Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 79: 79

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 310 lượt xem
  • 3021 chữ
  • 2022-11-07 22:42:33

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sắc trời còn sớm, Ngọc Hồ khuyên Gia Nhu trở về ngủ thêm một chút nhưng nàng không ngủ được, dứt khoát cho người tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, dùng điểm tâm sáng.

 

Gia Nhu mang tâm sự nặng nề khiến Ngọc Hồ miên man suy nghĩ. Vì sao Quận chúa muốn điều tra lang quân chứ? Chẳng lẽ lang quân có người khác bên ngoài?

 

Nhưng Ngọc Hồ đã nhanh chóng phủ định suy đoán này. Người như lang quân nếu thật sự muốn có thiếp thất thông phòng thì đã có từ lâu, không cần chờ Quận chúa gả về đây. Hơn nữa, ngày thường hai người cũng rất hoà hảo, Ngọc Hồ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khiến Quận chúa sầu lo đến thế. Thế nhưng nàng lại không dám hỏi, sợ sẽ làm Quận chúa càng phiền thêm. 

 

Sau khi dùng xong điểm tâm, Gia Nhu vẫn cứ mãi ngồi trên sập gỗ nhìn chăm chú vào con dấu Lý Diệp để lại. Giả dụ chàng là Ngọc Hành, căn cứ theo quỹ đạo kiếp trước thì tám năm sau, chàng sẽ chết ở Từ Châu. Tám năm sau, chàng mới 30 tuổi, sao lại trở thành dáng vẻ như vậy chứ…. Tay Gia Nhu run rẩy không kiềm được, nàng vội đặt con dấu qua một bên, không dám nhìn nữa. 

 

Nàng biết chàng giấu diếm thân phận là vì muốn tốt cho nàng, thế cuộc hiện giờ hoàn toàn bất lợi đối với Quảng Lăng Vương, mỗi một bước đi, họ đều phải cẩn thận mười phần. Nếu không phải đã trải qua một đời thì chưa chắc nàng nghĩ được như vậy. 

 

Trước đây, nàng vẫn luôn an tâm sống trong nội trạch, an tâm làm con dâu Lý gia là vì cảm thấy kiếp này họ có thể tránh xa phân tranh, trải qua những tháng ngày yên bình tĩnh lặng. 

 

Vậy mà tất cả đều là biểu hiện giả dối, sự thật bày ra trước mắt nàng đã khẳng định một điều rằng dù kiếp trước hay kiếp này, người đàn ông mà nàng chọn lựa đều không phải nhân vật bình thường. Bọn họ vẫn là kẻ thù trong vận mệnh của nhau! Có lẽ kiếp trước chính Ngu Bắc Huyền đã ám hại Lý Diệp cũng không chừng. 

 

Tuy nàng chỉ là phận nữ nhi nhưng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, để mặc kẻ nọ làm hại phu quân nàng. 

 

Sau khi trời đã sáng hẳn, Gia Nhu bảo Ngọc Hồ mời Tôn Từ Chu đến. Tôn Từ Chu với làn da trắng nõn vận một thân trường bào màu đỏ tím, thoạt nhìn như một chàng thiếu niên. Hình như hắn cũng suốt đêm không ngủ, hai mắt thâm quầng.

 

“Tôn tiên sinh, mời ngồi.” Gia Nhu giơ tay, nói. 

 

Tôn Từ Chu ngồi đối diện Gia Nhu, giọng nói khó chịu: “Ngươi có việc gì muốn hỏi ta sao?”

 

Gia Nhu gật đầu: “Ta muốn biết thân thể của Lý….. của phu quân ta nếu bị trọng thương sẽ như thế nào?”

 

Sắc mặt Tôn Từ Chu khẽ thay đổi, lời này sao nghe như nàng ấy biết sư huynh ra chiến trường vậy? Thế nhưng Tôn Từ Chu đã nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Thân thể Lý Tứ quả thật khác với người thường. Nếu bị nội thương nghiêm trọng thì rất khó khôi phục, cứ mãi không cẩn thận sẽ bị giảm thọ. Nhưng huynh ấy chỉ là một thư sinh nhu nhược, cũng chẳng có ai làm huynh ấy bị thương đâu nhỉ?”

 

Thư sinh nhu nhược? Gia Nhu cười tự giễu. Bây giờ nhớ lại lúc còn ở Nam Chiếu, người bắn ra mũi tên cứu A đệ chính là chàng chứ nào phải cung tiễn thủ Cao gia. Kỹ thuật bắn cung như thế là rất hiếm có trong thiên hạ này. Còn cả vết chai dày nơi hổ khẩu của chàng nữa, người đọc sách làm gì có vết chai như thế?

 

Thật ra, chàng để lộ sơ hở cũng không ít, lúc trước là tấu chương trên xe ngựa, rồi cả con dấu đưa cho nàng. 

 

Chỉ là Gia Nhu vẫn không suy nghĩ sâu xa. Nàng có nằm mơ cũng không thể nào ngờ Ngọc Hành tiên sinh chính là Lý Diệp! Bây giờ, khi đã biết rõ thân phận chàng, tất cả mọi việc đều trở nên hợp lý. 

 

Chàng đến Nam Chiếu với mục đích muốn biết rõ thế cục Nam Chiếu, để tiện cho những bước tính toán tiếp theo. Nàng đã bỏ qua chàng ở kiếp trước, hai nhà lui hôn nhưng chàng vẫn ra tay cứu A đệ, giúp Nam Chiếu điều tra ra nội gián. Nhưng mà đây cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của chàng, dùng Nam Chiếu kiềm chế Thổ Phiên, tạo nên một cơ sở mai phục để chàng có thể nắm gọn Hà Sóc Tam Trấn, khiến thế lực của Quảng Lăng Vương càng lớn mạnh hơn. 

 

Những tướng sĩ đầu hàng, nhân tâm của mười vạn binh lực Hà Sóc đều là lực lượng quan trọng dùng đối phó với Thư Vương sau này. Chàng nhất định phải thành công, làm sao có thể để Quảng Lăng Vương xảy ra chuyện được chứ?

 

Đến khi Nam Chiếu đã vô dụng, Quảng Lăng Vương bận bịu tranh đấu với Thư Vương thì tất nhiên không cần phải cứu nữa. 

 

Chàng lấy Lý Mộ Vân ra làm lá chắn, thuận tiện âm thầm lui tới cùng Quảng Lăng Vương, lại dùng người vợ là nàng đây làm cái cớ để trở về Trường An. Tất cả mọi chuyện như dọn về nhà, tham gia khoa cử, tuyển quan, thoạt nhìn như đều vì nàng. Người khác đều nghĩ Lý Tứ chàng si tình chung thủy nhưng thật ra đều là vì muốn lót sẵn đường cho Quảng Lăng Vương. 

 

Quảng Lăng Vương trong lòng chàng có lẽ quan trọng hơn nhiều so với nàng. 

 

Gia Nhu duỗi tay chống lên trán, khoé miệng mỉm cười nhưng hốc mắt lại nóng lên. Nếu là nàng ở kiếp trước, biết chàng tính kế lừa nàng thì bản thân nàng nhất định sẽ không thể bảo trì sự bình tĩnh, sẽ mất hết can đảm giống như lúc nghe thấy lời nói của hoạn quan ở pháp trường. 

 

Nhưng ngay từ đầu khi nàng gả cho Lý Diệp vốn cũng là một sự tính toán. Kiếp trước nàng phụ chàng nên dẫu sao cũng thẹn với lương tâm. Bây giờ, nàng đã thật sự động lòng, rõ ràng hôm qua còn ngọt ngào say đắm mà nay ngẫm lại chỉ cảm thấy xót xa. Lúc ấy, chàng muốn nàng đầy mãnh liệt, có lẽ là vì không muốn nàng lại tiếp tục hỏi tới chăng? Cũng không muốn nàng ngăn cản không cho đi. 

 

Tôn Từ Chu thấy vẻ mặt Gia Nhu khác lạ bèn hỏi: “Ngươi tìm ta đến đây vì hỏi mấy chuyện này?”

 

“Ừ. Muốn xác nhận lại một vài chuyện từ tiên sinh, bây giờ ta đã rõ rồi.” Gia Nhu thản nhiên thừa nhận nhưng cũng khó nén nỗi đau trong lòng. 

 

Ấn tượng của Tôn Từ Chu đối với Gia Nhu không thể nói là tốt, Gia Nhu lấy Linh Nguyên ra uy hiếp đã phạm vào điều tối kỵ của hắn. Thế nhưng nể mặt nàng thường ngày đã dốc lòng chiếu cố sư huynh, tấm chân tình đó lại khiến hắn cảm động nên không nhịn được mà nói: “Ngươi không cần quá lo lắng, huynh ấy sẽ không sao. Ta cũng có vài phần tự tin với y thuật của chính mình.”

 

Gia Nhu cười nhạt: “Đương nhiên rồi. Ta tin tưởng tiên sinh.” Vài năm sau, danh tiếng Tôn Từ Chu sẽ nổi lên vang dội, trở thành một thần y ngàn vàng khó cầu. Bây giờ chịu hạ mình chữa bệnh cho Lý Diệp cũng xem như là vinh hạnh cho bọn họ. 

 

Tôn Từ Chu rời khỏi viện Gia Nhu lại quay đầu nhìn thoáng qua, cứ cảm thấy lời mình vừa nói vẫn không an ủi được nàng nhưng hắn còn cách nào đâu? Sư huynh bỏ đi không nói tiếng nào khiến người ta đau lòng. Tôn Từ Chu vốn cũng nên đi nhưng vẫn muốn ở lại chờ tin tức, lỡ đâu trên chiến trường…. thôi thôi thôi, đúng là thiếu nợ tên Lý Diệp này mà. 

 

Không lâu sau, Gia Nhu đến chỗ Trịnh thị thỉnh an, Trịnh thị hỏi: “Ta nghe nói Tứ lang lại xa nhà? Thằng con này càng lúc càng không xem ta ra gì, vậy mà chỉ bẩm với phụ thân nó chứ không báo cho ta. Còn con nữa, sao không cản nó?”

 

Gia Nhu đáp lời đầy bình tĩnh: “Phu quân là sợ đại gia lo lắng. Con đã hỏi Tôn tiên sinh, Tôn tiên sinh bảo sức khỏe phu quân đã tốt hơn nhiều, sẽ không sao hết. Lúc trước, phu quân nhờ một vị trí trống ở thư viện Hồ Châu mới có thể đậu Tiến sĩ, theo lý cũng có tình thầy trò cùng vị viện trưởng ở đó, đến thăm là chuyện nên làm.”

 

Trịnh thị nghe thế thì nói: “Y thuật của vị Tôn tiên sinh kia có tốt thật hay không? Sao trước đây ta chưa bao giờ nghe qua danh người này vậy?”

 

Tô Nương đứng bên cạnh giải thích: “Phu nhân có điều chưa biết. Hai năm trước, vị Tôn tiên sinh này đã từng chữa bệnh cho lang quân ở Li Sơn, sức khỏe lang quân lúc ấy khá hơn nhiều nên có lẽ y thuật ngài ấy rất cao minh. Đại phu không trị hết cơn bệnh mấy ngày nay của lang quân, còn không phải do Tôn tiên sinh diệu thủ hồi xuân đấy sao? Nếu ngài ấy đã nói lang quân không sao thì lang quân sẽ không có trở ngại gì đâu ạ.”

 

Đến đây thì Trịnh thị mới gật đầu, lại nhìn về phía Gia Nhu: “Dạo này Đô thành cứ không yên ổn, hôm qua Đại nương tử cũng không hồi phủ nên con hãy để ý coi sóc chuyện trong nhà.”

 

Gia Nhu đáp vâng, nghe thấy Vương Tuệ Lan không ở trong phủ, trong lòng lại loé lên một chủ ý khác. 

 

Ra khỏi viện Trịnh thị, Gia Nhu đi thẳng đến chỗ Vương Tuệ Lan. Tỳ nữ ở đó vẫn nói Vương Tuệ Lan không ở nhà như cũ. 

 

“Không có việc gì, ta tới tìm tiểu thư. Lần trước đã đồng ý sẽ làm một con diều khác cho bé.” Gia Nhu bảo. 

 

“Điều này thì….” Tỳ nữ do dự. 

 

Huyện chủ đã dặn không cho tiểu thư tiếp xúc nhiều với người ngoài, làm sao có thể để Quận chúa ở cùng tiểu thư được chứ?

 

Ngọc Hồ không vui hỏi: “Làm sao, Quận chúa chúng ta hợp ý tiểu thư, muốn gặp mà các ngươi cũng dám ngăn cản không cho?”

 

Tỳ nữ nhìn sắc mặt Gia Nhu, vội vàng khom người đáp: “Nô tỳ không dám, nô tỳ sẽ đi mời tiểu thư ngay ạ.”

 

Gia Nhu chờ trong sân, chốc lát sau đã thấy ma ma dẫn Lý Tâm Ngư đến trước mặt nàng. Lý Tâm Ngư chải búi tóc song hoàn, chiếc cằm nhỏ nhắn làm nổi bật đôi mắt to tròn long lanh. Gia Nhu bước lên vươn tay ra, Lý Tâm Ngư ngoan ngoãn nắm tay nàng. 

 

Ma ma đứng bên cạnh ngạc nhiên ngẩn người, tính tình tiểu thư cổ quái, luôn không thích thân thiết cùng người khác mà lại không bài xích Quận chúa?

 

“Ta dẫn tiểu thư đi dạo bên hồ. Ngọc Hồ ở lại đây, đừng để người khác quấy rầy.” Gia Nhu nói một cách lạnh nhạt, lời nói có ý ám chỉ. Ma ma định đi theo thì Ngọc Hồ đã ngăn cản. 

 

Gia Nhu dắt Lý Tâm Ngư đến cạnh hồ nước, vừa nhìn mặt hồ và hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, có phải cháu biết trước tương lai Lý gia, đúng không?”

 

Lý Tâm Ngư ngẩn ngơ, không biết Gia Nhu hỏi như vậy là ý gì nên không lên tiếng. 

 

“Cháu đừng sợ, trong trí nhớ của cháu thì kiếp trước hẳn là Lý gia không có sự xuất hiện của ta?” Gia Nhu nhìn cô bé và mỉm cười. 

 

Lý Tâm Ngư thật sự khiếp sợ, chỉ có thể im lặng nhìn Gia Nhu. 

 

Gia Nhu thấy biểu tình cô bé như thế là biết mình đã đoán đúng, nàng chậm rãi nói: “Không dối gạt cháu, ta cũng giống cháu, cũng là một người trùng sinh. Kiếp trước ta đã có một quyết định sai lầm nên có lẽ kiếp này đến để chuộc tội. Nhưng mà ta không ở Trường An, có rất nhiều chuyện ta không biết. Cháu có thể tin ở ta, nói hết những gì cháu biết, có lẽ chúng ta sẽ làm được chút gì đó.”

 

“Tứ thẩm….” Sự khiếp sợ của Lý Tâm Ngư đã không thể dùng lời nói để hình dung nữa. Bé vốn không thể tiếp thu sự thật rằng mình đã trùng sinh. Bé cũng từng nghĩ nên làm chút gì đó hòng thay đổi tình hình hiện tại nhưng mẫu thân siết quá chặt, bé lại quá yếu ớt, sẽ không có ai tin lời bé, nói không chừng còn xem bé như quái vật ấy chứ. 

 

Vậy mà bây giờ có người nói với bé rằng hai người giống nhau. Đây là chuyện khó mà tin được!

 

“Cháu không tin?” Gia Nhu cúi đầu nhìn cô bé, “Quảng Lăng Vương sẽ là Hoàng đế trong tương lai, đúng hay không?”

 

Trong lòng Lý Tâm Ngư hồi hộp, gật đầu một cách nặng nề. Theo như thế cục hiện tại hẳn là ai cũng sẽ xem trọng Thư Vương, làm sao mà nghĩ Quảng Lăng Vương là người thắng cuối cùng? Chỉ có người trùng sinh như bé và Tứ thẩm mới có thể biết được. 

 

Thật ra bé vẫn luôn âm thầm quan sát vị Tứ thẩm bỗng nhiên gả vào Lý gia này, vẫn chưa dám hoàn toàn buông bỏ phòng bị. Hiện giờ lại biết hai người là hai linh hồn tương tự nhau trên đời này, bé tự nhiên cảm thấy gần gũi hơn một chút. 

 

Gia Nhu tuỳ tiện ngồi lên tảng đá cạnh bờ hồ rồi vỗ vỗ vị trí kế bên: “Ngồi xuống nào, thời gian có hạn, hãy nói hết những gì cháu biết cho ta nghe. Hiện tại chúng ta là đồng minh.”

 

Lý Tâm Ngư ngồi kế Gia Nhu, cũng thay đổi thành ngữ khí như người lớn: “Tứ thẩm, thật ra từ lúc Tứ thúc dọn về nhà thì mọi chuyện không còn giống như kiếp trước nữa. Hẳn là Tứ thẩm đã biết sau khi Nguyên Hoà Đế đăng cơ, tổ phụ bị tước bỏ chức Tể tướng? Chính là vì chuyện tiền trang Ngô Ký lần này mà nhược điểm của tổ phụ lọt vào tay Thư Vương, khiến ông về phe Thư Vương, còn giúp Thư Vương làm không ít chuyện.”

 

“Nhược điểm gì?” Gia Nhu nhíu mày hỏi. 

 

“Hình như là Nhị thúc, thúc ấy biết rõ hoạn quan tham ô quốc khố mà còn nhận hối lộ, làm giả sổ sách, phạm tội khi quân. Chuyện này bị một vị quan Ngự sử phát hiện, thúc ấy vậy mà giết người diệt khẩu, sau đó được một nhân vật tai to mặt lớn che dấu cho qua. Sau khi tổ phụ biết được chuyện này, vì bảo vệ Nhị thúc nên không thể không bị cuốn vào vụ án tiền trang Ngô Ký. Cháu cũng đã từng nói với Tứ thẩm rằng Lưu Oanh kia chẳng phải người tốt lành gì. Sau khi nhà chúng ta xảy ra chuyện thì nàng ta bỗng nhiên biến mất.”

 

Thì ra là thế, chẳng trách Nguyên Hoà Đế cách chức Tể tướng của Lý Giáng, còn trục xuất toàn bộ Lý gia ra khỏi Đô thành. Triệu Quận Lý Thị lụn bại từ đấy, đã từng là một thế gia đại tộc mà lại phải rút khỏi triều đình. Những người còn lưu lại cũng là lông phượng sừng lân nhưng rốt cuộc cũng không làm nên trò trống gì. 

 

Lý Diệp có biết tất cả những chuyện này hay không? Nếu biết, chàng cũng vẫn trơ mắt nhìn Lý gia bị hủy diệt chỉ vì muốn hoàn thành nghiệp lớn cho Quảng Lăng Vương? Người này lại có thể lạnh bạc vô tình đến thế. 

 

“Vậy còn cháu thì sao? Sau khi cháu lớn lên thì thế nào?” Gia Nhu hỏi. 

 

Lý Tâm Ngư lắc đầu: “Mong Tứ thẩm đừng hỏi cháu chuyện này. Tuy cháu biết rõ chuyện kiếp trước, cũng muốn nhắc nhở tổ phụ và phụ thân rằng Quảng Lăng Vương mới là người thắng cuối cùng, mà bọn họ nhất định sẽ không tin cháu, thậm chí sẽ cảm thấy cháu bị điên. Tứ thẩm có cách nào không? Có lẽ nếu tổ phụ ra một lựa chọn khác thì kết cục của mỗi người chúng ta sẽ khác đi.”

 

Gia Nhu đoán vận mệnh sau này của cô bé chắc không được như ý rồi. Nàng cũng hiểu, Lý Giáng đã lặn ngụp trong chốn quan trường mấy chục năm, làm sao lại tin lời một phụ nhân. Huống chi chuyện này liên quan đến tiền đồ của Lý Sưởng, ông ấy phải bảo vệ con trai nên nhất định sẽ ra lựa chọn như kiếp trước. 

 

Có một số việc thật sự đã thay đổi nhưng rất nhiều chuyện vẫn sẽ giữ y nguyên. 

 

*

 

Quách Mẫn nghe Lưu Oanh nói hiện giờ Vương Tuệ Lan không ở trong phủ, tỳ nữ vú già của nàng ta cũng bị kêu đến chỗ khác làm việc nên đây chính là thời cơ tốt nhất để lấy trộm sổ sách. Nàng mượn cớ đến thăm, bảo Hương Nhi trông chừng mấy tỳ nữ gác cửa rồi tự mình đi vòng đến cửa sổ sương phòng. Nàng đã tra xét chỗ này mấy lần mà vẫn chưa có cơ hội xuống tay. 

 

Quách Mẫn là thiên kim nhà Quốc công sống trong nhung lụa, loại chuyện trèo cửa sổ thế này tất nhiên phải cố lắm mới làm được, thế nhưng nàng vẫn trèo vào suôn sẻ, tìm được kệ sách rồi lục lọi lung tung. 

 

Một cái tráp màu đen nằm yên tĩnh lẫn trong đống sách. Hai mắt nàng tỏa sáng, vừa định lấy đi thì bỗng có một bàn tay vươn ra từ chỗ tối túm chặt lấy cổ tay nàng. 

 

Khiến Quách Mẫn sợ đến nỗi suýt chút nữa đã hét toáng lên. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top