Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 61: 61

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 284 lượt xem
  • 2710 chữ
  • 2022-11-07 22:27:29

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày mùng năm, cũng là ngày hẹn gặp với Thuận Nương. Lý Diệp vốn định đưa Gia Nhu đi nhưng lại nhận được một tin khiến sắc mặt chàng thay đổi. Chàng nói với Gia Nhu: “Ta có vài chuyện cần phải xuất môn.”

 

Gia Nhu lắc đầu: “Không phải đã nói là mấy ngày nay sẽ tĩnh dưỡng trong nhà sao? Thân thể chàng còn chưa khỏe hẳn đâu.”

 

Cháu trai của Thái sư đang đi học ở Lạc Dương bỗng nhiên mất tích, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Hiện giờ, phủ Thái sư loạn thành một mớ bòng bong, Quảng Lăng Vương đã đến đó. Là chàng đã liên lụy Thái sư dính vào vũng nước đục này, không thể lại khiến cháu ông ấy xảy ra chuyện nữa. Chàng không ngờ Thư Vương không đạt được mục đích lại quay sang trả thù lên người cháu trai Thái sư. 

 

Lần này, Thư Vương và Thái sư đã hoàn toàn trở mặt, đẩy Thái sư về phe Quảng Lăng Vương. Đây không giống như tác phong làm việc từ trước đến nay của Thư Vương. Thế nhưng bây giờ không phải là lúc suy xét mấy chuyện này mà nên cứu người trước đã. 

 

“Vì chuyện khảo hạch chức quan nên không thể không đi.” Lý Diệp nắm tay Gia Nhu, trong ánh mắt mang theo vài tia cầu khẩn. Gia Nhu biết chàng có chuyện quan trọng, nhất định sẽ đi. Nàng bèn xụ mặt, nói: “Vậy chỉ cho chàng đi một lát thôi, dẫn Vân Tùng theo. Lại mang thêm vài gia đinh nữa.”

 

Là con trai của Tể tướng, mỗi lần Lý Diệp ra ngoài thì thanh thế bị thua thiệt quá nhiều so với hai người huynh trưởng, Gia Nhu cũng thấy khó chịu. Trời sinh tính chàng thanh đạm, hình như không quá để tâm đến mấy chuyện râu ria này. Lý Diệp đồng ý, dặn nàng phải tự mình cẩn thận. 

 

Bọn họ chia tay nhau trước cửa, một người đến Li Sơn, một người thì đến chợ Đông. 

 

Gia Nhu thay một thân Hồ phục thoải mái gọn gàng, ngồi trên xe ngựa, lòng nàng có một loại cảm giác khó nói thành lời. Lúc trước, khi còn ở phủ Vân Nam Vương, mối quan hệ giữa nàng và Thuận Nương đã rất nhạt nhẽo, càng không nói tới chuyện ngồi ôn kỷ niệm cũ. Thuận Nương chủ động tìm nàng là vì chuyện gì đây?

 

Trong thời điểm này, sứ thần các nước và Tiết độ sứ đều chen chúc đến Trường An, đầu đường cuối ngõ thật là đông đúc, người đi đường nhiều gấp mấy lần thường ngày, chợ Đông và chợ Tây lại càng thêm chật chội. Xa phu ở bên ngoài nói: “Quận chúa, phía trước thật sự không qua được, bằng không ngài xuống xe đi bộ một đoạn ạ?”

 

Thật ra Gia Nhu không quan trọng chuyện này lắm, cùng Ngọc Hồ xuống xe ngựa, đi bộ đến trước tửu lâu. Đại sảnh không còn chỗ ngồi, Yến Nhi đã đợi hai nàng ở dưới lầu từ sớm, đích thân dẫn người lên lầu. Tới trước cửa nhã gian, Yến Nhi ngăn Ngọc Hồ lại: “Nương tử của chúng ta có chuyện cần nói riêng với Quận chúa, ngươi không nên đi vào.”

 

Ngọc Hồ không để ý đến nàng ta mà nhìn về phía Gia Nhu, Gia Nhu nói: “Em cứ chờ ngoài cửa đi.” Sau đó tự mình đẩy cửa bước vào. 

 

Đây là một tửu lâu dành cho bá tánh bình dân lui tới nên bố trí trong nhã gian cũng thật đơn giản, chỉ có sập gỗ và bàn ăn. Thế nhưng vị trí lại rất tốt, đối diện chính là chợ Đông nên việc làm ăn cũng xem như thịnh vượng. Thuận Nương đang ngồi sát nơi cửa sổ, mái tóc búi vân đóa kế cắm vài cây trâm bạc, trên người vận một bộ váy gấm hoa văn cát tường, khoác áo choàng lông màu nâu, khăn choàng vai nhũ vàng buông lơi trên sập gỗ khiến nàng ta tăng thêm vài phần quý khí. 

 

Thuận Nương vốn đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, gương mặt điểm trang tỉ mỉ, cất chứa phong vận thướt tha. Không còn nét thiếu nữ, nàng ta càng thêm xinh đẹp động lòng người. 

 

Thuận Nương đứng lên, cười nói: “A tỷ.”

 

Trước đây, khi còn ở phủ Vân Nam Vương, Thuận Nương đều gọi “Quận chúa” chứ không dám quá phận. Hiện giờ lại khác hoàn toàn. Gia Nhu ngồi đối diện nàng ta, lên tiếng: “Trên đường đông người quá nên đến hơi muộn. Ngươi hẹn ta tới đây là có chuyện gì?”

 

Thuận Nương cúi đầu cười: “Sao A tỷ lại không hỏi ta sống có tốt không?”

 

Gia Nhu không biết nàng ta hỏi câu này có ý gì, Từ Tiến Đoan cơ thiếp thành đàn, có lẽ là sống không vui vẻ lắm, hỏi cũng như không. 

 

Thuận Nương thấy nàng không nói lời nào thì tự mình lên tiếng: “Trước đây rời khỏi nhà cũng là bất đắc dĩ. Tuy mẫu phi có phái nữ quan trong cung đến bên cạnh ta, ta cũng đạt được một chút sủng ái. Nhưng nếu không làm chính thê của Từ Tiến Đoan thì chút sủng ái này cũng vô dụng.”

 

Mẫu phi vậy mà lại phái người hầu hạ bên cạnh Thuận Nương? Gia Nhu hoàn toàn không biết chuyện này. Thảo nào Thuận Nương hẹn nàng ra đây, sợ là cho rằng toàn bộ phủ Vân Nam Vương đều ủng hộ nàng ta, mà Gia Nhu cũng không ngoại lệ. 

 

“Ngươi muốn ngồi lên vị trí phu nhân Vũ Ninh Tiết độ sứ?” Gia Nhu hỏi. 

 

Khoé miệng Thuận Nương hơi nhếch lên: “Ta biết xuất thân mình không đủ cao nhưng vẫn muốn đạt được vị trí phu nhân kia, chỉ như vậy thì mới có thể nghe được càng nhiều bí mật của họ, giúp Vương phủ được nhiều hơn. Chẳng lẽ đây không phải dụng ý của mẫu phi hay sao? Đương nhiên, ta cũng không muốn khiến A tỷ khó xử. Tuy Lý gia là gia tộc lớn nhưng tỷ phu lại không có chức quan trên người, A tỷ không thể giúp ta được cái gì. Nếu lúc trước tỷ đến với Ngu Bắc Huyền thì lại rất hữu dụng đối với ta.”

 

Gia Nhu sửng sốt, nhìn nàng ta một cách đầy bất ngờ: “Ngươi….”

 

Thuận Nương gật đầu: “Ta đều biết hết. Khi gặp hai người ở chùa Sùng Thánh đã biết hai người có quan hệ với nhau. Hiện giờ, ngoại trừ Hà Sóc Tam Trấn thì phiên trấn Giang Nam Giang Bắc là thế lực lớn nhất của Ngu Bắc Huyền, nói y có thể hô mưa gọi gió cũng không nói quá. Giờ A tỷ có hối hận chút nào không?”

 

Gia Nhu hơi siết chặt nắm tay: “Hôm nay ngươi tìm ra tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

Thuận Nương cúi đầu, nói thật nhanh: “Ta lén nghe được Từ Tiến Đoan sắp kết minh với Ngu Bắc Huyền, khống chế tuyến kênh đào dọc theo kho lương thực. Điều kiện của Từ Tiến Đoan là Ngu Bắc Huyền phải giúp hắn giành được quặng sắt của Nam Chiếu để hắn chế tạo binh khí. Hôm nay, bọn họ đến phường Khang Bình mật đàm với sứ quân Thổ Phiên nên ta mới có cơ hội ra đây….”

 

“Ngươi nói cái gì?” Giọng nói Gia Nhu bỗng nhiên cao vút lên, huyệt thái dương giật mạnh hai cái. 

 

Thuận Nương nhìn ra ngoài cửa, làm động tác im lặng. Nàng ta tưởng vừa rồi mình chưa nói rõ ràng bèn lập lại một lần: “A tỷ, ta bị trông chừng gắt lắm, không thể truyền tin về Nam Chiếu. Vả lại, một khi bị người của Từ Tiến Đoan phát hiện thì ta chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Thế nên chỉ có thể báo cho tỷ, nhất định phải nhắc nhở phụ vương để họ có chuẩn bị.”

 

Gia Nhu chỉ cảm thấy ngực dâng lên một luồng lửa nóng, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay. Ngu Bắc Huyền vậy mà đã sớm cấu kết với Từ Tiến Đoan, bọn chúng còn cùng Thổ Phiên nội ứng ngoại hợp, muốn tiêu diệt Nam Chiếu! Kiếp trước nàng đã trao thân gửi phận cho một tên đàn ông như thế, vẫn luôn khăng khăng một mực với kẻ đã diệt Nam Chiếu, gián tiếp hại chết A đệ nàng, còn giả mù sa mưa chạy tới cứu cha mẹ nàng!

 

Lúc trước nàng nên giết y rồi tự sát mới đúng!

 

Cả cơ thể Gia Nhu lạnh như băng, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi hận quay cuồng trong lòng. Huyết khí dâng lên trong phút chốc, cổ họng tanh ngọt. Nàng cố gắng đè nén, gương mặt nổi đầy gân xanh, cuối cùng vẫn phải phun ra một ngụm máu. 

 

“A tỷ!” Thuận Nương hoảng hốt, cúi người đỡ Gia Nhu nhưng nàng đã ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự. 

 

*

 

Khi Lý Diệp đến biệt trang Li Sơn thì vào mật thất trước tiên, Trương Hiến đã ở nơi đây chờ chàng. Mật thất này thông với bên ngoài, chẳng qua ngày thường Lý Diệp rất cẩn thận nên hầu như không tiếp ai ở đây cả. 

 

Trương Hiến hành lễ, nói: “Tiên sinh cho gọi ta đến là vì chuyện của cháu trai Thái sư? Thứ cho ta nói thẳng, vị công tử kia e rằng đã….”

 

Lý Diệp giơ tay chặn lời hắn, phân phó rõ ràng chuyện mà bọn họ sắp làm: “Mặc kệ bằng bất cứ giá nào, cho dù huy động toàn bộ người trong tay chúng ta cũng phải tìm ra tung tích công tử, cũng phải nghĩ cách cứu viện. Gặp phải khó khăn gì cứ báo lại với ta.”

 

“Nhưng mà tiên sinh à, có vài thám tử đã cài cắm rất sâu, để phòng trường hợp khẩn cấp. Một khi dùng bọn họ thì nhất định sẽ bị đối phương phát hiện, không thể lại chấp hành nhiệm vụ. Đây là tâm huyết nhiều năm của lão tiên sinh và ngài vất vả lập nên, chỉ vì cứu một người mà…. thật sự không đáng đâu ạ.” Trương Hiến lắc đầu nói. 

 

Trên kệ thấp có bày một chậu hoa thủy tiên, tuy không được thấy ánh mặt trời nhưng hoa vẫn nở rộ, mùi thơm ngào ngạt. Ánh mắt Lý Diệp dừng lại trên đóa hoa trắng tinh khôi: “Trên đường đến đây, ta cũng đã từng do dự. Lúc trước, ân sư đã bỏ biết bao nhiêu tâm huyết để bồi dưỡng các ngươi, sau đó giao lại cho ta cũng là vì chúng ta có thể làm những việc có ích cho xã tắc. Sau khi Giang Ngự sử đâm kiếm tự vẫn, ngươi và ta đều rất tự trách nhưng người tự trách nhất chính là Quảng Lăng Vương. Ngài ấy thậm chí đã từng hoài nghi việc làm của mình có đúng hay không, không thể lại kiên trì vì nó nữa. Nếu lần này người của Thái sư lại xảy ra chuyện nữa thì sẽ là một đả kích thật lớn đối với ngài ấy. Nếu chúng ta mặc kệ, sau này còn có ai dám dốc lòng vì Quảng Lăng Vương? Đừng quên chúng ta tồn tại là vì cái gì.” Chàng nói xong bỗng ho khù khụ hai tiếng. 

 

Trương Hiến vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi: “Tiên sinh, ngài không sao chứ? Không phải sức khỏe lần trước đã tốt hơn nhiều rồi sao?”

 

Lý Diệp lắc đầu nói: “Đêm giao thừa gặp một tai nạn nhỏ. Ta không sao, ngươi cứ làm theo lời dặn của ta đi.”

 

Lần này, Trương Hiến không nói thêm gì nữa, rời đi từ mật đạo. Hắn nhớ đến Giang Ngự sử trước kia mỗi lần rảnh rỗi là sẽ tìm hắn uống chút rượu, hỏi hắn khi nào cưới vợ để tới uống rượu mừng. Một người ôn hoà như thế hình như vẫn còn có thể cầm theo hai bình Trúc Diệp Thanh xuất hiện trước cửa nhà hắn. 

 

Nhưng người đó sẽ không bao giờ đến nữa. 

 

Muốn thành nghiệp lớn, khó tránh khỏi sẽ có hy sinh. Thế nhưng sự hy sinh này quá mức nặng nề, không ai trong bọn họ lại muốn xảy ra lần nữa. Quảng Lăng Vương còn trẻ nên suy nghĩ chưa đủ kiên định, rất nhiều thứ đều là tiên sinh chịu trách nhiệm thay cho ngài ấy. 

 

Không bao lâu sau, Bạch Hổ cũng vội vội vàng vàng đi vào Trúc Huyên Cư. Vân Tùng đang ngồi xổm trong vườn hoa, hỏi thợ trồng hoa xem vườn hoa mẫu đơn này trồng đến đâu rồi. Người thợ già này là do Lý Diệp mời về với giá cao, phải mời ba lần mới bằng lòng rời núi. Ngại Vân Tùng dông dài nên ông chỉ yên lặng không nói gì. 

 

Vân Tùng thấy Bạch Hổ đi ngang qua nên không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần. 

 

Đây là nội vệ của Quảng Lăng Vương, không có việc gì cứ chạy đến Li Sơn này. Vân Tùng biết mối quan hệ giữa Quảng Lăng Vương và lang quân rất tốt nhưng nhiều lúc cảm thấy cũng quá thân mật rồi đi. Nhưng mà hắn là một người hầu trung thành, cho dù có nghi vấn thế nào cũng chỉ sẽ đặt dưới đáy lòng, quay sang tiếp tục hỏi người thợ già về mấy vấn đề về trồng hoa mẫu đơn. 

 

Bạch Hổ bước vào phòng Lý Diệp, nói với chàng: “Phủ Thái sư bên kia không ổn lắm, Thái sư phu nhân nghe tin thì ngất ngay tại chỗ, trên dưới cả phủ loạn cào cào. Thái sư đã phái môn sinh thân tín tìm kiếm tung tích của công tử nhưng hy vọng rất xa vời. Quảng Lăng Vương bảo thuộc hạ đến hỏi tiên sinh xem có cách nào không.”

 

Lý Diệp nói: “Ngươi cứ trở về phục mệnh, bảo ta đã phái nhân mã đi cứu người. Chắc chắn sẽ cố hết sức.”

 

Bạch Hổ biết, ngoại trừ người trong phủ Quảng Lăng Vương thì Ngọc Hành tiên sinh còn có thế lực của riêng mình. Hắn vui vẻ nói: “Có tiên sinh xem chừng Quảng Lăng Vương, chúng thuộc hạ an tâm rồi. Như ngài đã biết, chuyện lần trước của Giang Ngự sử đã khiến Quảng Lăng Vương luôn ôm tự trách, nếu lần này công tử phủ Thái sư lại…. Chúng thuộc hạ thật sợ ngài ấy sẽ luẩn quẩn trong lòng. Tuổi Quảng Lăng Vương còn trẻ, rất nhiều chuyện còn cần nhờ ngài khoan thứ giúp cho.” Bạch Hổ cúi người hành lễ. 

 

Lý Diệp ôn hoà nói: “Ta hiểu ý ngươi. Làm mưu sĩ tất nhiên sẽ dốc toàn lực đỡ đần cho chủ công, đừng lo lắng.”

 

Sau khi Bạch Hổ rời khỏi, Lý Diệp lại ngồi một mình trong phòng, dõi mắt nhìn thật lâu lá trúc đã hơi ố vàng ngoài sân. Chàng vốn tưởng rằng chỉ cần mình che giấu thật kỹ thì lưỡi dao của đối thủ dù có sắc bén cũng sẽ không tổn thương chàng mảy may, có thể hoàn thành di nguyện của ân sư và rút lui an toàn. 

 

Chỉ là mỗi một người mà chàng dùng đến trong quá trình này đều sẽ trở thành mục tiêu trả thù của đối thủ. Mà mỗi một sự hy sinh đó sẽ khiến nghiệp chướng của chàng tăng thêm một phần. 

 

Chàng nhắm mắt lại, nếu vậy, tất cả tội lỗi đều để một mình chàng gánh vác đi thôi. 

 

Chàng không thể để bọn chúng biết Ngọc Hành là ai, điều này sẽ làm cho cả cục diện lâm vào thế bị động, thậm chí sẽ lộ ra tin tức ân sư đã tạ thế. Nhưng nếu dùng thân phận Lý Diệp sẽ có thể làm được chuyện mà Ngọc Hành không thể làm. Chàng bò lên càng cao càng khiến người khác chú ý, có thể dẫn dụ toàn bộ mũi nhọn lên người mình, từ đó sẽ bảo vệ được những người đang ẩn trong bóng tối. 

 

Chỉ là, nếu cứ vậy thì lại khiến Gia Nhu bên cạnh chàng phải lo lắng hãi hùng. Thật sự rất có lỗi với nàng. 

 

“Lang quân, lang quân!” Vân Tùng bỗng nhiên gõ cửa ầm ĩ bên ngoài, “Không ổn rồi! Trong nhà truyền tin đến, nói Quận chúa hộc máu té xỉu, chúng ta có nhanh chóng trở về không ạ!”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top