Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 63: 63

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 304 lượt xem
  • 5177 chữ
  • 2022-11-07 22:29:41

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phức Viên đang mở hội thưởng mai, bên trong rừng mai có bạch mai thắng tuyết, hồng mai như mây chiều. Mười mấy nhạc công ngồi dưới một gốc mai, đàn nhị, đàn tỳ bà và sáo Khương hoà quyện cùng nhau, tấu lên khúc nhạc tựa như tiếng trời.

 

Lý Mô đang nhắm mắt thưởng thức thì Tề Việt đi đến bên cạnh ông, thấp giọng nói: “Bẩm chủ thượng, có Hoài Tây Tiết độ sứ cầu kiến ạ.”

 

Lý Mô không lập tức đứng dậy ngay mà nhìn khắp một lượt các quan viên ở đây, bọn họ cũng đang say mê trong khúc nhạc, có người rung đùi đắc ý, có người lại nhẹ nhàng gõ nhịp lên bàn. Trong số những người này có không ít là quan viên cấp cao, cũng có vài quan viên mới lên, chỉ còn một vị trí ở giữa là trống không. 

 

Chỉ mới đây thôi, Lý Mô đã đánh cho kẻ đó một trận nhừ tử. Nguyên nhân là vì hắn đã tự chủ trương truyền tin cho quan viên ở Lạc Dương, khiến công tử nhà Thái sư “mất tích”. Đề nghị thảo phạt U Châu của của bọn họ vừa mới bị Thánh nhân phản bác thì cháu trai Thái sư có chuyện ngay, toàn bộ Đô thành sẽ nói Lý Mô ông đang trả thù riêng. 

 

Thái sư đã nhiều năm không hỏi chuyện triều chính, nay bỗng nhiên ra mặt tiếp tay làm việc xấu, nhất định là vì trả nợ ân tình cho một người nào đó. Người có thể khiến Thái sư báo đáp ân tình trên đời này cũng chỉ có mỗi Bạch Thạch Sơn Nhân. 

 

Như vậy thì người đã bày mưu tính kế sau lưng nhất định là Ngọc Hành, học trò ngoan của Bạch Thạch Sơn Nhân. Đám người này cũng thật có ý tứ, rõ ràng Quảng Lăng Vương tìm tới ông trước, nói muốn cùng nhau đối phó Hà Sóc Tam Trấn, ông đã sắp xếp kế hoạch xong hết rồi, còn bảo bọn họ đừng có quấy rối, kết quả lại bị thâm một vố, thật là dở khóc dở cười. 

 

Không phải Lý Mô trách viên quan kia dùng loại thủ đoạn nham hiểm đó mà là hắn chưa được sự đồng ý của ông đã dám tự chủ trương, lại còn dùng chiêu ngu ngốc như vậy nữa. Thái sư vốn ở phía trung lập, cứ thế đã đẩy ông ta về mặt đối lập luôn rồi. Làm kẻ địch của một nguyên lão tam triều, người đó còn có rất nhiều môn sinh làm trọng thần vốn là một điều không sáng suốt. 

 

Cho nên Lý Mô mới đánh hắn, cũng đuổi hắn đi nơi khác rồi. Hiện giờ, ông quả thật đã một tay che trời trong triều đình, thế lực vượt xa Thái tử nhưng Thánh nhân vẫn còn, Thái tử cũng không bị phế, nếu không đến một bước cuối cùng thì không thể thiếu cảnh giác được. Thuộc hạ của ông có thể trái tính trái nết, có thể không tuân theo quân lệnh nhưng ông tuyệt đối không dung thứ cho những kẻ ngu xuẩn và phản bội. 

 

Lý Mô đứng dậy, chậm rãi đi đến đình hóng gió. Ngu Bắc Huyền đang đợi ở đây, thấy ông bèn khom mình hành lễ: “Hôm nay, thần cùng Vũ Ninh Tiết độ sứ đi gặp sứ thần Thổ Phiên.”

 

Lý Mô ngồi xuống không nói câu nào. Mỗi một hành động của Ngu Bắc Huyền, ông đều nắm trong lòng bàn tay. Lời nói thật hay giả, ông cũng biết. Sở Tương Quán kia chính là địa bàn của ông, có tai mắt trải rộng nên không thể nào trốn khỏi mí mắt ông. 

 

Ngu Bắc Huyền tiếp tục nói: “Thổ Phiên muốn có bản đồ bố phòng của biên cảnh và muốn thâu tóm Nam Chiếu, thần đã nghĩ cách kéo dài thêm mấy năm. Hình như Từ Tiến Đoan không vui, vẫn chưa hoàn toàn tỏ thái độ, chưa biết có bằng lòng trung thành với ngài hay không. Thần không biết cách làm của mình có ổn thỏa không, mong ngài dạy bảo.”

 

Lý Mô nhắm mắt lại, tiếng đàn sáo từ rừng mai tựa như vẫn có thể chui vào tai. Cũng chẳng biết ông đang nghe nhạc hay là nghe lời người bên cạnh nói nữa. 

 

Ngu Bắc Huyền có hơi hồi hộp, sau một lúc mới nghe thấy Lý Mô lên tiếng: “Ngươi làm vậy không sai. Với dã tâm của Thổ Phiên thì một Nam Chiếu nho nhỏ há có thể thỏa mãn khẩu vị của chúng? Dẫn sói vào nhà thì dễ, đuổi nó đi mới khó. Trong lịch sử đã có nhiều trường hợp như vậy, đến nỗi phải vong quốc, làm người vẫn nên có điểm mấu chốt. Thôi, có thêm Từ Tiến Đoan bất quá chỉ là dệt hoa trên gấm. Thằng nhãi đó cũng gian xảo lắm, nếu chuyện không thành, bổn vương cũng chẳng trách tội ngươi.”

 

“Nếu hắn quay ngược về phía Quảng Lăng Vương bên kia….” Ngu Bắc Huyền nói. 

 

Lý Mô bưng lên chén sứ trắng, màu sắc men gốm thượng thừa, sáng bóng đến độ có thể soi cả bóng người. Ông mỉm cười một cách đầy tự tin: “Ngay cả Thái tử còn không đấu lại bổn vương, con của hắn có thêm một Từ Tiến Đoan mà có thể đấu thắng bổn vương ư? Không biết tự lượng sức mình.” Khi ông nói chuyện, trong mắt là sự cuồng ngạo liếc nhìn khắp thiên hạ. Loại ánh nhìn cuồng ngạo sắc bén này cũng là thứ mà Ngu Bắc Huyền luôn hướng tới. 

 

“Tĩnh An à, ngươi phải nhớ cho kỹ. Sự say mê của đàn ông đối với giang sơn quyền thế chính là từ trong xương cốt mà ra. Còn tình cảm đối với phụ nữ ấy à, nhiều nhất chỉ là trồng hoa nhổ cỏ, lịch sự tao nhã mà thôi. Đừng quá để bụng.” Lý Mô cười cười. 

 

Ngu Bắc Huyền biết phần tâm tư này của mình vốn không giấu được Lý Mô nên nghiêm nghị ôm quyền đáp vâng. 

 

“Ma ma thiếp thân của Trường Bình đến phủ, có nói với Vương phi là ngươi vẫn chưa chạm qua Trường Bình? Thế nào? Không thích nàng ấy sao?” Lý Mô nhấp ngụm nước trà, nói như tán gẫu. 

 

Ngu Bắc Huyền nghẹn lời trong phút chốc, mồ hôi đổ đầy trán. 

 

“Tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, vẫn nên lưu lại đời sau cho mình. Ngươi là một người thông minh mà nhỉ? Không cần bổn vương phải chỉ dạy nữa chứ?” Tuy Lý Mô mỉm cười nhưng giọng nói lại khiến người khác không thể chống đối. Đồ mà ông đã ban thưởng, người khác không cần thì chính là không biết ơn, là ôm lòng riêng. Ông rất thưởng thức chàng trai này, thậm chí còn định bồi dưỡng cất nhắc nhưng ông sẽ không cần một người nằm ngoài tầm khống chế của mình. 

 

“Thần biết nên làm như thế nào.” Ngu Bắc Huyền cung kính trả lời. 

 

Lý Mô đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai y: “Ta đang tổ chức yến tiệc ở rừng mai. Đi nào, dẫn ngươi đến đó làm quen cùng vài vị quan viên khác.”

 

Ngu Bắc Huyền đi theo Lý Mô mà trong lòng vẫn còn lo sợ. Nếu vừa rồi y không đáp ứng thì không biết sẽ có kết cục gì. Lúc vừa đến đây, có một người bị thương không nhẹ được nâng ra ngoài, hình như là quan viên trong triều. 

 

Y xuất hiện cùng Thư Vương, những người đó đều sẽ biết hiện giờ y là người được Thư Vương coi trọng nhất. Sau khi trở về, bái thiếp và lễ vật sẽ như hoa tuyết bay đầy đến phủ Hoài Tây Tiết độ sứ, những quan viên ở mấy phiên trấn phụ thuộc vào Thư Vương cũng sẽ dễ dàng hơn đối với y. 

 

Đây là Thư Vương thưởng cho lòng trung thành của y. Một người đàn ông nắm được quyền lực trong tay sẽ có thể đạp ngàn dặm giang sơn dưới chân, tuỳ ý quyết định sinh tử của một người. Y cũng muốn nếm thử loại cảm giác bễ nghễ thiên hạ này. 

 

*

 

Đại phu bảo Gia Nhu cần tĩnh dưỡng, nàng bèn an tĩnh nghỉ ngơi trong phòng suốt hai ngày. Mỗi ngày nàng ăn rất ít, nói chuyện cũng không nhiều nhặn gì, giống như trở về trạng thái lúc vừa mới trọng sinh. Nàng khi ấy là mê man đối với tương lai, nàng bây giờ thì lại đang tự hỏi, rốt cuộc phải nên làm gì để có thể thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. 

 

Nàng đã viết một phong thư cho cha, còn viết riêng một phong thư gửi cho mẹ và đệ đệ. Nàng cũng lược bỏ lần nói chuyện cùng Lý Diệp, không kể lại chuyện Lý Giáng hay Lý Diệp sẽ giúp đỡ. 

 

Đừng nói bọn họ có thể giúp được gì hay không, cho dù giúp lần này nhưng còn những lần tiếp theo, tiếp theo nữa thì sao?

 

Lúc đầu, nàng đã suy nghĩ rất đơn giản, cảm thấy có được tầng quan hệ thông gia này rồi thì Lý gia sẽ có thể giúp phụ vương. Thế nhưng sau khi gả về đây, nhìn mối quan hệ giữa Lý gia và Võ ninh hầu phủ cùng với Vệ quốc công phủ khiến nàng đã hiểu được một điều. 

 

Những cuộc liên hôn của thế gia đều là dệt hoa trên gấm, trừ khi ảnh hưởng đến ích lợi của mình, còn không thì đều cố gắng phủi sạch quan hệ. Huống chi, mỗi một gia tộc đều dính lấy biết bao nhiêu tính mạng của người thân, chủ nhân một gia tộc lại không phải là hạng người ngu si đần độn. Thế nên khi đó Lý Diệp mới không cho nàng đi cầu viện Lý Giáng, dù có cầu cũng chẳng được kết quả gì. 

 

Nàng nghĩ chỉ cần tranh thủ ba bốn năm, không để cho Thổ Phiên tấn công ngay lúc này, bọn họ sẽ có thể trùng tu lại phòng tuyến, chấn chỉnh quân đội, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Nhưng mà làm thế nào để có thể ngăn cản Thổ Phiên chính là cả một vấn đề.  

 

Nam Chiếu đã từng rất hùng mạnh, Thổ Phiên lúc đó vì kiêng kị đội quân Nam Chiếu mà bị vây mãi ở ngoại bang, không thể tiến lên nửa bước. Mấy năm nay, lòng người Nam Chiếu đã tan, sức lực không còn như trước đó cho nên nhiều lần bị Thổ Phiên đánh bại. 

 

Nàng thật sự không nên bị những chuyện ở kiếp trước làm cho rối loạn suy nghĩ, vừa xảy ra chuyện đã tính toàn tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Chỉ có chính họ mới có thể cứu được bản thân mình. Nàng cũng không định đặt gánh nặng này lên vai bất cứ ai khác. 

 

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, tất nhiên nàng khỏe lại rất nhanh. 

 

Lý Diệp có thể đoán được đại khái tâm sự của Gia Nhu nhưng không biết nên khuyên bằng cách nào. 

 

Nàng không thể phó thác toàn bộ sinh tử tồn vong của Nam Chiếu cho chàng là suy nghĩ rất bình thường. Rốt cuộc thì chàng trong mắt nàng chỉ là một mưu sĩ không có gì đặc biệt, chẳng có bản lĩnh xoay chuyển càn khôn. Cho nên câu nói sẽ giúp nàng kia, trong mắt nàng chỉ là một câu nói cho có lệ. Người mà nàng thật sự muốn cầu giúp đỡ là phụ thân nhưng ông ấy tuyệt đối sẽ không giúp nàng. 

 

Trong phòng có hai người bệnh nên mấy chén thuốc cứ thay phiên nhau mà vào, Gia Nhu cảm thấy không khí xung quanh chỉ còn mỗi mùi thuốc. Nàng tĩnh dưỡng hai ngày đã tung tăng nhảy nhót, Lý Diệp lại vẫn phải uống thuốc như cũ, thỉnh thoảng đại phu cũng có tới bắt mạch nhưng không tìm được nguyên nhân vì sao thuốc và châm cứu không hữu dụng. 

 

Nàng cảm thấy lần này chàng bệnh hơi lâu, tinh thần cũng không tốt như trước đây, ban đêm ngủ còn bị ho khan. 

 

Gia Nhu lén hỏi Thu Nương, Thu Nương thở dài, nói: “Khi còn bé, Tứ lang quân bị té xuống hồ nước lạnh mùa đông, vốn đã nhặt được cái mạng về nhưng cũng bị bệnh tật đầy mình. Mấy năm nay vất vả lắm mới điều dưỡng được một ít nhưng cơ thể vẫn yếu hơn người bình thường, bị bệnh sẽ lâu lắm mới khỏe, phải uống thuốc dữ lắm. Tứ lang quân còn là một bệnh nhân không chịu nghe lời, hay suy nghĩ nhiều. Haiz...”

 

“Nhưng cái hôm thành thân ấy….” Gia Nhu nhớ lại, lần đó cũng chỉ mấy ngày là khỏe rồi. 

 

Thu Nương giải thích: “Lúc ấy lang quân đã bệnh nặng một trận, đó là phần còn lại của cơn bệnh thôi, ngay cả khoa cử cũng ôm đầu óc choáng váng đi thi.”

 

Bị như vậy mà vẫn có thể thi đỗ? Gia Nhu thầm than một tiếng. 

 

Đầu tiên là Vương Thừa Nguyên, tiếp đến là Nam Chiếu, nàng cứ mãi tìm thêm phiền toái cho chàng. Nàng luôn nghĩ cho bản thân mình và phủ Vân Nam Vương phủ trước, sau đó mới tới chàng. Sau này không thể làm như vậy nữa. Với cả vết bầm trên ngực chàng mãi không thấy biến mất mà càng lúc càng thâm lại. Nàng có hơi lo lắng nên hỏi Thu Nương: “Trước đây khi còn ở Li Sơn, ai là người khám bệnh cho lang quân? Ta thấy đại phu trong phủ này hình như không quen thuộc lắm với bệnh tình của chàng.”

 

Thu Nương gật đầu, nói: “Lang quân đã đổi rất nhiều danh y, mãi cho đến mấy năm trước mới gặp một vị….” Bà dừng một chút, không vội nói. 

 

Gia Nhu biết có lẽ người này mới là nhân vật giúp bệnh tình Lý Diệp được khởi sắc, nàng bèn thúc giục: “Ngươi cứ việc nói đi, không sao đâu.”

 

“Tính tình vị đại phu kia cổ quái nhưng quả thật chữa bệnh rất mát tay. Hắn điều dưỡng cho lang quân chỉ có nửa năm, lang quân đã khỏe hơn nhiều. Nhưng mà…. hắn muốn cho muội muội mình đi theo lang quân, lang quân sống chết không chịu, hắn tức giận bỏ đi. Sau này lang quân cũng không bị bệnh nặng gì nữa.” 

 

Cái người này thường ngày giả bộ quá tốt, rất dễ dàng khiến cho người khác quên đi chàng vốn yếu ớt. Bị ngã vào đêm giao thừa hôm trước, tuy đại phu bình thường không nhìn ra bệnh gì nhưng chắc chắn không phải là việc nhỏ. Xem ra cần phải tìm vị đại phu tính tình cổ quái kia trở về, để người đó chậm rãi điều trị. 

 

“Vị đại phu đó tên gì?” Gia Nhu hỏi. 

 

Thu Nương nhớ lại: “Hình như tên là Tôn Từ Chu.”

 

Vậy mà là quỷ y Tôn Từ Chu! Gia Nhu kinh ngạc, vị quỷ y này về sau cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy thời Nguyên Hoà Đế, có khả năng trời cho, kiến thức y thuật thâm hậu, được xưng tụng là có thể cứu sống người chết. Nguyên Hoà Đế đã từng ngàn dặm xa xôi áp tải hắn từ trong núi ở đất Thục về Trường An khám bệnh cho Ngọc Hành tiên sinh, hắn lại thà chết chứ không chịu khuất phục, nói không thể chữa được cho người đã tới số chết, sẽ làm hỏng tiếng tăm của mình. Nguyên Hoà Đế tức giận đến mức suýt chém đầu hắn. Tính cách người này đúng là quái đản, ngay cả hoàng đế mà còn không sợ thì hắn sợ cái gì đây?

 

Nói tới người này, Gia Nhu vẫn nhớ một sự kiện. Hình như thân thể vị Ngọc Hành tiên sinh kia cũng không khỏe lắm, khi chiến đấu cùng Ngu Bắc Huyền đã từng có lúc truyền ra tin tức bệnh tình hắn nguy kịch. Trước khi nàng bị bắt giữ, thậm chí đã từng có lời đồn hắn đã qua đời trong quân doanh, vì để ổn định lòng quân nên mới cố tình giấu diếm không chiêu cáo. 

 

Sau này, nàng bị nhốt trong ngục còn nghe ngục tốt nói, tuy Ngu Bắc Huyền bị đánh đuổi nhưng triều đình lại liên tục phái thêm ba vị đại tướng gấp rút tiếp viện Từ Châu, còn lệnh cho Thôi Thời Chiếu điều động lương thảo, tự mình canh giữ Lạc Dương. Nếu Ngọc Hành tiên sinh còn sống hẳn là đã thừa thắng xông lên chứ tại sao lại phái nhiều người tiếp viện như vậy, giống như sợ Ngu Bắc Huyền phản công? Cho nên lúc ấy, rất có thể Ngọc Hành tiên sinh đã…. đã chết.

 

Gia Nhu cũng không biết tại sao mình lại để ý đến Ngọc Hành như vậy nữa. Rõ ràng chỉ liếc nhìn từ xa một cái chứ chưa từng gặp mặt trực diện, có thể người đó còn không biết đến sự tồn tại của nàng nhưng chỉ một cái liếc mắt kia thôi mà đã khắc sâu vào trí nhớ của nàng, khiến nàng luôn không tự chủ được cứ lưu ý đến tin tức của người đó. 

 

Có thể đấy chính là một loại duyên phận rất huyền diệu đi. 

 

Muốn tìm Tôn Từ Chu không phải là một chuyện đơn giản, nhân thủ của nàng chắc chắn không đủ nhưng lại không thể dùng người Lý gia, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm đến Thôi gia, nhờ Thôi Thời Chiếu giúp đỡ. Sẵn tiện cũng thăm biểu tỷ luôn, nếu tỷ ấy biết Vương Thừa Nguyên đã bình an rời khỏi Trường An thì trong lòng hẳn là sẽ vui lắm. Những người hữu tình trên thế gian này, dù sao cũng nên có một đôi như nguyện. 

 

Lý Diệp đang ngồi phía sau án thư đọc sách, trên đùi phủ một tấm chăn nhung. Gia Nhu bưng chén thuốc đến trước mặt chàng, nói: “Nên uống thuốc rồi. Cẩn thận kẻo nóng đấy.”

 

Lý Diệp duỗi tay ra nhận lấy, hai ba hớp đã uống sạch sẽ. Chàng đặt cái chén rỗng lên mặt bàn, thấy Gia Nhu vẫn cứ mãi nhìn mình bèn cười hỏi: “Sao thế? 

Trên mặt ta có dính gì à?”

 

“Ta chưa từng hỏi chàng.” Gia Nhu chống cằm nhìn Lý Diệp, “Tại sao chàng lại đối tốt với ta như thế?”

 

Ánh mắt Lý Diệp dừng lại trên quyển sách: “Đây là một vấn đề ngu ngốc, ta sẽ không trả lời.”

 

Gia Nhu thật sự không hiểu nổi, cả người nàng đầy rẫy khuyết điểm, hai lần gặp mặt ở Nam Chiếu kia đều để lại cho chàng ấn tượng không quá tốt nhưng sau khi thành thân, chàng quả thật đã toàn tâm toàn ý che chở nàng, không chút để ý đến quá khứ hoang đường của nàng, lại càng chưa bao giờ hỏi đến. 

 

Nàng vốn nghĩ có thể do xuất phát từ trách nhiệm nhưng những lời nói của Thu Nương hôm nay đã nhắc nhở nàng. 

 

Lý Diệp là một người hoàn toàn không để tâm đến phụ nữ, hạ nhân bên cạnh cũng đều là mấy bà thím trung niên. Quỷ y ép đưa muội muội cho chàng, chàng thà không trị bệnh chứ không chấp nhận. Vậy thì nàng có gì đặc biệt để được chàng coi trọng đây?

 

Ngọc Hồ bước vội vào từ bên ngoài, hành lễ nói: “Lang quân, Quận chúa, Quảng Lăng Vương và Quảng Lăng Vương phi đã đến phủ rồi ạ.”

 

Quảng Lăng Vương không cho người đến báo trước nên mọi người trong Lý gia trở tay không kịp. Hiện giờ, nam nhân có chức vị trong gia đình đều đang ở Hoàng thành, chỉ còn một mình Lý Diệp ở nhà. Đám người Trịnh thị ra cửa đón, Lý Thuần đỡ Lý Mộ Vân xuống xe ngựa, vẻ mặt ôn hoà liếc mắt nhìn Lý Diệp mà nói: “Là ta đường đột đến thăm, tất cả đều không cần đa lễ. A Vân nhớ nhà nên ta đi cùng nàng ấy về chơi.”

 

Gương mặt Lý Mộ Vân ửng đỏ, bước lên trước đỡ Trịnh thị đứng dậy: “Mẫu thân có khỏe không ạ?”

 

Trịnh thị mỉm cười gật gật đầu, giơ tay nói: “Mau vào nhà đi thôi.” Ánh mắt Lý Mộ Vân lướt qua Trịnh thị nhìn Gia Nhu đứng phía sau. 

 

Nhiều năm đã trôi qua, hai người lại mặt đối mặt. 

 

Gia Nhu cảm thấy nàng ấy thành thục hơn nhiều so với thời niên thiếu, tóc búi kiểu song hoàn vọng tiên, cài bộ diêu vàng nạm ngọc, vận váy áo thêu hoa văn hình tròn, vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt vẫn giống y như trước đây. Năm đó, khi Gia Nhu ở lại Lý gia thì tiếp xúc nhiều nhất là Lý Mộ Vân vì Lý Huyên và Lý Sưởng đang đi học bên ngoài. 

 

Nàng và Lý Mộ Vân không được hoà thuận cho lắm, chi tiết cụ thể nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ đêm đó, nàng ấy giấu hoa quỳnh đi không cho nàng ngắm. 

 

Cả một đoàn người rầm rộ nối đuôi nhau vào phủ, nữ quyến không tiện tiếp đãi Quảng Lăng Vương nên một mình Lý Diệp đi cùng Quảng Lăng Vương đến đình hóng gió. Bọn họ ngồi trên sập gỗ, Lý Thuần nhíu mày nói: “Nơi này có phải là lạnh quá không? Sao gần đây khí sắc của ngươi càng lúc càng kém vậy? Còn gầy nữa. Vị Quận chúa kia không chăm sóc cho ngươi đàng hoàng ư?” Hắn nói xong bèn vươn tay đặt lên trán Lý Diệp. Nhiệt độ cơ thể thì bình thường nhưng lại có thêm chút lạnh lẽo của người bệnh. 

 

Lý Diệp sợ lạnh nên mang theo một tấm chăn nhung đắp lên người, duỗi tay kéo tay hắn ra: “Không đáng ngại. Mấy hôm trước nàng ấy cũng bị bệnh, không có cách nào để chăm sóc ta được.”

 

Lý Thuần phát hiện bàn tay chàng còn lạnh hơn bèn cứng rắn nhét trở lại trong chăn: “Ta có tin. Tuy nhiên là một tin tốt.” Hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, Lý Diệp nói: “Xung quanh đây trống trải, ngược lại không dễ nghe lén đâu, ngài cứ việc nói.”

 

“Ngu Bắc Huyền và Từ Tiến Đoan không hạp ý nhau, hình như Thổ Phiên đã tiếp nhận kiến nghị của Ngu Bắc Huyền, tạm thời chưa dụng binh đối với Nam Chiếu.”

 

Xem như Ngu Bắc Huyền cũng biết đâu là giới hạn. Thật ra, dù y không có điểm mấu chốt nhưng Lý Diệp cũng đã nghĩ ra biện pháp ứng phó Từ Tiến Đoan rồi. Mộc Gia Nghi không phải là một quân cờ ổn định, không thể gửi gắm quá nhiều hy vọng vào nàng ta. Chàng nói với Lý Thuần: “Vẫn còn cần ngài gửi cho nhạc phụ ta một phong thư, bảo ông ấy chủ động đàm phán cùng Từ Tiến Đoan. Hứa với hắn mỗi năm sẽ chia cho hai thành muối sắt nhưng đổi lại phải lấy vài tên thuộc hạ bên cạnh Từ Tiến Đoan.”

 

Chàng nói ra mấy cái tên, đều là phụ tá quản lý sổ sách dưới trướng Vũ Ninh Tiết độ sứ, trong đó còn có hai người đang rất được tin dùng, Lý Thuần cũng đã từng nghe qua, còn lại đều chỉ là hạng vô danh tiểu tốt. 

 

“Ngươi đang muốn làm gì?” Lý Thuần hỏi, “Vân Nam Vương là một người rất có nguyên tắc, đã từng có rất nhiều Tiết độ sứ lén liên lạc nhưng ông ta chưa bao giờ chịu thỏa hiệp, làm sao sẽ thay đổi chủ ý chỉ vì một phong thư của ta đây?”

 

Lý Diệp cười khẽ: “Bởi vì ngài đã từng giúp ông ấy nên tất nhiên ông ấy sẽ suy xét lời ngài nói. Hơn nữa, nay đã khác xưa, là thời điểm quyết định sống còn của Nam Chiếu. Chỉ biết bảo thủ không chịu thay đổi, há có thể tự cứu được sao? Thật muốn chờ Thổ Phiên xuất binh xuôi Nam thì đã không còn kịp rồi. Những lời này, ngài nhất định phải thêm vào.” Vì chàng nói chuyện quá nhanh nên nghiêng đầu nặng nề ho khan hai tiếng. Quảng Lăng Vương vỗ lưng thuận khí cho chàng: “Vậy ngươi muốn mấy tên kia thì có ích lợi gì?”

 

“Thật ra, người hữu dụng nhất trong đám này chính là Triệu phụ tá. Tuy hắn bị nói lắp nhưng rất tinh thông binh pháp và nội quy trong quân doanh, ta đã từng xem qua công văn kiến nghị hắn viết cho Binh Bộ, trong đó có rất nhiều những kiến giải thật độc đáo, có thể trợ giúp Nam Chiếu cải cách nội quy quân đội, huấn luyện cường binh. Thế nhưng hắn không thể biểu đạt rõ ý mình nên vẫn luôn không chiếm được sự trọng dụng. Nếu nhạc phụ chỉ đích danh hắn, Từ Tiến Đoan thấy Nam Chiếu lấy hai thành muối thiết đổi một người, tất nhiên sẽ biết được giá trị của hắn, đến lúc đó sẽ chịu thả người sao?”

 

Lúc này, Lý Thuần mới hiểu ra, Lý Diệp cố ý đòi phụ tá mà Từ Tiến Đoan coi trọng, đến lúc cò kè mặc cả sẽ khiến Từ Tiến Đoan đưa họ Triệu cho Nam Chiếu. Người này không được trọng dụng ở Từ Châu, đến Nam Chiếu lại được đối đãi như khách quý thì sẽ mang ơn tri ngộ đối với Vân Nam Vương, tất nhiên sẽ một mực trung thành và cống hiến. Ngọc Hành thật sự đã tính toán hết tất thảy. 

 

“Nếu ngươi thưởng thức Triệu phụ tá này đến thế, vậy tại sao lại không để cho ta dùng?” Lý Thuần nói một cách chua lè. 

 

Lý Diệp thản nhiên cười cười: “Ngài đã có ta, còn cần hắn làm gì?”

 

Đúng vậy, Ngọc Hành tiên sinh chính là mưu sĩ bậc thầy, hắn còn đi tranh một phụ tá nho nhỏ về làm chi. Trong lòng  Lý Thuần vừa động bèn nắm lấy bả vai Lý Diệp: “Ngọc Hành, nếu ngươi và ta cùng nhau đoạt được giang sơn, về sau ta hứa sẽ ban cho ngươi chức vị tam công(*).”

 

(*)Tam công là ba chức vị cao nhất trong triều đại phong kiến ở các nước Á Đông. Chức vị chi tiết trong bộ ba này thay đổi theo từng thời đại chứ không cố định. 

 

Tam công là Nhất phẩm, từ khi khai quốc đến nay đều chỉ truy phong cho những quan viên đã về hưu chứ chưa từng có tiền lệ được phong lúc còn tại chức, huống hồ Lý Diệp lại trẻ tuổi như thế. Lời hứa này nói ra còn nặng hơn so với ngàn vàng. 

 

Lý Diệp lắc đầu, nói: “Ta không cầu những thứ đó, chỉ nguyện được tiêu dao tự tại.”

 

Bên dưới tấm chăn, Lý Thuần dùng sức siết chặt tay chàng nhưng cũng không biết nên nói gì. Khi hắn vẫn còn tứ cố vô thân, tiền đồ mờ mịt thì Ngọc Hành đã xuất hiện, cùng hắn đi trên con đường không thấy ánh sáng mà không yêu cầu bất cứ điều chi. 

 

Hắn không biết nên hồi báo bằng cái gì. 

 

*

 

Lý Mộ Vân và Trịnh thị muốn nói chuyện riêng nên Gia Nhu bèn về viện của mình trước. Nàng phát hiện mối quan hệ giữa Lý Mộ Vân và Vương Tuệ Lan hình như cũng không được tốt, hai người chỉ gật đầu chào hỏi rồi thôi, hoàn toàn không giao lưu gì nữa cả. Mà Quách Mẫn trở về Vệ quốc công phủ hồi mùng hai vẫn chưa quay lại, có lẽ nàng ấy không muốn chứng kiến Lưu Oanh được sủng ái. 

 

Nàng ngồi đọc sách trong phòng, lòng lại nghĩ Lý Diệp và Quảng Lăng Vương đang nói những gì. Hôm nay thấy Quảng Lăng Vương, nàng rất khó để liên hệ hắn cùng với vị Đế vương uy nghiêm ở pháp trường kiếp trước. Rốt cuộc thì trong mấy năm này đã xảy ra những gì mà lại khiến hắn biến thành như vậy? Hay là bậc Đế vương nhất định đều sẽ trở nên bạc tình bạc nghĩa?

 

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Ngọc Hồ: “Quảng Lăng Vương phi, sao ngài lại đến đây ạ?”

 

Gia Nhu đứng dậy, vừa định ra đón thì Lý Mộ Vân đã tự mình bước vào. Nàng ta bảo tuỳ tùng đều ở lại bên ngoài, cười nói với Gia Nhu: “Hình như nữ nhân kia của Nhị huynh không khỏe nên mẫu thân đã qua đó xem. Một mình ta nhàn rỗi không có gì làm, trong phủ lại chẳng có chỗ nào để đi bèn tới nơi này ngồi một chút. Ngươi sẽ không để ý chứ?”

 

Gia Nhu lắc đầu, phân vân không biết nên xưng hô với nàng ta thế nào, là Quảng Lăng Vương phi hay A tỷ? Lý Mộ Vân đã nói: “Ngươi cứ kêu ta là A tỷ đi.”

 

Hai người ngồi trên sập gỗ, Ngọc Hồ tiến vào dâng trà, dùng ánh mắt dò hỏi Gia Nhu, Gia Nhu vẫy vẫy tay ý bảo nàng ấy lui xuống. Lý Mộ Vân vừa uống trà vừa nói: “Mẫu thân kể A đệ đối với ngươi vô cùng tốt. Tính tình đệ ấy lạnh lùng như vậy, chưa từng để bất cứ ai trong lòng, ta nghĩ định đến chỗ ngươi xin thỉnh giáo. Mà trên đường đi, ta chợt nhớ hai người lúc nhỏ đã từng gặp nhau, đúng không?”

 

Gia Nhu không biết Lý Mộ Vân đang nói cái gì nên kinh ngạc lắc lắc đầu. Nàng đã từng gặp Lý Diệp? Khi nào chứ?

 

“Không có à? Ngươi còn nhớ chuyện ở lại nhà ta hồi bé không?” Lý Mộ Vân hơi nheo nheo mắt, lúc ấy nàng còn quá nhỏ nên chắc là không nhớ rồi. 

 

Không ngờ Gia Nhu vậy mà lại gật đầu, nói ra hai chữ: “Hoa quỳnh.”

 

Mặt Lý Mộ Vân ửng đỏ, thời niên thiếu tâm cao khí ngạo nên chướng mắt con bé nhà quê đến nói chuyện cũng nói không chuẩn đến từ Nam Chiếu này. Nàng hắng hắng giọng, nói: “Lần đó A đệ cũng có ở nhà, vì phải dưỡng bệnh nên không hay gặp người khác. Hiếm khi đêm đó nó ra ngoài, nghe nói ngồi trên nóc nhà hứng gió lạnh suốt cả một đêm, qua ngày thứ hai đã ngã bệnh. Ngươi ở trong sân mà không gặp nó? Vậy thì lạ quá nha.”

 

Lời nói của Lý Mộ Vân tựa như gió mạnh thổi qua lòng Gia Nhu khiến hơi thở nàng ngừng trệ, bàn tay bỗng nhiên giơ lên, suýt nữa đã khống chế không được mà túm lấy tay Lý Mộ Vân. Giọng nói nàng run rẩy: “Tỷ nói…. đêm đó chàng ngồi trên nóc nhà?”

 

Lý Mộ Vân gật gật đầu: “Khi còn bé, nó ngủ không được thì thích lên nóc nhà ngắm sao, còn biết tên của rất nhiều ngôi sao….”

 

Gia Nhu vươn tay che miệng lại, cuống quýt nghiêng đầu đi, không muốn để Lý Mộ Vân trông thấy mình thất thố. Một bàn tay khác trong ống tay áo siết chặt nhưng vẫn không nhịn được mà phát run. 

 

“Muội có biết tên của mấy ngôi sao trong Bắc Đẩu thất tinh là gì không?  Ngôi sao thứ nhất tên là Thiên Xu…. Ngôi thứ năm là Ngọc Hành, còn gọi là sao Liêm Trinh.”

 

“Cô bé này, sao lại dính người thế chứ?”

 

“Muội mời ta đến Nam Chiếu? Vậy thì muội phải làm một người dẫn đường thật tốt đó, nếu không ta sẽ đi lạc.”

 

….

 

Nàng bỗng đứng phắt dậy, bất chấp Lý Mộ Vân, giày cũng không mang mà chạy như bay ra ngoài. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top