Gia Nhu mơ màng tỉnh dậy, ngoài màn trướng có ánh nến mông lung. Ngày mùa đông rất ngắn, chắc là trời tối rồi. Nàng mặc quần áo chỉnh tề nằm một mình trên giường, ngay cả đệm giường bên dưới cũng đã được đổi qua. Bên ngoài có giọng ai đó trò chuyện nho nhỏ, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng ho khan bị đè nén. Nàng vừa cử động thì chuông bạc trên chân đã vang lên.
Âm thanh trò chuyện bên ngoài ngưng bặt, sau đó là một bóng dáng cao lớn chiếu lên bức màn màu xanh, gọi: “Chiêu Chiêu?”
Gia Nhu xốc màn lên, cửa sổ đối diện giường đang mở một nửa, ngoài cửa sổ là bầu trời màu xanh đen, hình như mới đổ xuống một cơn mưa nên trong không khí rất ẩm ướt. Trước màn trướng đặt hai chậu than sưởi ấm cả căn phòng, Lý Diệp mặc một thân trường bào màu quả hạnh đứng trước mặt nàng, gương mặt đầy vẻ phong nguyệt dịu dàng.
Gia Nhu quan tâm hỏi: “Chàng đang nói chuyện với ai thế? Sao lại ho khan nữa rồi?”
Lý Diệp vén áo choàng ngồi lên mép giường, đáp: “Dặn dò một số chuyện cho Vân Tùng làm, nói tới khi miệng bị khô nên mới ho khan. Nàng ngủ ngon không?”
Gia Nhu xấu hổ gật gật đầu, một giấc này ngủ thật ngon, không chút mộng mị.
Nàng co chân lên định tháo lắc chân ra. Lý Diệp thấy thế bèn nắm cổ tay nàng, hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
“Cái này nó cứ kêu hoài à…. Nếu chàng thích thì đợi đến tối…. ta lại đeo.” Gia Nhu đỏ mặt, nói lí nhí. Mỗi lần chuông vang lên, nàng sẽ lập tức nhớ đến hình ảnh hai người liều chết triền miên trên giường, hoàn toàn không có cách nào nghĩ đến chuyện khác. Không chỉ có cái này mà hồ nước, cá, lá sen mùa hè, chỉ sợ nàng cũng không thể nhìn bọn chúng bằng cặp mắt đơn thuần được nữa.
Lý Diệp cười cười hiểu rõ: “Không cần tháo xuống đâu. Mang tất chân vào thì nó sẽ không vang lên nữa.”
Gia Nhu nửa tin nửa ngờ, lấy tất mang vào, quả nhiên tiếng chuông đã trầm hơn rất nhiều, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ không dễ phát hiện. Trước khi xuất giá, A Thường đã từng nói với Gia Nhu rằng vài người đàn ông có đam mê đặc thù chốn khuê phòng, ví dụ như thích phụ nữ mặc những trang phục kỳ quái hoặc là bày ra tư thế kỳ lạ, như vậy sẽ càng tăng thêm tình thú.
Có lẽ Lý Diệp cũng có một ít đam mê nho nhỏ không thể nói, nếu không thì tại sao nàng vừa mang lắc chân này vào, chàng đã dũng mãnh phi thường đến vậy.
Lý Diệp thấy gương mặt nàng đỏ hồng, biết ngay là lại nghĩ đến món đồ kia, chàng bèn gõ nhẹ lên trán nàng: “Nàng mau trang điểm chải chuốt đi, buổi tối phải mở tiệc đón Nhị tẩu trở về, trong nhà sẽ hơi đông đúc đấy.”
Hôm nay, bọn họ gặp Quách Mẫn ở trước cổng, nàng ấy đã về nhà mẹ đẻ từ ngày mùng hai rồi ở mãi trong phủ Vệ quốc công không trở về, nay lại tự mình về đây, thật sự có hơi kỳ lạ. Gia Nhu cũng không nghĩ gì nữa mà kêu Ngọc Hồ cùng tỳ nữ vào trang điểm, mặc lên bộ váy eo cao hoa văn bảo tương, tóc búi cao. Mỹ nhân búi tóc như mây hiện lên trong gương đồng, có vài phần giống mẫu phi của nàng.
Ngọc Hồ nâng hộp trang sức, hỏi nàng muốn cài cây trâm nào, nàng bèn chọn cây trâm vàng hoa mẫu đơn mà cữu mẫu đã tặng và trâm hoa thược dược đỏ cài lên tóc. Nàng của trước đây không hề thích trang điểm, hôm nay lại đặc biệt chú ý, liên tục liếc mắt nhìn về phía Lý Diệp ngồi bên cạnh. Thấy chàng đang nhìn mình đầy dịu dàng, đưa tình trong thầm lặng.
Ngay cả Ngọc Hồ cũng cảm thấy hai người này ngọt ngấy, nói nhỏ vào tai Gia Nhu: “Quận chúa đẹp lắm. Lang quân nhất định sẽ vui sướng vô cùng.”
Gia Nhu cảm thấy nha đầu Ngọc Hồ này càng lúc càng không lựa lời bèn duỗi tay chỉ lên mũi nàng ấy, nhẹ giọng bảo: “Hôm nào gả em ra ngoài, tìm một lang quân lợi hại để trị em!”
“Đừng mà! Nô tỳ còn chưa muốn gả chồng đâu.” Ngọc Hồ vội vàng lắc đầu nói.
Chủ tớ hai người đang nói giỡn, Vân Tùng bỗng nhiên nói vọng vào từ bên ngoài: “Bẩm lang quân, Quảng Lăng Vương phi đã trở lại, đang ở chỗ phu nhân. Phu nhân mời ngài qua đó một chuyến ạ.”
Lý Diệp buông quyển sách xuống, nhíu mày, sao lại trở về ngay lúc này chứ? Chàng đứng dậy đến phía sau Gia Nhu, phủ tay lên hai vai nàng: “Chiêu Chiêu, ta đến đó xem thử.”
Gia Nhu gật đầu đáp vâng. Hai người chỉ cần trao nhau ánh mắt thì như đã hiểu rõ lẫn nhau, không cần nhiều lời. Chờ Lý Diệp đi rồi, Ngọc Hồ mới nói với Gia Nhu: “Quận chúa, hôm nay là ngày mười bốn, Vương phi không ở Vương phủ cùng Quảng Lăng Vương mà lại trở về nhà mẹ đẻ? Điều này không hợp với quy củ nha.”
Lúc trước, Lý Thuần phải dẹp bỏ muôn vàn khó khăn mới lập nàng thành Quảng Lăng Vương phi được, nghe nói sau khi kết hôn cũng cầm sắt hoà minh, hẳn là không đến mức khắc khẩu…. Nhưng Trịnh thị chỉ gọi Lý Diệp qua, chờ chàng trở về mới biết mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.
Gia Nhu sợ Lý Giáng trách tội nên một mình đến bàn tiệc chính sảnh trước, vậy mà ở đây chẳng có lấy một ai, chỉ có vài tỳ nữ vú già đang bày bàn tiệc. Nàng nghĩ rằng mình đến sớm nên đi ra ngoài dạo quanh vài vòng.
Lý Giáng sai người dựng một cái giá thật lớn trong sân, bên trên treo mấy trăm chiếc đèn lồng. Sau khi trời tối, ánh nến xuyên thấu qua đèn giấy với đủ mọi sắc màu, chiếu trong sân viện thành bảy sắc cầu vồng. Bên dưới mỗi đèn lồng còn có một mảnh giấy rũ xuống, trên mặt giấy viết câu đố đèn. Đám hạ nhân đều túm năm tụm ba vào bên dưới cái giá. Nghe nói nếu có thể đoán trúng liên tục mười câu thì có thể đến chỗ quản gia lĩnh thưởng, thế nên người đứng đoán câu trả lời khá là đông.
Gia Nhu đi đến bên hành lang, Ngọc Hồ và mấy tỳ nữ phía sau cũng đều đang nóng lòng muốn thử. Gia Nhu cười nói: “Các ngươi cũng đi đoán thử đi.”
Mấy tiểu nha đầu đều hành lễ rồi tung tăng chạy đến giá treo đèn lồng, trên mặt là nụ cười ngây thơ vui vẻ.
Gia Nhu nhớ khi còn ở phủ Vân Nam Vương, rằm tháng Giêng mỗi năm cũng có những hoạt động tương tự thế này nhưng không phải đố đèn mà là bắn đèn. Treo đèn màu lên cây gậy trúc, cách vài bước là cắm một cây. Trong vòng năm mũi tên, ai bắn trúng nhiều nhất chính là người chiến thắng, có thể được phụ vương ban thưởng. Tới mỗi đêm rằm tháng giêng là lúc phủ Vân Nam Vương ồn ào náo nhiệt nhất, trong sân chen đầy người. Mũi tên mang theo ngọn lửa giống như ngôi sao băng bay vút qua trong sân, từng tràng cười vang lên giòn giã.
Mộc Cảnh Thanh là nhân vật dũng mãnh phi thường nhất trong đám con trai, còn Gia Nhu là người xuất sắc nhất trong đám con gái. Mỗi lần mẫu phi đều ngồi dưới hành lang mỉm cười nhìn bọn họ, thảo luận cùng A Thường xem bọn họ có thể bắn trúng mấy mũi tên.
Chẳng biết tại sao, nàng nhớ đến những việc này thì hốc mắt nóng lên. Khi còn bé không biết đến nỗi buồn ly biệt là như thế nào, cảm thấy có cha mẹ kề bên, thân nhân gần sát là quá bình thường. Chỉ sau khi lớn lên, cách xa vạn dặm, trải qua tang thương mới hiểu được những điều đó vô cùng quý giá. Thảo nào người ta nói mỗi khi Tết về lại nhớ người thân gấp bội phần, những cảnh tượng tương tự thế này quả thật rất dễ dàng gợi lên nỗi nhớ quê nhà.
“Đây không phải là Quận chúa sao?” Có ai đó đi từ hành lang bên kia lại đây, từ xa đã lên tiếng với nàng.
Gia Nhu thu hồi suy nghĩ của mình, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Lưu Oanh đang được một ma ma đỡ lấy, thong thả ung dung bước đến đây. Nàng ta mặc một chiếc áo khoác với tay áo rộng thùng thình bên ngoài váy eo cao, khuôn mặt đẫy đà hơn một xíu. Trải qua bài học lần trước, Gia Nhu không muốn tiếp xúc nhiều với nàng ta bèn xoay người định đi. Lưu Oanh để tỳ nữ và vú già đứng tại chỗ, tự mình đi đến trước mặt Gia Nhu, duỗi tay cản nàng lại: “Thiếp là cọp sao? Ngài vừa thấy là bỏ đi như vậy.”
Gia Nhu lạnh lùng nhìn nàng ta: “Tính tình ta không tốt. Trong bụng ngươi mang cốt nhục Lý gia nên ta nhường ngươi vài phần nhưng nếu ngươi lại như lần trước, ta sẽ không khách khí đâu.”
Lưu Oanh bỏ tay xuống, nhìn về nơi đèn đóm lộng lẫy đằng xa, khẽ cười nói: “Thiếp thân cô thế cô mà nhập phủ, thân phận không hiển hách như mấy vị nương tử nên tất nhiên phải tính toán cho mình. Lần trước làm vậy cũng chỉ vì muốn Nhị lang quân đau lòng thiếp hơn một chút. Thân phận của Quận chúa tôn quý, lại có Tứ lang quân che chở nên sẽ không sao. Còn ngại gì không để thiếp lợi dụng một chút chứ?”
Gia Nhu lười tranh cãi với nàng ta. Lý gia ít con, hàng cháu lại không có cháu trai, chỉ có một cháu gái là thứ nữ của Lý Huyên. Thế nên tuy Lý Giáng chưa chính thức cho Lưu Oanh bước qua cửa nhưng tất cả chi phí đã ngang bằng thiếp thất, thậm chí đãi ngộ còn cao hơn nhiều so với thiếp thất bình thường. Lý gia nhà cao cửa rộng, dư sức nuôi thêm một người như nàng ta.
Quả thật thân phận Gia Nhu và Lưu Oanh khác nhau một trời một vực, đạp nàng ta dưới lòng bàn chân cũng rất dễ dàng nhưng Gia Nhu là chính thê của Lý Diệp, con dâu Lý Giáng, cứ đấu đá cãi nhau ầm ĩ có thể chiếm kèo trên với Lưu Oanh nhưng ngoại trừ khiến hiềm khích của hai huynh đệ càng sâu, Tứ phòng phải chịu Lý Giáng trách cứ thì cũng không có chỗ nào tốt.
Trước khi xuất giá, mẹ nàng đã từng dặn dò, những ai không biết cách buông bỏ thân phận trước đây sẽ rất khó đạt được hạnh phúc. Đây có lẽ là đúc kết qua nửa đời người của mẹ, khi nói đến đấy đều mang giọng điệu cảm khái, sau lại không muốn nàng phải chịu nhiều uất ức nên mới bổ sung: “Con và ta tất nhiên khác nhau. Thế nhưng, muốn khiến Lý Tứ lang thật lòng đối với con thì không nên lấy thân phận Quận chúa đè ép người ta. Đàn ông ai cũng có sĩ diện hết.” Gia Nhu nhớ mãi những lời này.
Thật ra, trước khi gả về đây, nàng cũng lo lắng Lý Diệp không có chức quan sẽ không trấn áp được nàng. Rốt cuộc thì thân phận cách xa, ít nhiều gì cũng sẽ khiến đàn ông sinh ra cảm giác tự ti. Vậy mà chàng không những trấn áp, còn ép nàng sát ván luôn, giữa hai người vốn không có trở ngại thân phận.
Gia Nhu suy nghĩ đến xuất thần, Lưu Oanh đứng bên cạnh nói: “Trước khi vào phủ, thiếp cũng từng nghĩ phủ đệ Tể tướng đương triều sẽ xinh đẹp như gấm hoa đến mức nào. Thế nhưng sau khi bước chân vào mới phát hiện bản thân đã tưởng tượng quá xa. Phía sau những vinh hoa phú quý kia đã có bao nhiêu tính toan và xương trắng, rồi có thể duy trì đến bao lâu? Nếu một ngày nào đó, bọn họ tính kế tới trên đầu nhà mẹ đẻ Quận chúa thì ngài sẽ giải quyết như thế nào?”
Khi nói những lời này, vẻ mặt nàng ta nghiêm túc đàng hoàng, không có nửa phần ngả ngớn như trước đây. Ánh mắt nhìn nàng thậm chí còn mang theo vài phần thấu hiểu và thương xót.
Trong lòng Gia Nhu nhảy dựng, bỗng nhiên nhớ đến vài năm sau Lý Giáng sẽ bị cách chức, toàn gia phải rời khỏi Trường An, mất hết quyền thế chỉ trong một đêm, từ đó không còn tin tức. Mặt trời lên cao rồi sẽ lặn, trăng khuyết rồi lại tròn. Rất ít ai có thể bảo trì được sự tỉnh táo trong những lúc phồn vinh.
“Lời ngươi nói là có ý gì? Rốt cuộc ngươi là ai?” Gia Nhu hỏi.
“Là một người bé nhỏ không đáng kể thôi. Quận chúa cứ tiếp tục ngắm đèn, thiếp xin lỗi không thể tiếp được.” Lưu Oanh chỉ cười cười rồi gọi tỳ nữ vú già đến, cất bước về phía trước.
Vừa lúc này thì chính sảnh bên kia truyền tin qua, bảo Lý Giáng đã đến.
Gia Nhu tạm dằn xuống khả nghi trong lòng, gọi đám người Ngọc Hồ trở về chính sảnh. Lý Giáng đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, vợ chồng Lý Huyên và Lý Sưởng ngồi hai bên, Lý Diệp vốn là con út nên chỗ ngồi xa nhất. Sau khi Gia Nhu hành lễ rồi ngồi xuống, phát hiện Trịnh thị và Lý Diệp vẫn chưa đến.
Lý Giáng hỏi Gia Nhu: “Tứ lang và đại gia của con đâu?”
Gia Nhu đắn đo, không biết có nên nói ra chuyện Quảng Lăng Vương phi về nhà hay không. Quách Mẫn ngồi bên kia đã nhếch khoé miệng, nói: “Chắc là Quảng Lăng Vương phi đột nhiên hồi phủ, làm đại gia và Tứ đệ nán lại bên kia rồi.”
Lý Sưởng liếc mắt nhìn Quách Mẫn một cái, trong ánh mắt nàng ta chứa đầy vẻ đắc ý: “Ta cũng về nhà mới biết được quyết định của phụ thân và Từ nương nương. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Quảng Lăng Vương phi gả đến đó nhiều năm rồi, thật sự rất ân ái với Quảng Lăng Vương nhưng không có con cũng là sự thật. Lý gia còn không thể vô hậu chứ đừng nói chi đến Hoàng thất. Thế nên phụ thân mới quyết định gả muội muội qua đó làm trắc phi, thiệt thòi thì có hơi thiệt thòi chút nhưng chính miệng Từ nương nương đã nói, nếu ngày nào đó sinh hạ được một đứa con, tất nhiên sẽ có thể cùng mâm cùng bàn với chính phi.”
Trong những câu nói kia có chứa vài phần thị uy.
Gia Nhu hít sâu một hơi. Nàng suýt chút đã quên mất, trước khi Quảng Lăng Vương đăng cơ có một vị Trắc phi Quách thị sinh hạ trưởng tử cho hắn, nói vậy chính là muội muội của Quách Mẫn. Thế nhưng vị Quách thị này về sau lại chỉ là Cửu tần, thân phận không cao được như Lý Mộ Vân. Sau khi nhà mẹ đẻ Lý Mộ Vân thất thế nhưng nàng ấy vẫn như cũ được Nguyên Hoà Đế chiếu cố đủ đường, không biết là nàng ấy tự có thủ đoạn cao minh hay do nguyên nhân nào khác.
Sắc mặt Lý Giáng hơi trầm xuống, vốn ông thấy Quách Mẫn tự mình trở về nên trong lòng cũng vui vẻ, nếu không thì lâu như vậy, không tránh khỏi bị bên ngoài truyền một vài tin đồn nhảm, đối với thanh danh Lý Sưởng cũng không tốt. Ông coi trọng đứa bé trong bụng Lưu Oanh nhưng cũng không muốn để nàng ta chiếm lấy vị trí của Quách Mẫn.
Mấy năm trước, Lý gia xem như dựa vào phủ Vệ quốc công, phải nhìn sắc mặt Quách Hoài không ít lần, rốt cuộc Quách thị đã hy sinh hai đứa con trai, càng vất vả công lao càng lớn. Cho dù phủ Vệ quốc công không còn như trước đây nhưng Lý Giáng cũng không muốn khiến cho quan hệ hai nhà căng thẳng. Vậy mà Quách Hoài lại nhét con gái ông ta vào phủ Quảng Lăng Vương, tranh sủng với Tam nương tử, đây là muốn trả thù việc Nhị lang nạp thiếp sao?
Quách gia vẫn có thù tất báo giống như trước đây, không coi ai ra gì. Đông Cung đã cho phép thì việc này thành kết cục đã định. Chỉ là Lý Giáng không hiểu, Thái tử mượn sức một Vệ quốc công hết thời thì có tác dụng gì?
“Được rồi, ngươi nói ít vài câu cũng không ai nói ngươi câm đâu.” Lý Sưởng nói một cách không kiên nhẫn.
“Chương phụ hỏi, ta có lòng tốt trả lời chứ làm sai chỗ nào?” Quách Mẫn lạnh lùng cười nói, “Với cả, mẫu thân khuyên giải một phen nên ta đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu Lưu Oanh có mang giọt máu của lang quân mà không danh không phận ở lại trong phủ cũng không ổn, lang quân chọn ngày nạp nàng làm thiếp đi. Cũng để cho đứa bé trong bụng nàng ta trở nên danh chính ngôn thuận.”
Lời này của Quách Mẫn khiến toàn bộ mọi người đều kinh ngạc, Vương Tuệ Lan và Gia Nhu đồng thời cùng nhìn về phía nàng ta, không biết Vệ quốc công phu nhân rốt cuộc đã nói gì mà khiến nàng ta thay đổi chủ ý, bằng lòng chấp nhận Lưu Oanh.
Vẻ mặt Lý Giáng bình tĩnh, nói: “Nếu thế thì chọn một ngày lành rồi cho Lưu Oanh qua cửa đi.”
“Đa tạ phụ thân .” Lý Sưởng ôm quyền, đáp.
Quách Mẫn cầm chén rượu trên bàn uống một ngụm, trên khoé miệng là ý cười sâu xa.
*
Trong viện Trịnh thị, hạ nhân đều lui ra ngoài, chỉ còn lại ba mẹ con Trịnh thị.
Lý Mộ Vân khóc lóc nhào vào lòng Trịnh thị, giọng nói đứt quãng: “Con luôn hiếu thảo phụng dưỡng Từ nương nương, sao bà ấy lại có thể nhét con gái Quách gia vào bên cạnh Quận vương chứ? Nếu Quách thị sinh được con cho chàng thì sau này con phải sống sao đây? Con khổ quá mẫu thân ơi.”
Lý Diệp lẳng lặng ngồi bên cạnh uống từng ngụm trà.
Trịnh thị vỗ về bả vai Lý Mộ Vân, trong lòng cũng thương đứt ruột, nói với Lý Diệp: “Tứ lang, con đừng ngồi nhìn nữa, mau giúp A tỷ con tìm cách xem. Không phải từ trước đến nay con có quan hệ rất tốt với Quảng Lăng Vương sao? Có thể nói giúp với ngài ấy….”
“Con hỏi mẫu thân, nếu Gia Nhu gả đến mấy năm mà vẫn không mang thai. Ngài có giúp con nạp thiếp không?”
“Đó là đương nhiên!” Trịnh thị bật thốt lên, nói xong lại cảm thấy không đúng bèn lườm Lý Diệp một cái, “Con đừng có lấy lời này chụp mũ ta, hai việc đó sao mà giống nhau?”
Lý Diệp nói: “Đây không phải ý muốn của Quảng Lăng Vương mà là ý của Từ nương nương, khuyên bằng cách nào? Huống chi Hoàng thất còn chú trọng con nối dõi hơn cả bá tánh bình thường, lễ pháp đè nặng thì Quảng Lăng Vương cũng không thể làm gì được.”
Chàng đã sớm đoán ra sẽ có ngày này, A tỷ năm lần bảy lượt nhờ mẫu thân tìm kiếm phương thuốc giúp sinh con nhưng không có hiệu quả, Đông Cung coi trọng Quảng Lăng Vương nhất, làm sao cho phép hắn dưới gối không con? Nhất định sẽ sắp xếp người đến bên cạnh hắn.
Mà Từ Lương viện chọn Quách thị tất nhiên có thâm ý.
Từ Lương viện là một người phụ nữ thông minh, trong tình cảnh nguy nan mấy năm nay của Thái tử mà bà ấy vẫn quản lý ổn định mọi người ở Đông Cung mà không đòi hỏi vị trí Thái tử phi. Nữ nhân chốn thâm cung hy vọng được người đàn ông của mình chăm sóc còn không bằng dựa vào tiền đồ của con trai. Chỉ cần Quảng Lăng Vương có thể đăng cơ trong tương lai, một chức Thái tử phi nho nhỏ tính là gì?
Lần trước, Từ Lương viện biết chàng ở trong phủ Quảng Lăng Vương đã cố ý dặn dò ngài ấy mang về một loại rượu, chính là Lộ Nùng Tiếu mà ân sư thích nhất. Sự ám chỉ này đã rõ mười mươi.
Bà ấy nhìn thấu nhưng lại không nói toạc ra, chính là xuất phát từ mục đích bảo vệ Quảng Lăng Vương. Tất nhiên bà cũng đã nhìn ra Lý Mộ Vân bị xem như thủ thuật che mắt, vậy nên tìm lương xứng khác cho Quảng Lăng Vương là hợp tình hợp lý.
Thật ra, khi Lý Thuần muốn cưới Lý Mộ Vân, Lý Diệp đã phản đối. Rốt cuộc thì không nên cuốn theo người vô tội vào chuyện mà hai người đang dự tính. Sau này, Lý Mộ Vân khăng khăng muốn gả, Lý Thuần cũng vượt qua muôn vàn khó khăn để cưới, sau khi cưới về đối đãi với nàng ấy rất tốt nên đã truyền thành giai thoại một thời.
Lý Mộ Vân vừa nghe Lý Diệp nói thế, oán hận nhìn chàng một cái: “A đệ không giúp ta thì thôi, làm gì lại nói móc mỉa ta như thế?”
“Ta không nói nói móc mỉa, chỉ muốn tỷ nhận rõ hiện thực thôi. Tối nay tỷ không nên giận dỗi bỏ về, lại càng không nên trách Quảng Lăng Vương, những việc này mà rơi vào tai Đông Cung, họ sẽ nghĩ Quảng Lăng Vương phi không đủ khéo léo. Trước khi gả qua đó, ta đã từng nhắc nhở tỷ, nếu gả vào Hoàng thất sẽ không thể nào độc chiếm một người đàn ông được.”
Lý Mộ Vân siết chặt tay, quay đầu qua chỗ khác. Trịnh thị nghe xong vội vàng kéo Lý Mộ Vân lại: “Tam nương à, Tứ lang nói có lý đó con. Hay ta cho người đưa con trở về nha? Nếu phụ thân con biết được, chỉ sợ ngài ấy cũng sẽ tức giận đó.”
“Mẫu thân !” Lý Mộ Vân kêu lên một tiếng, “Con gái ngay cả nơi để tố khổ cũng không có sao? Nhị huynh đón một người mới nhập phủ, làm Quách Mẫn ăn tức. Chỉ chớp mắt là Quách gia đã đưa nữ nhi kia đến Quảng Lăng Vương phủ chọc tức con, giữa hai chuyện này thật sự không liên quan đến nhau sao? Nói tới nói lui thì cũng do con tiện tỳ kia gây họa. Sao mọi người không đuổi ả đi mà còn muốn giữ lại trong phủ vậy?”
Trịnh thị vội vàng che miệng nàng ta lại: “Lời này mà con cũng dám nói! Nó có cốt nhục của Nhị lang, Nhị lang cũng rất coi trọng nó, quá đáng với Quách Mẫn. Lần trước, vợ Tứ lang đắc tội nó mà tỳ nữ bên cạnh đều bị Nhị lang đánh đấy.”
“Một tiện tì nho nhỏ mà sợ cái gì? Dù sao thì hôm nay con cũng sẽ không về đâu.” Lý Mộ Vân nổi giận nói, “Con phải đợi chàng đích thân tới đón con, lấy lại vài phần mặt mũi. Cũng phải để cho vị nương nương trong cung kia biết là con không dễ ăn hiếp đâu.”
“Con….” Trịnh thị định khuyên nữa nhưng chẳng biết phải nói thế nào, chỉ mong chờ nhìn Lý Diệp, chờ chàng cho ý kiến.
Lý Diệp lại đứng dậy, bước khỏi sập gỗ, nói: “Tuỳ A tỷ. Phụ thân đã phái người tới thúc giục nhiều lần rồi, mẫu thân, chúng ta đi thôi.”
Trịnh thị kéo Lý Mộ Vân, muốn nàng ta cùng đi, Lý Mộ Vân nói: “Con bỏ về đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, chắc là bây giờ Quách Mẫn đã bêu riếu om sòm lên, con xuất hiện trước mặt mọi người cũng mất mặt, còn không bằng cứ ở đây.”
Tính tình Lý Mộ Vân trước giờ cố chấp, Trịnh thị không khuyên nổi, chỉ có thể dặn dò Tô Nương ở lại đây cho nàng ta sai bảo rồi bà đi cùng Lý Diệp.
Lý Mộ Vân dựa vào trên sập gỗ, nghĩ đến những ngày tháng sau này phải chia sẻ người đàn ông mình yêu với một người phụ nữ khác thì cảm thấy như bị gai đâm nơi cuống họng, không nhịn được khóc rống lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận