Hưu!
Hàn Băng Sát Khí chém xuống một cái, bởi vì trong cơ thể Khuất Chiến Càn bị Hàn Băng Sát Khí xâm lấn, nửa người cứng ngắc, tốc độ trong nháy mắt trở nên thật chậm!
Khuất Chiến Càn đứng trước thời khắc sống chết, trợn mắt lên giận dữ, Linh Lực trong đan điền giống như vỡ đê bắn ra đến các vị trí trong cơ thể.
Mượn uy lực bắn ra của cỗ Linh Lực này, Hàn Băng Sát Khí trong cơ thể thoáng giảm bớt, thân thể, ngạnh sinh rút lên, lùi lại phía sau mười trượng.
Nhưng Hàn Băng Sát Khí của Diệp Chân vẫn như bóng với hình bổ lên, đang bị một phân hai nửa nháy mắt thân thể động, Hàn Băng Sát Khí của Diệp Chân từ vai phải Khuất Chiến Càn bổ một phát xuống!
- Dừng tay!
- Không thể!
Tiếng thốt kinh ngạc vang lên từ sau lưng Diệp Chân.
Nhưng Diệp Chân vân không có bất kỳ ý định thu tay nào, Khuất Chiến Càn ba lần bốn lượt muốn đưa Diệp Chân vào chỗ chết, Diệp Chân buông tha hắn chẳng phải tự tìm phiền toái?
Xoạt!
Thực lực kinh khủng của cường giả Hóa Linh cảnh ngay thời khắc này phát huy vô cùng tinh tế.
Mặc dù chỉ là Hóa Linh cảnh nhất trọng nhưng nháy mắt Hàn Băng Sát Khí của Diệp Chân bổ đến đầu vai của Khuất Chiến Càn, một lực cản trước nay chưa có bỗng sinh ra.
Thân thể võ giả Hóa Linh cảnh mạnh mẽ, Linh Lực ẩn chứa trong máu thịt hoàn toàn bộc phát ra vừa bổ được một nửa, dư uy Hàn Băng Sát Khí của Diệp Chân đã tận.
Đang lúc Diệp Chân chuẩn bị lần nữa ra tay ác độc, một loại cảm giác hết sức nguy hiểm truyền đến từ phía sau.
Diệp Chân phản ứng cũng không kịp, một đại thủ ấn đột nhiên giết tới từ phía sau lưng, nhẹ nhàng sờ, giống như xách một con gà, bóp lấy Diệp Chân.
Lúc này, Diệp Chân mới phản ứng được. Là chưởng môn Quách Kỳ Kinh đang xuất thủ.
- Nghiệp chướng, dám công nhiên giết hại đồng môn sư huynh đệ!
Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang tức giận hô to, âm thanh nháy mắt vang lên, thân hình Ngũ trưởng lão bắn nhanh ra như điện, một kiếm quang bổ về phía Diệp Chân.
- Lão già không biết xấu hổ, sớm biết ngươi sẽ làm như vậy!
Trên bầu trời, âm thanh của Liêu Phi Bạch đột nhiên vang lên, cơ hồ là đồng thời, một đầu thải lăng cũng nhanh như tia chớp thoát ra, đánh úp về phía Hồng Bán Giang đang muốn đánh tới Diệp Chân.
Một kiếm một lăng chạm vào nhau, Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang vừa mới đánh ra lại bị Liêu Phi Bạch và Thải Y liên thủ bổ trở về khán đài!
Ầm!
Cái ghế dưới chân vỡ vụn thành từng mảnh, Hồng Bán Giang cực kỳ chật vật lui về sau bốn năm bước mới đứng vững thân hình.
Chiến lực của Liêu Phi Bạch vốn không thể coi thường, bây giờ liên thủ với Thải Y, Hồng Bán Giang càng trực tiếp bị thiệt lớn.
- Đủ rồi. Còn ngại chưa đủ mất mặt?
Chưởng môn Quách Kỳ Kinh quát lớn một tiếng, chấn trụ Hồng Bán Giang đang muốn xuất thủ lần nữa, Liêu Phi Bạch và Thải Y giống như hai tiên nữ thủ hộ thần. Một trái một phải lăng không bay phía trên Diệp Chân.
Giống như hai môn thần, rất có ý tứ thủ hộ Diệp Chân.
Trên võ đài, chưởng môn Quách Kỳ Kinh đã buông Diệp Chân xuống, một chưởng đặt lên sau lưng Khuất Chiến Càn, chữa thương cho hắn, nhưng khi bàn tay vừa đặt lên sau lưng Khuất Chiến Càn, sắc mặt Quách Kỳ Kinh thay đổi!
Tất cả mọi người trên đài dưới đài lại bị biến hóa xảy ra trong chớp nhoáng này cả kinh ngây ra như phỗng.
Từng người giật mình há to miệng không khép lại được, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ chỉ là khiếp sợ.
Hóa Linh cảnh Khuất đại sư huynh lại thua? Còn xem chút bị Diệp sư huynh xử lý!
Diệp sư huynh là Dẫn Linh cảnh hậu kỳ, lại có thể chiến thắng Hóa Linh cảnh!
Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang lại bị Liêu Phi Bạch và Thải Y Tiên Tử đánh lui.
Một sát na này, rất nhiều người cảm giác đầu óc hình như không quá đủ, chuyện đã xảy ra nhiều lắm, làm cho người rất khó có thể tiếp nhận.
Bốn người Nhâm Tây Hoa, Trưởng Tôn Nhiên, Hàn Thạch, Cao Hành Liệt miệng há to đến đủ để nhét vào một cái nắm đấm.
Nhâm Tây Hoa và Hàn Thạch đã sớm có sức miễn dịch nhất định đối với sự biến thái của Diệp Chân, nhưng Trưởng Tôn Nhiên và Cao Hành Liệt lại không giống vậy.
Nhất là thua trong tay ở Diệp Chân, ẩn ẩn có mấy phần không phục, khó chịu.
Nhưng giờ khắc này, mọi chuyện không phục, khó chịu tan thành mây khói, lưu lại ngoại trừ bội phục vẫn là bội phục!
Mẹ nó, thì ra lúc Diệp Chân chiến đấu với bọn hắn đã không xuất ra thực lực chân chính, hạ thủ lưu tình.
Cho dù Trưởng Tôn Nhiên hay Cao Hành Liệt cũng dám khẳng định, chỉ cần Diệp Chân vận dụng Phong Vân Kiếm Pháp, hai người bọn hắn tuyệt đối không tiếp được nửa chiêu dưới tay Diệp Chân.
Phiền Sở Ngọc đang chờ mong Diệp Chân bị giết lại như bị sét đánh, trực tiếp choáng váng.
- Ông trời của ta, Dẫn Linh hậu kỳ có thể chiến thắng Hóa Linh cảnh sơ kỳ, nếu hắn đột phá đến Hóa Linh cảnh thì còn mạnh đến mức nào!
Mai Nguyên Câu kinh hô.
Lúc trước, Ô Minh Đạt phán đoán Diệp Chân có khả năng sẽ thắng, ngược lại nở nụ cười khổ, lúc trước, hắn nghĩ tới Diệp Chân có khả năng sẽ thắng, nhưng trong ý nghĩ của hắn, hẳn là lưỡng bại câu thương, sau đó Diệp Chân lấy một chút ưu thế chiến thắng.
Mà không phải loại trước mắt này, cơ hồ chém giết Khuất Chiến Càn!
Trên mặt chân truyền Lữ Tín cũng đầy vẻ kinh ngạc.
- Ai....
Sau khi chưởng môn Quách Kỳ Kinh thanh trừ Hàn Băng Sát Khí trong cơ thể Khuất Chiến Càn, thở dài một tiếng.
Một tiếng thở dài này lập tức làm một tia oán khí trong lòng Diệp Chân bởi vì chưởng môn hắn ngăn cản mình giết Khuất Chiến Càn tiêu trừ sạch sẽ.
Một tiếng thở dài này của Quách Kỳ Kinh làm Diệp Chân minh bạch, trong mắt chưởng môn Quách Kỳ Kinh, cho dù thiên tài quật khởi Diệp Chân hay Khuất Chiến Càn tu vi đột phá đến Hóa Linh cảnh, cách đệ tử chân truyền chỉ kém một cái nghi thức đều là lương đống của Tề Vân Tông!
Cân nhắc thực lực chân chính của một tông môn, không phải tông chủ thậm chí là trưởng lão trong tông môn mạnh cỡ bao nhiêu, không phải ngươi có bao nhiêu đệ tử, mà là số lượng đệ tử chân truyền.
Đệ tử chân truyền là tương lai của một môn phái.
Mà ở trong mắt chưởng môn Quách Kỳ Kinh, Diệp Chân và Khuất Chiến Càn đều quan trọng giống nhau.
Đối với ân oán giữa Diệp Chân và Khuất Chiến Càn, Quách Kỳ Kinh cũng có nghe thấy, cho nên, khi Diệp Chân đại chiến với Khuất Chiến Càn, hắn một mực thời khắc chuẩn bị, một khi có biến sẽ lập tức ra tay.
Bất kỳ người nào trong hai người Diệp Chân và Khuất Chiến Càn, hắn đều không muốn hao tổn.
Một trận chiến này nếu đổi thành Diệp Chân bị thua, Quách Kỳ Kinh cũng sẽ không chút do dự ra tay.
Chính là, coi như thời khắc chuẩn bị, vẫn chậm một đường.
Một bước chậm, từng bước chậm!
Diệp Chân bổ Hàn Băng Sát Khí vào vai phải Khuất Chiến Càn. Bởi vì trực tiếp bổ vào nhục thân cho nên Hàn Băng Sát Khí lấy một loại tốc độ trước nay chưa có tràn ra.
Lúc Quách Kỳ Kinh ra tay cứu trị thì đã chậm.
Lúc này, Hồng Bán Giang cũng lẻn đến đài đấu võ, thấy thế, Diệp Chân cẩn thận lui về phía sau đến bên cạnh Quách Kỳ Kinh.
Đây là lần thứ nhất Diệp Chân vận dụng Hàn Băng Sát Khí vào trong thực chiến, cũng không biết tình huống của Khuất Chiến Càn đến cùng như thế nào, nhưng nhìn bộ dáng của chưởng môn Quách Kỳ Kinh, hình như rất không ổn.
Đưa tay chạm vào, hai đạo trường mi Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang lập tức dựng thẳng. Một vòng buồn rầu lập tức nổi lên gương mặt.
- Chưởng môn, đồng môn tương tàn, chính là tối kỵ của Tề Vân Tông! Mà tặc tử
Diệp Chân này lại làm trong lúc tông môn thi đấu, công nhiên giết hại đồng môn.
Chưởng môn, chuyện này nhất định phải cho mười vạn đệ tử Tề Vân Tông một câu trả lời thỏa đáng! Bằng không, uy nghiêm của môn quy Tề Vân Tông ta sẽ không còn sót lại chút gì!
Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang rống giận.
Chưởng môn Quách Kỳ Kinh cau chân mày. Trách cứ nhìn thoáng qua Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang, Hồng trưởng lão làm khó dễ ngay trước phần đông khách, quá không hiểu chuyện.
Việc này, nếu xử lý không tốt.
Đang lúc chưởng môn Quách Kỳ Kinh khổ sở, tiếng mắng chửi của Liêu Phi Bạch vang lên.
- Họ Hồng, gặp qua da mặt dày, chưa thấy qua người nào da mặt dày như ngươi!
- Ngươi tới nói một chút, tu vi của Khuất Chiến Càn đã đột phá đến Hóa Linh cảnh, vì sao chậm chạp không cử hành nghi thức chân truyền?
- Một đệ tử Hóa Linh cảnh chỉ thiếu nghi thức chân truyền lại hạ mình đến tham gia thi đấu trong đệ tử nội môn tông môn? Có thể rắp tâm gì? Ngươi coi mọi người đều là kẻ đần?
- Rốt cuộc Khuất Chiến Càn muốn làm gì, người nào không biết?
- Còn không phải vì chơi xỏ lá muốn mượn thi đấu tông môn, ỷ vào tu vi báo mối thù cụt tay kia sao! Lần này tốt rồi, hại người không thành phản hại thôi. Nhưng lão già ngươi ngược lại tốt, thấy chuyện này không ngăn cản, ngược lại đến chỉ trích Diệp Chân!
