Thời gian trôi qua từng ngày, thời hạn một tháng đã qua, kỳ quái là, trong tông môn cũng không có người thông tri Diệp Chân đi tham gia cái gì Đại hội Ngũ Quốc.
Diệp Chân cũng không để ý, đã không ai thúc, hắn phải nắm chặt thời gian tăng lên tu vi. Ngược lại tông môn đã trước mặt mọi người tuyên bố để hắn đi tham gia Đại hội Ngũ Quốc, hẳn không bỏ qua được hắn.
Tu vi càng ngày càng cao, tu vi tăng lên, sẽ biến thành công phu mài nước. Chỉ có tích lũy tháng ngày, tích tích lũy lũy từng chút, khi tích lũy đủ, tu vi mới có thể có đột phá.
Trên Tiên Nữ Phong, Diệp Chân tu luyện giống như trong quá khứ.
Có điều, địa điểm tu luyện đã từ tĩnh thất linh mạch Tiên Nữ Phong đổi thành một chỗ núi đá chỗ cao nhất Tiên Nữ Phong.
Trên núi đá, Diệp Chân ngồi xếp bằng, hai tay nắm hai viên Hạ phẩm Linh Tinh, sau lưng một lớn ba nhỏ - bốn thiên phú huyết mạch như ẩn như hiện, Linh Lực khuấy động.
Xì xì!
Sau khi một tia Linh Lực cuối cùng trong hai viên Hạ phẩm Linh Tinh trong tay Diệp Chân bị hấp thu, biến thành bụi rơi xuống, Diệp Chân chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt lại là vô hạn thất vọng.
Trên bầu trời, trời xanh không mây, tinh không vạn lý, đừng nói mây đen, cho dù mây trôi cũng không thấy mấy đám.
Mười ngày trước, lúc Diệp Chân tìm hiểu Lưu Vân Ý Cảnh đã tao ngộ một lần thời tiết có lôi vân, một lần đó thời tiết lôi vân giúp Diệp Chân thuận lợi ngộ ra được mấy phần Lưu Vân Ý Cảnh không nói, còn để Diệp Chân loáng thoáng chạm đến cánh cửa Phong Vân Ý Cảnh.
Mặc dù tìm hiểu Lưu Vân Ý Cảnh thành công, nhưng nói cho cùng, Lưu Vân Kiếm Pháp chỉ là Địa Giai Hạ phẩm, cho dù có Lưu Vân Ý Cảnh thì uy lực của nó cũng chỉ miễn cưỡng tiếp cận uy lực Phong Vân Kiếm Pháp Địa Giai trung phẩm.
Cho nên, tìm hiểu Lưu Vân Ý Cảnh đối với chiến lực của Diệp Chân trên cơ bản cũng không có tăng lên gì.
Nhưng chạm đến cánh cửa Phong Vân Ý Cảnh lại làm cho Diệp Chân đại hỉ.
Nếu tìm hiểu cái này thành công, chiến lực của Diệp Chân thật có thể chính thức tăng nhanh.
Chỉ cần tìm hiểu ra ý cảnh trong Phong Vân Kiếm Pháp, dù chỉ có một chiêu, uy lực của nó cũng có thể so sánh với võ kỹ Địa Giai thượng phẩm.
Nghe nói, toàn bộ Tề Vân Tông chỉ có chưởng môn Quách Kỳ Kinh tu luyện Tề Vân Bí Điển là công pháp Địa Giai thượng phẩm.
Ngày ấy, Diệp Chân đụng chạm đến ý cảnh là chiêu thứ tư Phong Vân Kiếm Pháp, Bát Phương Phong Vân Lạc, là người trên không trung thi triển một sát chiêu. Trong lúc thi triển Phong Vân Kiếm Pháp từ trên trời giáng xuống, ẩn ẩn có âm thanh sấm sét.
Ngày ấy mây đen quay cuồng, sấm sét xen lẫn mới giúp cho Diệp Chân loáng thoáng có chút ngộ.
Nhưng mà, thời gian vẫn hơi ngắn một chút, chờ Diệp Chân hơi có chút ngộ, mây đen sấm sét đã biến thành mưa to rơi xuống, đứt mất một thời cơ tìm hiểu.
Diệp Chân cảm thấy, thời tiết mây đen lăn lộn, sấm sét lập loè, lại đến mấy lần nữa nói không chừng hắn có thể tìm hiểu ra ý cảnh trong một chiêu Bát Phương
Phong Vân Lạc này.
Đáng tiếc là, từ ngày đó về sau, Diệp Chân ngồi tĩnh tọa trên đỉnh núi của Tiên Nữ Phong mười ngày cũng không gặp phải thời tiết Lôi Vân như vậy.
Nếu không phải có cái này đại hội Ngũ Quốc ràng buộc, Diệp Chân đều có ý định đi ra ngoài, đi Yên Vũ Chi Địa ở phía nam, chuyên môn tìm hiểu Phong Vân Ý Cảnh.
Đột nhiên, ngọc bài thân phận bên hông Diệp Chân nóng lên, một đạo phù quang từ xa phương vọt về hướng Diệp Chân.
- Diệp Chân, kỳ hạn đại hội Ngũ Quốc đã đến, mau tới đại điện nghị sự Tề Thiên Phong!
Người đưa tín phù - Lộ Trường Xuyên!
Có lẽ đạo phù quang kia kinh động đến Thải Y, khi Diệp Chân từ dưới đỉnh núi đi xuống, Thải Y đã đợi chờ sẵn.
- Ta đang muốn đi tìm huynh đây, Thải Y!
- Muốn đi tham gia đại hội Ngũ Quốc?
- Ừm!
- Cẩn thận một chút, ta nghe Mai sư huynh đã tham gia kể, cái đại hội Ngũ Quốc này vô cùng hung hiểm!
Dừng một chút, Thải Y lo lắng căn dặn.
- Làm gì cũng không được cậy mạnh, không được đi Hắc Thủy di phủ như lần trước...
- Yên tâm đi, chờ ta từ Đại hội Ngũ Quốc trở về, ta sẽ đưa muội về nhà gặp cha mẹ ta!
Khuôn mặt Thải Y lập tức đỏ lên.
- Ai đáp ứng đi theo huynh!
- Ý của muội là để cho ta tìm người khác?
- Huynh…!
Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Thải Y, Diệp Chân nhẹ nhàng một tay ôm nàng vào trong ngực.
- Nha đầu ngốc, đùa với muội đấy, không đưa muội theo, sao ta có thể cam lòng?
- Chờ ta trở về!
Thừa dịp khi Thải Y ngẩn ra, Diệp Chân nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ của nàng một cái, lập tức nhẹ nhàng đi xa.
Thải Y đứng nguyên tại chỗ giống như bị điện đánh một cái rung động, khuôn mặt, cái cổ trắng ngọc, lỗ tai trong nháy mắt đỏ hồng.
- Người xấu...
Gương mặt Thải Y đầy vẻ ngọt ngào.
...
Trong đại điện nghị sự trên Tề Thiên Phong - Tề Vân Tông, khi Diệp Chân bước vào đã có bốn người.
Theo thứ tự là Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên, Thất trưởng lão Chung Ly, Thiên Bảng thứ hai Cao Hành Liệt, Thiên Bảng thứ ba Hàn Thạch, sau khi Khuất Chiến Càn chết, Cao Hành Liệt và Hàn Thạch một lần nữa bò lên Thiên Bảng thứ hai, thứ ba.
- Đại trưởng lão, Thất trưởng lão, Cao sư đệ, Hàn sư đệ!
Diệp Chân chào hỏi từng người, hai trưởng lão tất nhiên không cần nhiều lời, nhưng khi đáp lễ, biểu lộ của Cao Hành Liệt vẫn có chút không được tự nhiên như cũ.
Cao Hành Liệt đã hai mươi bốn tuổi, trong lúc đó xưng hô Diệp Chân này chưa tròn mười tám tuổi thiếu niên là sư huynh, thật có chút ít không quen.
- A, Diệp Chân, ngày ấy chưởng môn quan sát ngươi thi triển Phong Vân Kiếm Pháp, lòng có cảm ngộ đã đi bế quan tìm hiểu kiếm quyết, hôm nay việc này sẽ do lão phu chủ trì.
Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên thuận miệng nói một câu, Diệp Chân nghe vậy giật mình.
Đây coi như là khúc nhạc dạo à?
Ngày ấy buông tay thi triển Phong Vân Kiếm Quyết, Diệp Chân vốn tưởng rằng tông môn sẽ yêu cầu mình thôi động tâm pháp Phong Vân Kiếm Quyết, Diệp Chân đã sớm chuẩn bị kỹ càng, không ngờ, chưởng môn một mực không có tới, lại tự mình đi tìm hiểu.
Tông môn muốn mặt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Diệp Chân.
- Kỳ hạn đại hội Ngũ Quốc sắp đến, hôm nay các ngươi lên đường đi!
- Đại hội Ngũ Quốc lần này, Hắc Thủy quốc chúng ta tổng cộng chỉ có mười một danh ngạch, trong đó Tề Vân Tông chúng ta có ba danh ngạch, cho nên, sẽ do Diệp Chân dẫn đầu, mang theo ba người đứng đầu Thiên Bảng đến tham chiến!
Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên nói.
- Năm nước? Đại trưởng lão, không phải Hắc Long Vực chúng ta chỉ có tứ đại đế quốc, ở đâu ra năm nước?
Trong đại điện nghị sự, Diệp Chân rốt cục không nhịn được hỏi vấn đề này, Cao Hành Liệt và Hàn Thạch cũng lộ ra đồng dạng nghi hoặc.
- Không sai, Hắc Long Vực chúng ta chỉ có tứ đại đế quốc là Hắc Thủy quốc, Huyễn Thần đế quốc, Cổ An quốc, Kiếm Nguyên quốc, nhưng mà các ngươi đừng quên Nam Man bộ. Trong Đại hội Ngũ Quốc, Nam Man bộ cũng coi như một quốc gia!
Thất trưởng lão Chung Ly Cảnh giải thích.
- Chung trưởng lão, Nam Man bộ có mấy trăm bộ lạc to nhỏ, như thế nào tính được một quốc gia?
Hàn Thạch nghi ngờ hỏi.
- Đó là các ngươi không hiểu rõ lắm về Nam Man bộ. Mặc dù Nam Man bộ chia thành mấy trăm bộ lạc to nhỏ, có mấy trăm tù trưởng lớn nhỏ, nhưng toàn bộ Nam Man bộ chỉ có một Man Vương!
- Kỳ thật, hiện tại Nam Man bộ không sai biệt lắm với khi Hắc Long đế quốc ngàn năm trước nhất thống toàn bộ Hắc Long Vực. Khi đó, cương vực Hắc Long đế quốc vô cùng rộng rãi. Vương hầu lớn nhỏ phong đất phong hầu gần ba ngàn.
- Tứ đại đế quốc của Hắc Long Vực ngày nay đều do ba ngàn vương hầu kia chém giết lẫn nhau lập quốc.
Nam Man bộ cũng giống như vậy, mấy trăm tù trưởng lớn nhỏ, chính là chư hầu được Nam Man vương phân đất phong hầu. Nhưng mà, lực ước thúc của Nam Man vương đối mấy trăm tù trưởng cũng không phải quá lớn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhỏ!
- Cho nên, trong Đại hội Ngũ Quốc thì có Nam Man bộ, đồng thời, Nam Man bộ cũng là bộ phận quan trọng nhất tạo thành Đại hội Ngũ Quốc, không có bọn hắn tham gia, tác dụng của Đại hội Ngũ Quốc sẽ yếu bớt không ít.
Chung trưởng lão nói.
Lần này, Diệp Chân càng thêm tò mò.
- Đại trưởng lão, Đại hội Ngũ Quốc này đến cùng là làm cái gì?
Lộ Trường Xuyên cười khoát tay áo.
- Vấn đề này, chờ sau khi các ngươi lên đường, Chung trưởng lão sẽ giải thích cho các ngươi, từ đây đến đích, cần phải bay thời gian một ngày, vấn đề gì đều có thể giải thích rõ cho các ngươi.
- Ta trên đường sẽ nói thêm cho ngươi!
Ba người Diệp Chân, Cao Hành Liệt, Hàn Thạch đồng thời nhẹ gật đầu.
Ánh mắt Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên lại nhìn về phía Diệp Chân.
- Diệp Chân, ta biết giữa ngươi và Ly Thủy Tông cơ hồ là không chết không buông.
- Nhưng mà Đại hội Ngũ Quốc lần này, việc quan hệ đến phúc lợi cả Hắc Thủy quốc và sinh tử vạn dân, đến lúc đó, nên thu, đều muốn thu vừa lại, mọi việc, phải lấy Đại hội Ngũ Quốc làm trọng!
Mấy chữ “phúc lợi cả nước, sinh tử vạn dân” này quá nặng, lập tức để sắc mặt Diệp Chân biến đổi, sau đó gật đầu lia lịa.
- Đại trưởng lão, ngươi yên tâm, ta biết nặng nhẹ!
- Vậy là tốt rồi!
- Còn có, lần này Hắc Thủy quốc ta có mười một võ giả tham gia Đại hội Ngũ Quốc theo thứ tự là Tề Vân Tông ba người, Ly Thủy Tông ba người, quân đội hoàng thất ba người, môn phái lớn nhỏ gia tộc khác chiếm đi hai danh ngạch, mà thống soái của hoàng thất lại là Tam hoàng tử Chu Hỗn!
- Diệp Chân, ngươi và Tam hoàng tử Chu Hỗn có chút không hợp, lúc này đây....
Diệp Chân triệt để cười khổ, thế nào đều là bất lợi đối với mình hết.
- Đại trưởng lão, ngươi yên tâm, cái gì nhẹ cái gì nặng, ta còn phân rõ!
- Vậy là tốt rồi! Ba người các ngươi đều nhớ kỹ, lúc này, Chiến Hồn Huyết Kỳ trong Đại hội Ngũ Quốc tuyệt đối không thể để Nam Man bộ cướp được! Nếu không, ba người các ngươi chính là tội nhân của Hắc Thủy quốc!
- Tội nhân của Hắc Thủy quốc!
Ba người Diệp Chân, Cao Hành Liệt, Hàn Thạch kinh hãi, cái danh này cũng quá kinh khủng đi?
Còn có, Chiến Hồn Huyết Kỳ là cái gì?
- Cụ thể trên đường ta sẽ giải thích cho các ngươi!
Thất trưởng lão Chung Ly nói.
Năm người cách đại điện nghị sự, Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên tiện tay đánh ra một đạo linh quang, không có mấy hơi, một đóa “Mây đen to lớn” từ trên trời bay xuống, quanh người tán phát khí thế khủng bố, ba người Diệp Chân liên tục thất sắc cả kinh.
- Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm!
- Ô Vân Phá Phong Chuẩn, còn là Yêu Thú Ô Vân Phá Phong Chuẩn Địa Giai thượng phẩm!
Diệp Chân kinh hô, Vân Dực Hổ dưới chân hình như cảm nhận được khí thế khủng bố của Ô Vân Phá Phong Chuẩn, bị kinh hãi đến nỗi lui về phía sau.
- A, đây là Linh Thú Ô Vân Phá Phong Chuẩn được chưởng môn dùng Ngự Thú Chi Thuật thu phục thủ sơn, đồng hành cùng các ngươi, ngoại trừ có thể bảo hộ các ngươi ra, tốc độ cũng cực nhanh!
Nói xong, Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên nhìn thoáng qua Vân Dực Hổ tiểu Miêu dưới chân Diệp Chân đang không ngừng gầm nhẹ.
- Có điều, loại Yêu Thú cường giả dùng ngự thú chi thuật thu phục này, linh tính lại cực kém, nhất định phải có cường giả Hồn Hải cảnh đi theo thôi động Linh phù khống chế mới có thể điều khiển.
- Lên!
Trong tay Chung trưởng lão bắn ra một đạo Linh phù nổ một vệt hào quang, Ô Vân Phá Phong Chuẩn hối hả lên không, cho mọi người cảm giác giống như đằng vân giá vũ.
Vừa mới bay lên không trung ổn định lại, Hàn Thạch đã không kịp chờ đợi hỏi.
- Chung trưởng lão, Chiến Hồn Huyết Kỳ kia đến cùng là cái gì? Vì sao nói để Nam Man bộ cướp được chúng ta sẽ trở thành tội nhân của Hắc Thủy quốc?
Thần sắc Thất trưởng lão Chung Ly Cảnh có chút nặng nề.
- Các ngươi biết Mông Xuyên chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận