Dịch: Hoangforever
Mơ mơ hồ hồ, Phương Nghị tỉnh dậy, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng.
“Ưm! Mình còn sống sao?”
Hắn nhớ lại cảnh tượng trước lúc hắn hôn mê. Lúc đó, hắn bị một chiếc xe ô tô phóng nhanh tới đâm thẳng vào người. Ấy vậy mà hắn không có chết, còn có thể cảm nhận được đau đớn.
“Cũng không có bị nằm liệt giường.”
Nghĩ vậy, Phương Nghị liền cố gắng mở mắt ra.
Một gian phòng vô cùng đơn sơ, chỉ có 2 chiếc giường gỗ và một trong số chúng đã được hắn nằm.
“Đây là đâu?”
Phương Nghị hơi kinh hãi, nghi hoặc nhíu mày, hỏi.
Ngay sau đó, là hàng loạt ký ức lộn xộn tràn vào đầu giống như nước lũ. Đây là ký ức của chủ nhân cũ cái thân xác này.
Sau khi tiêu hóa những ký ức này, hắn rốt cuộc cũng ý thức được, hắn đã xuyên không.
Hiện tại, thân phận của hắn là một gã đệ tử ngoại môn Thanh Vân Phong thuộc Thái Huyền Tông. Thực lực ở cảnh giới Linh Hải nhất trọng, ở trong Thái Huyền Tông mà nói thực lực này chỉ ở đáy của môn phái.
Vốn thiên phú của hắn căn bản không có khả năng vào được Thái Huyền Tông.
Thế nhưng, nhờ ơn của phụ thân hắn đã bất chấp sự phản đối của các trưởng lão trong gia tộc, vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng tranh thủ cho hắn được một cái danh ngạch.
Nhưng ai mà ngờ được, chỉ mới tiến vào Thái Huyền Tông được có 3 tháng, hắn đã suýt mất mạng.
Không! Nói chính xác hơn là đã mất mạng.
Hóa ra mấy ngày trước, Phương Nghị theo thường lệ đi vào núi tìm kiếm Linh dược. Thật vất vả lắm mới tìm thấy bụi Ngưng Huyết Thảo nhị phẩm, ai mà ngờ được giữa đường tự nhiên có tên Hứa Thiếu Kiệt nhảy ra, xuất thủ cướp đoạt của hắn.
Đương nhiên, Phương Nghị sẽ không đưa thứ hắn vất vả kiếm được đưa cho tên kia rồi, thế là hai bên xảy ra tranh chấp.
Thế nhưng, tên Hứa Thiếu Kiệt này sớm đã là một võ giả Linh Hải tam trọng. Hắn xông tới đánh Phương Nghị, ra tay vô cùng độc ác, quyết giết bằng được Phương Nghị.
Kết quả như thế nào không cần nói cũng biết.
“Yên tâm đi! Nếu ta đã chiếm thân xác của ngươi rồi. Ta sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của ngươi, bao gồm cả cừu hận của ngươi!”
Cảm nhận được sự không cam lòng của người tiền kiếp, Phương Nghị kiên định nói.
Sau đó, hắn cố gắng ngồi dậy.
Tiếp đó, hắn bắt đầu kiểm tra tình trạng thân thể của mình. Ngoài trừ toàn thân có chút đau nhức ra, còn lại cũng không có vấn đề gì.
Ở bên trong Linh Hải, một tia linh khí chậm rãi chảy xuôi.
Mặc dù Phương Nghị có hai đời ký ức, thế nhưng sau khi cảm nhận tia linh khí này hắn vẫn như cũ vô cùng kinh ngạc và hưng phấn.
Chỉ là tia linh khí này nhìn qua vô cùng nhỏ bé, phảng phất như tùy thời có thể tiêu tán đi vậy.
Nhưng hắn biết, theo sự tu luyện của mình, tia linh khí này sẽ càng lúc càng lớn mạnh hơn.
Ở cái thế giới này, cường giả là vua, võ giả yếu kém chỉ có thể để mặc cho người khác chà đạp, giống như kiểu Phương Nghị vậy.
Muốn được mọi người tôn kính, chỉ có thể cố gắng tu luyện, tăng thực lực của bản thân lên.
Hắn cũng không hiểu đạo lý này có nghĩa là gì, thế nên lục lọi ký ức, tìm hiểu nguyên nhân.
“Triều Tịch Quyết!”
Trong trí nhớ của hắn, đây là pháp quyết trụ cột của Thái Huyền Tông. Đệ tử sau khi nhập môn đều tu luyện cái này.
Nghe nói Triều Tịch Quyết có tổng cộng 12 trọng. Thế nhưng từ trên xuống dưới Thái Huyền Tông cũng không có ai luyện pháp quyết này lên tới tận tầng 12. Người lợi hại nhất cũng chỉ mới luyện tới tầng 10 và đó chính là Thiên Kiêu Chi Nữ một đời của Thái Huyền Tông - Cơ Vô Tiên.
Đồn rằng, Cơ Vô Tiên thiên tư trác tuyệt, lãnh diễm vô song, thế nhưng hắn cũng chưa có thấy bao giờ.
Khi hắn tiến vào Thái Huyền Tông, đối phương cũng đã tấn thăng lên làm đệ tử nội môn rồi. Nghe nói lúc đó nàng được chưởng môn thu nhận làm đệ tử thân truyền.
Ở Thái Huyền Tông, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn là hai cái thế giới hoàn toàn khác biệt nhau.
Phương Nghị khẽ nhắm mắt lại, dựa theo phương thức trong ký ức bắt đầu tu luyện.
Dần dần, Linh khí trong Linh Hải bắt đầu chậm rãi xoay tròn, tạo thành một cái vòng nước xoáy nho nhỏ, từ từ hấp thu thiên địa linh khí.
Một chút xíu linh khí dung nhập vào trong vòng nước xoáy này. Vòng nước xoáy chậm rãi lớn dần lên, sau đó biến thành sương mù nuốt chửng tạp chất xung quanh.
Linh Hải trong thân thể con người, trời sinh chính là một mảnh sương mù mông lung. Thuở ban đầu tu luyện chính là dẫn linh khí nhập thể, mở ra Linh Hải.
Hiện tại, Linh hải Phương Nghị chỉ to bằng quả trứng gà và cũng chỉ là một vòng nước xoáy. Nếu như Linh Hải đại thành, nó sẽ biến thành 12 vòng nước xoáy, hơn nữa từng cái còn lớn hơn gấp nhiều lần so với vòng xoáy hiện tại của hắn.
Cảm nhận vòng xoáy linh khí lớn mạnh hơn một chút, Phương Nghị không khỏi vui mừng.
Tốc độ hấp thu này so với lúc trước hình như có nhanh hơn một chút thì phải. Thế nhưng nó cũng chỉ là nhanh hơn một chút mà thôi. Nếu như không phải hắn tò mò với linh khí, quan sát một cách cẩn thận thì có lẽ hắn cũng không có phát hiện ra.
Phương Nghị cũng không có để ý tới vấn đề này nữa. Nói tóm lại, nhanh hơn là chuyện tốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Phương Nghị trầm mê trong tu luyện, cũng không biết thôi gian trôi qua bao lâu.
Dần dần, tốc độ vòng xoáy trong linh hải của hắn bắt đầu chậm lại, tốc độ hấp thu cũng không có giống như lúc trước nữa.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Phương Nghị thất kinh hỏi.
Tốc độ của vòng xoáy linh khí tại sao lúc thì nhanh, lúc thì chậm vậy? Chẳng lẽ pháp quyết “Triều Tịch Quyết” có vấn đề?
Trong tích tắc, một đạo linh quang chợt lóe lên trong đầu Phương Nghị.
Triều Tịch Quyết sở dĩ được gọi là Triều Tịch Quyết chẳng lẽ nó có liên quan gì đó tới Triều Tịch (1).
(1) Triều Tịch: Hải triều, thủy triều lên xuống.
Cái gọi là Triều Tịch chính là thủy triều lên xuống của nước biển, mỗi ngày thường xảy ra 2 lần, dĩ nhiên theo lý thuyết ở Địa Cầu là như vậy. Thế nhưng ở cái thế giới này, Phương Nghị cũng không rõ ràng lắm.
Vào lúc Phương Nghị đang còn nghi hoặc, một gã thiếu niên mập mạp, mặt mũi sưng vù, khập khễnh từ ngoài cửa bước vào.
“Phương Nghị, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại, tốt quá rồi!”
Thiếu niên mập mạp nhìn thấy Phương Nghị tỉnh lại, trên gương mặt liền hiện ra sự vui mừng. Chỉ là nụ cười hiện ra trên khuôn mặt sưng vù nhìn có vẻ gớm ghiếc và xấu xí.
Nghe thấy giọng nói này, Phương Nghị liền ngẩng đầu lại, nhìn một cái liền nhận ra Mập mạp.
Cái tên mập mạp này tên là Thạch Đại Hải, ở chung một phòng với Phương Nghị, ở trong Thái Huyền Tông, có thể xem như là bằng hữu duy nhất của hắn. Hai người có thực lực tương đương nhau, thế nhưng thiên phú của Mập mạp không tồi, chỉ là... hắn quá lười mà thôi.
“Mập mạp, sao ngươi thương tích đầy mình vậy?”
Phương Nghị thốt lên. Tuy dung hợp hai đời ký ức thế nhưng ngôn ngữ và hành động của hắn lại hiện ra dáng vẻ vô cùng tự nhiên.
“Là do Hứa Thiếu Kiệt làm ra phải không? Có phải ngươi đã đi tìm hắn, đúng không?”
“Chết tiệt! Cái tên khốn khiếp kia đem người đánh cho thành như vậy, ta tới gặp hắn tranh cãi một chút, ai ngờ được kết quả thế này....”
Trong giọng nói của Mập mạp hiện ra sự không cam lòng. Dù sao thực lực hắn cũng không bằng người ta.
Phương Nghị nghe thấy như vậy, trong lòng liền sinh ra một cỗ ấm áp. Thế nhưng, lửa giận thì càng ngày càng mãnh liệt hơn.
“Mập mạp! Cám ơn ngươi! Thù này ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!”
“Đúng! Thù này chúng ta nhất định phải báo, Mập gia ta không bao giờ... lười biếng nữa! Chết tiệt! Ta không tin ta không sỉ nhục chết hắn được.”
Mập mạp hung hăng nói.
Nói xong, hắn liền xếp bằng ngồi xuống , bắt đầu tu luyện.
Nhìn Mập mạp thương tích đầy người, Phương Nghị vô cùng cảm động.
Bên trong Thái Huyền Tông, đệ tử Phương gia có không ít, thế nhưng, vì hắn mà ra mặt cũng chỉ có mình Mập mạp này.
Trước kia, Phương Nghị kinh nghiệm sống không nhiều, đối với rất nhiều chuyện u mê không biết.
Thế nhưng hiện tại, Phương Nghị mơ hồ cảm thấy chuyện này cũng không có đơn giản như vậy.
Hắn và Hứa Thiếu Kiệt không thù không oán. Cho dù tên kia muốn cướp đoạt Ngưng Huyết thảo của hắn đi chăng nữa thì căn bản cũng không cần phải ra tay độc ác như vậy, cũng không cần phải giết chết hắn như vậy. Đối phương đã là võ giả Linh Hải tam trọng rồi, linh dược nhị phẩm đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao.
Rốt cuộc là ai đứng sau lưng hắn muốn mạng của hắn vậy?
Ánh mắt của Phương Nghị liền hiện ra sự dữ tợn.
Bất kể ngươi là ai, nếu như ngươi muốn mạng của ta, vậy thì hãy giác ngộ cái chết đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận