Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tàng Nạp Ngọc Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 74: 74

Tàng Nạp Ngọc Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 343 lượt xem
  • 2383 chữ
  • 2022-09-15 14:46:11

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thật ra gần đây Thái úy ưu ái vị giai nhân nào thì hai người bạn thân này tất nhiên đều biết rõ trong lòng. Thế nhưng Quảng Tuấn Vương thật sự chưa từng dám nghĩ rằng Nghiêu Mộ Dã lại có thể vứt bỏ hết thành kiến quý tộc mà cưới Viên Ngọc Châu làm chính thê!

 

Sau một hồi ngơ ngác và sững sờ, Quảng Tuấn Vương liền lấy trà thay rượu, giờ cao chung trà trong tay lên trịnh trọng nói: “Nghiêu nhi đúng là nam tử! Dương Tố tự thấy thẹn!”

 

Bạch Thủy Lưu ngồi ở bên cạnh híp mắt nhìn, chỉ mỉm cười chúc mừng Thái úy sắp sửa thành hôn rồi không nói gì nữa.

 

Ngọc Châu thì đến buổi tối sau khi ăn cơm xong mới nghe được tin Thái úy sắp lao ra chiến trường.

 

Nghe Nghiêu phu nhân dặn dò một phen, Ngọc Châu trở lại trong phòng không bao lâu thì thấy Nghiêu Mộ Dã đi vào phòng nàng. Ngọc Châu chần chừ một chút rồi hỏi tới việc này.

 

Thái úy vuốt ve gò má nàng, nhẹ giọng nói: “Lần này chiến sự gian nan, ta không thể yên tâm ngồi ở trong triều. Chỉ là sau khi tân hôn lại không thể ở cạnh nương tử của ta, nàng có chút thiệt thòi rồi.”

 

Ngọc Châu biết lúc này là thời cơ tốt để thoát khỏi cọc hôn sự mà nàng không tình nguyện này, chỉ cần nghĩ cách ổn định Thái úy, bảo hắn để chiến sự kết thúc quay về rồi lại bàn chuyện chung thân là được.

 

Cho dù thường ngày Nghiêu Mộ Dã có cao cao tự đại khiến người ta khó chịu cỡ nào thì trên vấn đề đại nghĩa nước nhà, quả thực hắn là một nam nhi đỉnh thiên lập địa. Nghiêu phu nhân nói không sai, chiến sự lần này không thể lạc quan, Nghiêu Mộ Dã chọn lúc này lao ra chiến trường cũng không phải là tìm lấy vinh quang trên chiến công mà là ôm lấy quyết tâm túy ngọa sa trường, da ngựa bọc thây.

 

Nghĩ đến Thái úy đi lần này rất có thể một đi không trở lại, những lời đã đến khóe miệng Ngọc Châu lại nhất thời không biết nên nói bắt đầu từ đâu.

 

Nhìn Ngọc Châu trầm mặc, Thái úy bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Tiểu phụ này đoạn nhân duyên trước bất hạnh, bị nhà chồng đuổi đi. Nếu như lần này gả cho mình mà mình lại một đi không về thì chẳng phải nàng sẽ trở thành quả phụ hay sao? Nhưng nếu lại trì hoãn đến sau khi hắn trở về thì giống như lời Dương Tố nói, nếu tiểu phụ này nhất thời tịch mịch không ai quản thúc mà kết tình duyên với ai đó, vậy thì còn gì nữa?

 

Nghĩ vậy, hắn nâng cằm Ngọc Châu lên nói: “Sao thế, sợ ta một đi không trở lại à?”

 

Ngọc Châu hơi nhíu mày: “Còn chưa ra chiến trường sao lại nói lời không may như vậy? Ý của phu nhân là… không muốn ngài đi. Thái úy có thể có phương pháp nào toàn vẹn cả trung lẫn hiếu không?”

 

Nghiêu Mộ Dã vẫn chưa nghe ra là Ngọc Châu chỉ nói tâm nguyện của phu nhân, thở dài nói: “Ta cũng đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này. Chỉ là khi nghĩ đến lúc lao ra chiến trường thì trong lòng cũng dâng lên một chút trăn trở, chỉ hận hiện tại không thể lập tức giục ngựa vung đao quyến chiến sinh tử cùng bọn Bắc Vực. Nhưng lại không thể tận hiếu với mẫu thân, đến lúc đó Châu Châu nhớ phải làm tròn phận con dâu, cẩn thận phụng dưỡng mẫu thân. Vì mọi người, cho dù là cửu tử nhất sinh thì ta cũng sẽ trở về kinh… Còn nếu như Châu Châu không muốn vội vàng… Vậy nàng cứ ngoan ngoãn ở Nghiêu phủ chờ ta. Đợi ta trở về rồi thành thân cũng không muộn.”

 

Ngọc Châu mím chặt môi, trong lòng thì vô cùng phiền loạn.

 

Nàng làm việc thường không do dự, chỉ cần quyết định xong là sẽ từng bước tiến hành. Thế nhưng lúc này cơ hội ngay trước mắt, chỉ cần nàng mở miệng nói rõ đồng ý chờ Thái úy trở về là được nhưng nàng lại có chút chần chừ. Chỉ cần nghĩ đến nếu Thái úy thật sự một đi không trở lại, bản thân lại từ chối hôn ước thì chẳng khác nào là một món nợ mà đời này không thể trả!

 

Thái úy không biết nội tâm dày vò của Ngọc Châu, chỉ nghĩ là nàng đang cáu kỉnh không muốn hắn ra chiến trường, thế là hắn yêu thương hôn lên tóc nàng nói: “Châu Châu ngoan, chớ có lo lắng, năm ngày sau ta sẽ xuất phát. Chúng ta làm một lễ thành hôn đơn giản ở trong phủ, ta cũng chỉ tính toán mời mấy người bạn tri kỉ làm khách để ra mắt, rồi lại viết xuống văn thư làm chứng. Nếu thật sự là ta không trở về được thì tất nhiên bọn họ sẽ giữ kín như bưng, nàng cũng sẽ được một khoản gia sản ruộng đồng. Mẫu thân ta không phải người nhỏ mọn, cũng sẽ thoải mái để nàng ra khỏi phủ…”
 

Ngọc Châu thật sự là không nghe nổi nữa, chỉ che miệng hắn rồi ảo não nói: “Thái úy là người làm chuyện lớn, vô duyên vô cớ an bài mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này làm gì. Ngọc Châu không cần Thái úy lập cái di chúc vớ vẩn như thế. Nếu ngài hy vọng thành hôn trước trận chiến… Thì ta gả cho ngài là được. Chỉ mong Thái úy đồng ý hứa rằng sau khi thành thân thì không được cắt đứt công việc hoàng thương của Ngọc Châu. Nếu có một ngày Thái úy sinh lòng chán ghét Ngọc Châu, mong ngài sớm mở miệng, có thể cho Ngọc Châu ra khỏi phủ.”

 

Nghiêu Mộ Dã nghe Ngọc Châu không có ý kéo dài hôn sự, trong lòng không thể kiềm nén nỗi vui mừng, bế bổng nàng lên cao xoay một vòng, nói: “Nói mấy lời nhảm nhí gì vậy, Châu Châu ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, sao ta lại chán ghét chứ?” Nói rồi hắn ôm nàng đi vào trong nhà. Ngọc Châu hoảng sợ hỏi: “Thái úy muốn làm gì vậy?”

 

Thái úy mang theo vẻ mặt xấu xa cười nói: “Nghĩ đến sắp phải rời xa Châu Châu, nhất thời không thể hằng đêm thưởng thức cảnh đẹp bô ngọc chiếu lên hoa quỳnh, tự nhiên có chút không cam lòng, đương nhiên là muốn tranh thủ đêm đẹp ngắn ngủi, thưởng ngoạn nhiều hơn mới được.”

 

Từ cái đêm dùng bô phát sáng kia về sau, Thái úy liền có thêm một sở thích là vào đêm khuya gẩy sáng cái bô ngọc kia, tinh tế thưởng thức, đúng là có vài phần thú vui đêm ngắm kiều hoa.

 

Sau một đêm triền miên, Thái úy liền bẩm báo rõ với mẫu thân mình muốn lập tức thành hôn trước trận chiến. Từ sau khi ném bể ngọc như ý, Nghiêu phu nhân tự cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, nuôi ra một đứa con làm việc không theo tâm ý của mình. Hiện tại hắn lại đột ngột có ý muốn thành thân vưới tiểu phụ Tây Bắc kia, tức khắc chẳng còn sức lực để tức giận nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Mấy mớ bòng bong kia của người ta nào dám quản. Người mà ngay cả mạng còn không muốn lại còn sống chết muốn lập gia đình, thật đúng là chuyện lạ trong thiên hạ! Nếu ngươi không chịu thua kém kịp thời trước lúc xuất phát khiến tiểu phụ kia có thai thì coi như ta không còn mong muốn gì nữa. Chỉ hy vọng đứa nhỏ kia hoàn toàn không giống ngươi, coi nhưu là không lãng phí vô ích gạo mì của Nghiêu gia.” Nghiêu Mộ Dã biết đây là mẫu thân đồng ý, xem ra hắn chọn lựa thời cơ này thật chuẩn xác. Lần này hắn tự mình xuất binh hoàn toàn làm rối loạn sự khôn khéo tính toán thường ngày của mẫu thân, hôn sự này thế mà lại xuôi chèo mát mái, rất có cảm giác nước chảy thành sông.

 

Mặc dù là vội vội vàng vàng thành hôn trước trận chiến, nhưng bởi vì Thái úy đại nhân đã lên kế hoạch từ lâu nên tất cả đồ vật trong lễ thành hôn đều được chuẩn bị đâu vào đấy. Chỉ là khi giá ý của tân nương tử được đưa tới thì Ngọc Châu lại có vẻ đang bận rộn bên phía cửa hàng, khiến cho thợ may kia chờ đợi uổng phí một cạnh giờ vẫn chưa thấy nàng về. Đúng lúc Thái úy muốn đi quân sở, tính tiện đường ghé vào cửa hàng của Ngọc Châu thúc giục nàng mau trở về một chút để thử giá y.

 

Thế nhưng khi đến cửa hàng đã treo cao tấm biến Phác Ngọc Hồn Kim kia thì lại nghe người làm nói: “Ngọc Châu tiểu thư đã ra ngoài một canh giờ rồi.” Trong lòng Thái úy khẽ thót lên, hỏi: “Nàng ấy đi đâu?” Tên người làm kia mở miệng đáp: “Tiểu nhân không biết, chỉ thấy Viên tiểu thư cùng Giác nhi cô nương đổi qua xe ngựa mướn tại góc đường, có vẻ như muốn ra khỏi thành.”

 

Nhất thời trong lòng Thái úy nghi ngờ, trong Nghiêu phủ có xe ngựa riêng cho Ngọc Châu, tại sao nàng không ngồi xe ngựa trong phủ mà lại mướn xe ngựa ở góc đường? Nghĩ vậy, hắn gọi thị vệ sau lưng đi ra chỗ cho thuê xe ở góc đường tìm hiểu một chút. Không bao lâu sau thì nghe thị vệ kia bẩm báo lại, phía cho thuê xe chỉ biết cô nương này mướn xe đi ra khách điếm ngoài thành thăm bạn bè người thân. Nghe xong lời này, trực giác đầu tiên của Thái úy là Tiêu gia ở Tây Bắc lại đến đây, Ngọc Châu không muốn hắn biết việc này nên mới giấu giếm như thế.

 

Nghĩ vậy, Thái úy phóng người lên ngựa, phi nhanh về phía ngoại ô. Nếu là những người khác ở Tiêu gia thì còn được, nhưng nếu là tên Tiêu Sơn kia thì phải cho hắn ta biết mặt. Bằng không thì lần này mình ở biên cương xa xôi, chẳng phải trên đầu sẽ sáng lên chút ánh sáng xanh rồi sao? Thế nhưng khi hắn đên trạm dịch, thấy bên trong cái xe ngựa treo thẻ bài đi đường kia chẳng có bóng người, hỏi phu xe xong mới biết Viên cô nương kia cũng không có đi vào trong trạm dịch.

 

Nghe lời hướng dẫn của phu xe kia, Nghiêu Mộ Dã tản bộ vào bên trong rừng trúc. Nơi này trúc xanh rậm rạp, sắc xanh sáng bóng ngợp mắt, dưới chân giẫm lên đều là hoa nhỏ không biết tên, vàng, lam, xanh, tím nở đầy đất. Đi một lúc, tới cạnh khe suối sâu trong rừng trúc thì hắn thấy có một đôi nam nữ độ tuổi xấp xỉ đang ngồi trên một tảng đá lớn. Nữ tử dáng người yểu điệu, thon thả nhỏ xinh. Nam tử kia tuy chỉ có thể thấy một bên mặt nhưng đã đủ nhìn ra mắt như ngọc quý, mặt mày trắng trẻo, phong độ nhanh nhẹn, chính là dáng vẻ mỹ thiếu niên mà các phu nhân kinh thành say mê nhất.

 

Nếu là bình thường, cảnh người ngọc giữa chốn âm u này thật sự có thể vẽ thành cảnh đẹp, tất nhiên là Thái úy sẽ cẩn thận yên lặng thưởng thức một phen, cảm thán một tiếng “Xưa có ngựa tre vòng cây mơ, nay có rừng trúc ánh bích nhân”. Thế nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng, nữ tử đang tựa sát vào bên cạnh mỹ thiếu niên kia, chỉ cần nhìn sơ qua bóng dáng là có thể nhận ra đó chính là kiều thê Viên Ngọc Châu mà mình sắp cưới về.

 

Lại nói đến Ngọc Châu, hôm nay nhận được lời nhắn của Vương lang đã lấy được công văn Hình bộ, chỉ là không tiện lấy ra nên nhờ đường ca sao chép một bản, gọi nàng tới khách điếm ở ngoại ô tìm hắn. Cho nên sau khi Ngọc Châu bận rộn xong chuyện ở cửa hàng thì tranh thủ tìm cơ hội ra khỏi kinh thành.

 

Bởi vì khách điếm nhiều người lắm miệng, nàng và Vương lang lại đi vào trong rừng trúc, tìm nơi yên ắng, lấy bản sao chép kia ra nhìn xem. Bởi vì chuyện này nghiêm trọng nên quan viên ghi chép không dám qua loa, hồ sơ ghi lại thực chu đáo.

 

Sau khi Ngọc Châu nhìn qua một lần, chỉ cảm thấy những việc diễn ra năm ấy như đang lướt qua rõ ràng ở trước mắt. Mà cái người ngọc dùng để yểm lời nguyền kia, có người nói tạo hình giống như đúc Thái tử lúc đó, cũng là thánh thượng bây giờ, độc nhất vô nhị, giống hệt người thật. Mà Viên Trung Việt lúc bắt đầu liều chết không chịu thừa nhận là người ngọc đó không phải do mình điêu khắc, nhưng chẳng biết tại sao sau đó lại thừa nhận là do mình làm ra. Việc này vật chứng lời khai đều có đủ, đã là vụ án rõ ràng. Ngọc Châu xem xong, trầm ngâm một lúc lâu, phụ thân đã chết, không thể mở miệng nói ra tình hình thực tế nữa, nếu muốn lật lại bản án chỉ có thể tìm ra vật chứng năm đó - người ngọc dùng để yểm bùa, thì mới có thể tìm ra chút manh mối.

 

Nghĩ tới đây, nàng liền đóng hồ sơ lại tạ ơn Vương lang đã bỏ không ít công sức. Thế nhưng chưa nói được mấy câu đã nghe tiếng nói lạnh lẽo của nam nhân đột nhiên truyền đến từ một phía: “Kính Đường trong miệng ngươi đến tột cùng là ai?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top