- Tới tới tới, ta với ngươi đại chiến ba trăm hiệp, xem ngươi đang cùng ta liều mạng, có dám lưu thủ hay không! Có tin ngươi chỉ hơi dám lưu thủ một chút, ta có thể đâm mấy lỗ thủng trong suốt trên người ngươi không?
Hai bờ môi giống như súng máy cuồng mắng một trận, trực tiếp mắng Hồng Bán Giang á khẩu không trả lời được, cũng làm một mồi lửa thiêu cháy trong lòng phần đông đệ tử mới vừa nghe Hồng Bán Giang nói thở bình thường xuống.
Không sai, Khuất đại sư huynh đều Hóa Linh cảnh, còn tới tham gia tông môn thi đấu, cái này không có đạo lý!
Nhất định có mục đích không thể cho người khác biết, giống như mượn cơ hội này báo mối thù cụt tay.
Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, vừa rồi tư thế của Khuất Chiến Càn giống như hổ điên, đoàn người đều thấy được.
Hơn nữa, nếu Khuất Chiến Càn không có ý đồ xấu, không đến tham gia tông môn thi đấu, nào có tai họa hôm nay?
Trong nháy mắt đấy, phần đông đệ tử nhìn về phía Diệp Chân và Khuất Chiến Càn ánh mắt không giống với lúc trước, thì ra Khuất đại sư huynh mới là người xấu.
Có điều, biến hóa này, Khuất Chiến Càn đã không thèm để ý.
Nửa nằm tại đó, ánh mắt Khuất Chiến Càn vô hồn, ngốc trệ nhìn chằm chằm vào bầu trời.
Đánh rớt phàm trần, trên trời dưới đất, long trời lở đất những từ ngữ này, đều không đủ lấy hình dung cảm giác lúc này của hắn.
Mặc dù chưởng môn Quách Kỳ Kinh chưa nói thương thế của hắn cụ thể như thế nào, nhưng chính Khuất Chiến Càn lại rõ ràng nhất.
Toàn bộ cánh tay phải vai phải, thậm chí hơn phân nửa ngực phải của hắn đã bị mất cảm giác, giống như không tồn tại, hô hấp trở nên phi thường khó khăn.
Thậm chí ngay cả trái tim đều nhờ Quách Kỳ Kinh lưu lại một tia Linh Lực mới có thể đập yếu ớt.
Hàn Băng Sát Khí trực tiếp xâm nhập vào huyết nhục, uy lực quá lớn, thời gian mấy hơi đã phá hủy mọi thứ gần miệng vết thương, thậm chí bao gồm trái tim!
Tay trái không có, hắn còn có cánh tay phải!
Cánh tay phải không có, hắn còn có hai chân!
Nhưng nếu trái tim bị phế thì sao...
Mọi loại suy nghĩ xông lên đầu, mắt Khuất Chiến Càn tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
- Một trận chiến vừa rồi đúng là hung hiểm, Diệp Chân lấy yếu thắng mạnh, xác thực rất khó lưu thủ, ai, trách lão phu...
Chưởng môn Quách Kỳ Kinh tự trách một câu, xem như làm tròn trận.
Trong khi nói chuyện, nhìn Khuất Chiến Càn ngất đi lại khẽ thở dài một tiếng.
- Hồng trưởng lão, trước mang Khuất Chiến Càn trở về, điều dưỡng đi, thiếu dược liệu gì cứ đến bảo khố tông môn lãnh.
Nói xong, chưởng môn Quách Kỳ Kinh nhìn Thất trưởng lão Chung Ly Cảnh đứng một bên, nói.
- Chung trưởng lão, tiếp tục đi!
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang như đao kiếm hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Chân, sau đó mới ôm Khuất Chiến Càn rời đi!
Khục!
Hắng giọng một cái, Thất trưởng lão Chung Ly mở miệng.
- Tông môn thi đấu năm nay đến đây kết thúc, tiếp theo lão phu sẽ tuyên bố thứ tự và ban thưởng!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận