Lý Diệp cảm thấy đây là một người phụ nữ có tâm địa độc ác. Vậy mà không ngờ Lý Diệp lại tin tưởng nàng ta như thế, không mảy may hoài nghi chút xíu nào.
“Tướng công! Tiện thiếp chưa bao giờ nói đây là do Quận chúa làm, đều tại mấy người hầu lắm miệng bên cạnh, càng không nghĩ đến chuyện kinh động ngài. Tất cả đều là hiểu lầm, mong ngài minh xét ạ.” Lưu Oanh chống tay trên giường, cúi đầu nói.
Lý Huyên cũng nói: “Từ sau khi ta vào đây thì chưa hề nghe nàng ấy nói Quận chúa một câu nào không phải. Là Nhị đệ nóng giận khó nhịn nên mới đánh tỳ nữ của Quận chúa. Quận chúa không bị tổn thương gì, Tứ đệ không nên chuyện bé xé ra to.”
“Lang quân, ngài cũng đừng truy cứu nữa mà, có được không? Ta thật sự không sao.” Lưu Oanh cầu xin Lý Sưởng. Lý Sưởng lại không thể nhìn nhìn bộ dáng ép dạ cầu toàn kia của nàng, rõ ràng bản thân bị động thai khí mà còn quá thiện lương muốn bảo vệ cho người khác.
Tình cảnh trong phòng lâm vào thế giằng co, lúc này Trịnh thị nhỏ giọng chen vào một câu: “Vậy rốt cuộc là có định đi mời Mạc đại phu không chứ?”
“Thật sự không cần đâu ạ! Ta trở về nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.” Lưu Oanh vội vàng nói. Lý Sưởng còn muốn nói nhưng Lưu Oanh đã lôi kéo ống tay áo hắn, không biết cùng hắn nói thầm cái gì mà Lý Sưởng cũng không cố chấp nữa.
Lý Giáng nhìn về phía Lý Diệp: “Tứ lang, con thấy nên thế nào?”
Gia Nhu cũng ngẩng đầu nhìn Lý Diệp rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nàng chỉ cần chàng tin mình như thế là đủ rồi, còn Lưu Oanh như thế nào thì nàng cũng chẳng thèm để ý. Hơn nữa, quả thật Lưu Oanh trước mặt mọi người chưa từng nói nàng một câu không phải, lại còn hoài thai con của Lý Sưởng, vốn dĩ Lý Giáng sẽ cố kỵ vài phần. Nhiều lắm là trách móc bà vú già lắm miệng bên cạnh nàng ta thôi, còn nàng ta chỉ quản giáo không nghiêm.
Lý Diệp hiểu rõ ý của nàng. Thật ra, vừa rồi chàng chỉ hù dọa Lưu Oanh thôi, cho dù Mạc đại phu có là thần tiên đi nữa cũng không tài đến nỗi bắt mạch ra được nguyên nhân động thai khí. Chàng nói với Lý Giáng: “Phụ thân, nể tình đứa bé nên chuyện này coi như cho qua. Nếu Lưu Oanh đã nói là hiểu lầm, Nhị huynh lại không hỏi xanh đỏ trắng đen đã ra tay đánh tỳ nữ của Gia Nhu, con cũng muốn xử trí cái kẻ bịa đặt sinh sự kia. Người tới, kéo ả vú già lắm miệng kia xuống.”
Mọi người đều cảm thấy Lý Diệp rất khác với trước kia. Trước đây, chàng luôn an tĩnh không tranh sự đời, rất khó tạo sự chú ý. Nhưng hiện tại, khí thế trên người chàng áp đảo chúng sinh, khẩu khí mạnh mẽ lộ ra vài phần đáng sợ. Trong ba người con vợ cả, giống Lý Giáng nhất quả thật chính là chàng.
Vú già bên cạnh Lưu Oanh nghe xong thì vội vàng quỳ xuống: “Lời lão thân nói đều là sự thật chứ không hề bịa đặt đâu ạ!”
“Phụ thân!” Lý Sưởng kêu lên một tiếng. Lý Giáng giơ tay lên, nói: “Kéo xuống đi, cái thứ quậy cho nhà cửa không yên, giữ lại để làm gì? Con không cần nhiều lời.”
Vú già kia lớn tiếng xin tha nhưng vẫn bị kéo đi. Lý Giáng đứng dậy nói: “Nhị lang đỡ Lưu Oanh trở về nghỉ ngơi đi, việc này dừng ở đây. Sau này tất cả đều an phận một chút cho ta, đừng có gây chuyện thị phi nữa.” Ông ta nói xong, liếc nhìn Lưu Oanh một cái rồi phất tay bỏ đi.
Lý Diệp cùng đi ra ngoài, nói: “Bẩm phụ thân, sau khi tiệc tối kết thúc, con muốn dẫn Gia Nhu ra ngoài một chút ạ.”
Vốn Lý Giáng tưởng Lý Diệp còn định nói chuyện Lưu Oanh kia, nghe thấy không phải mới giãn chân mày. Lý Giáng đã thấy đấu tranh lục đục trong chốn quan trường nhiều rồi, có thể nhìn ra một ít thủ đoạn của phụ nhân chốn hậu trạch. Lưu Oanh rất thông minh, đã không chính miệng nói mà chỉ mượn miệng của mấy kẻ hạ nhân. Tứ lang che chở Mộc Gia Nhu, Nhị lang che chở Lưu Oanh, xử lý bất cứ bên nào thì hai huynh đệ đều sẽ không phục.
Việc hôm nay thật thật giả giả, Lý Giáng cũng không muốn cố tình làm rõ. Gia trạch không yên, huynh đệ bất hoà, nếu truyền ra ngoài sẽ làm hư nề nếp gia phong của Lý gia. Ông lại không xem một Lưu Oanh nho nhỏ vào trong mắt, chỉ cần cho người trông coi cẩn thận là được. Chờ đứa bé sinh ra xong rồi sẽ có biện pháp xử lý nàng ta. Tứ phòng vì chuyện này mà chịu thiệt thòi, bây giờ ra chút yêu cầu cũng không sao.
Lý Giáng đồng ý: “Trên đường đông đúc, mang theo nhiều người hầu, trở về sớm một chút đó.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận