Dịch: Hoangforever
“Ha ha ha..”
Phương Nghị không nhịn được cười vang một tiếng. Hắn chưa bao giờ cảm thấy hưng phấn giống như bây giờ.
Sau khi bình phục tâm tình xong, Phương Nghị tu luyện thêm một lúc nữa, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Hôm nay, hắn thuận lợi đột phá tới Linh Hải nhị trọng, vì vậy hắn muốn đi tới Tàng Thư Các một chuyến.
Tàng Thư Các được chia làm 3 tầng. Tầng 1 chứa đầy những bộ sách khá là bình thường. Chẳng hạn như hành trình của các vị tiền bối, lịch sử của tông môn ...v.v... Tầng 2 và tầng 3 lưu trữ một số vũ kỹ quý giá và đây cũng là nơi Phương Nghị dự định tới.
Đến trước Tàng Thư Các, Phương Nghị đang chuẩn bị bước vào, đột nhiên có một thân ảnh đứng chắn trước mặt hắn.
“Phương Nghị? Cái tên phế vật nhà ngươi vẫn còn sống sao??”
Phương Nghị hai mắt lạnh lùng nhìn người phía trước. Hắn nhận ra người này, tên này là tay sai đắc lực bên cạnh Hứa Thiếu Kiệt. Hắn tên là Triệu Ngũ.
Lần trước hắn cũng có tham gia cướp đoạt Ngưng Huyết Thảo và đả thương hắn. Sau khi đánh hắn xong, hai thằng chia phần Ngưng Huyết Thảo của hắn.
Tới đúng lúc lắm, Phương Nghị cười lạnh một tiếng, vừa hay dùng hắn để luyện tay vậy.
“Sợ sao? Ta sống, các ngươi rất nhanh sẽ chết!”
“Ha ha ha!”
Triệu Ngũ ngửa mặt cười to, giống như kiểu nghe được chuyện nực cười nhất thế gian vậy.
Lúc này, đám người hiếu kỳ dần dần tụ tập xung quanh.
“Dựa vào câu nói này, tí nữa ta sẽ lưu lại một mạng cho ngươi. Ta muốn nhìn xem, người cho chúng ta chết như thế nào?”
Sắc mặt Triệu Ngũ trong nháy mắt liền thay đổi , trở nên âm lãnh hơn. Trong đôi mắt tàn nhẫn kia bắn ra một tia sáng.
“Có trò hay để xem rồi. Triệu Ngũ thế nhưng mà lại là đỉnh Linh Hải nhất trọng đấy!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi đoán xem Phương Nghị có thể đỡ được mấy chiêu?”
Những người vây xem bắt đầu thảo luận, không có ai xem trọng Phương Nghị.
“Như ngươi mong muốn!”
Phương Nghị cười lạnh một tiếng, tiện tay đánh ra một quyền.
Bên trong Linh Hải, hai vòng xoáy linh khí khẽ run lên, linh khí cường đại trong nháy mắt rót vào đầu quyền của hắn.
“Hừ, muốn chết!”
Khuôn mặt Triệu Ngũ hiện lên dáng vẻ khinh thường, khóe miệng nở ra một nụ cười tàn nhẫn.
Chỉ thấy hắn bước chân về phía trước một bước, khí thế tăng dần lên, mạnh mẽ giống như một con trâu rừng. Quả đấm to lớn giống như chùy sắt nghênh đón đòn tấn công của Phương Nghị.
“Chậc chậc, là nhất phẩm vũ kỹ Man Ngưu Quyền. Triệu Ngũ thật là lợi hại, lại có thể đem vũ kỹ này luyện tới đại thành!”
“Đúng a! Một quyền này đánh xuống chả khác nào trâu húc tới, có lẽ Phương Nghị một chiêu cũng không đỡ nổi.”
Lời nói của đám đông truyền vào tai Triệu Ngũ khiến cho hắn có chút hưng phấn, càng tự mãn hơn nữa.
Ngày hôm qua, hắn đem Man Ngưu Quyền luyện tới đại thành, đang định trước mặt mọi người biểu diễn một phen, không ngờ hôm nay lại gặp Phương Nghị tự mình đưa tới cửa.
Điều này hỏi sao hắn không vui sao được chứ?
Thế nhưng, sự vui sướng này cũng chỉ kéo dài được trong chốc lát.
Khoảnh khắc tiếp theo, quả đấm của hai người đã mãnh liệt va chạm vào nhau.
Bành!
Âm thanh như bị bóp nghẹt lại, một đạo thân ảnh bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Đám người vây xem có thể tưởng tượng ra được hình ảnh bi đát của Phương Nghị nên lắc đầu không dứt.
Nhưng khi nhìn rõ lại, tất cả đều chết lặng.
Bất kể là ai ở đây đều không nghĩ đến, bay ra ngoài thế nhưng không phải là Phương Nghị mà lại là Triệu Ngũ.
Giờ phút này, người kinh hãi nhất tất nhiên là Triệu Ngũ rồi.
“Không thể nào!”
Nằm trên mặt đất, Triệu Ngũ không thể nào tin được hình ảnh trước mắt mình. Hắn tức giận bò dậy, hai chân đạp một cái, lại một lần nữa xông về phía Phương Nghị.
Tới hay lắm, khóe miệng Phương Nghị không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Vòng xoáy linh khí đột nhiên chấn động.
Vù vù! Vù Vù!
Hai đạo thân ảnh đan xen vào nhau, Phương Nghị lại một lần nữa đấm ra một quyền.
Bành!
Răng rắc!
Hai quyền va vào nhau, một trận âm thanh tiếng xương gãy vang lên.
“A!”
Triệu Ngũ hét lên giống như lợn bị chọc tiết. Cả người lại một lần nữa bay ngược ra ngoài.
Xương cốt cả cánh tay hắn gãy lìa từng khúc, xem như đã bị phế đi.
“Hôm nay ta tha cho mạng chó của người một mạng. Trở về nói với Hứa Thiếu Kiệt, bảo hắn chuẩn bị chờ chết đi.”
Phương Nghị liếc nhìn Triệu Ngũ đang nằm trên mặt đất giống như đang nhìn một con chó chết, nói xong câu đó, hắn bỏ đi.
Lúc này đám người vây xem mới từ trong chấn động phản ứng lại,
“Oa, Phương Nghị thật là lợi hại, đã đột phá tới Linh Hải tầng thứ 2 rồi sao?”
“Vậy thì sao chứ? Đánh thắng đượcTriệu Ngũ thì đã đành, đằng này lại còn dám công khai khiêu khích Hứa Thiếu Kiệt, đúng là muốn chết mà!”
Tiếng nghị luận của đám người dần xa dần.
Đối với tất cả những lời bàn ra tán vào này, Phương Nghị hắnkhông quan tâm một chút nào.
Hứa Thiếu Kiệt bất quá cũng chỉ là Linh Hải tam trọng mà thôi. Với tốc độ tu luyện hiện tại, hắn chỉ cần vài ngày là đạt được.
Vào thư viện, Phương Nghị đi thẳng lên lầu hai.
Ở cửa ra vào có một ông lão tóc bạc, mọi người gọi lão là Vũ lão. Lão là người chịu trách nhiệm mọi vấn đề về cái thư viện này.
Đi tới dưới giá sách, Phương Nghị bắt đầu lật sách xem.
Công pháp của cái thế giới này được chia thành chín phẩm, từ nhất tới cửu, dựa theo mức độ lợi hại của nó. Có điều Tàng Thư Các phía bên ngoài công pháp cũng chỉ có cấp bậc từ nhất tới lục.
Tầng hai lưu trữ công pháp từ nhất tới tam, tầng 3 từ tứ tới lục. Về phần Lục phẩm trở lên, chỉ có tấn thăng làm đệ tử nội môn mới có cơ hội nhận được.
Tương truyền còn có công pháp mạnh hơn cả Cửu phẩm nữa. Thế nhưng nó cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
“Hổ Hình Quyền, Vũ kỹ Nhất phẩm, bước chân như mãnh hổ, quyền đánh nhanh ra như gió, cần 50 điểm cống hiến tông môn , được mượn đọc trong vòng 1 tháng.”
“Phân Kim Liệt Thạch Chưởng, Vũ kỹ Nhị phẩm, tu luyện tới đại thành, lực có thể dễ dàng phá đá chia vàng, cần 200 điểm cống hiến tông môn, được mượn đọc trong vòng 1 tháng.”
“Xuyên Vân Chỉ, Vũ kỹ Tam phẩm, chỉ đánh ra như mũi tên, thẳng tới tận chín tầng mây, cần 500 điểm cống hiến tông môn, được mượn đọc trong vòng 1 tháng.”
Phương Nghị nhanh chóng lật sách xem.
Các công pháp khác nhau để cho hắn mở rộng tầm mắt.
Vũ kỹ Nhất phẩm hắn có chút chán ghét, vũ kỹ tam phẩm thì cần điểm cống hiến tông môn quá nhiều.
Ba tháng quá, hắn chăm chỉ thu thập thảo dược và nhận nhiệm vụ từ tạp vụ cũng chỉ tích góp được có hơn 500 điểm cống hiến, vẻn vẹn đổi lấy được một bộ vũ kỹ Tam phẩm, quả thật không đáng mà!
Hơn nữa dùng tu vi Linh Hải nhị trọng của hắn, tu luyện Vũ kỹ Tam phẩm có chút miễn cưỡng.
Xem ra chỉ có thể chọn Vũ kỹ Nhị phẩm.
Quyết định chủ ý, Phương Nghị liền chuyên tâm lựa chọn vũ kỹ Nhị phẩm.
Hắn lại một lần nữa lật sách xem, thế nhưng thủy chung không có tìm được thứ mình muốn. Cho tới khi đến góc của giá sách, hắn nhìn thấy một cuốn sách có bìa màu vàng hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Tuyết Hoa Kiếm Pháp, Vũ kỹ Nhị phẩm, là một vũ kỹ do tiền bối trong tông môn tiện tay sáng tạo ra. Tương truyền kiếm pháp này có ẩn chứa một tia kiếm ý, cần 300 điểm cống hiến tông môn, được mượn đọc trong vòng 1 tháng.”
Kiếm ý!
Phương Nghị có chút động tâm.
Phải biết rằng, Kiếm ý lĩnh ngộ vô cùng khó khăn, ngoại môn 3000 đệ tử, lĩnh ngộ được kiếm ý chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Chính là ngươi!”
Sau khi chọn kiếm pháp xong, Phương Nghị tính chọn thêm một bộ công pháp thân pháp nữa.
Cuối cùng hắn chọn được một bộ công pháp Nhị phẩm có tên là Liễu Nhứ Công Pháp. Thân như sợi tơ, có thể bay theo chiều gió, phiêu hốt vô định, khiến cho người ta khó lòng mà nắm bắt.
Sau khi chọn xong hai bộ công pháp này, điểm cống hiến tông môn của hắn gần như không còn, chuyện này làm cho hắn có chút đau lòng.
Ba tháng cực khổ lúc trước bị hắn dùng một lần liền hết.
Thế nhưng những tổn hao này là bắt buộc phải tiêu hao. Hắn biết, theo tu vi dần tăng lên, điểm cống hiến tông môn càng dễ dàng kiếm được hơn.
Đi tới lối ra, Phương Nghị đem hai quyển công pháp giao lại cho Vũ lão ghi chép lại.
“Tuyết Hoa Kiếm Pháp?”
Vũ lão khẽ cau mày, ngẩng đầu lên nhìn Phương Nghị một cái, sau đó lại lắc đầu.
Kiếm pháp này từng thịnh hành ở ngoại môn một đoạn thời gian, lý do cũng là vì bên trong đó có ẩn chứa kiếm ý.
Nhưng, vô số sự thật đã chứng minh rằng, đây là một môn kiếm pháp cực kỳ bình thường, kiếm ý nói tới kia căn bản là lời nói vô căn cứ. Một môn công pháp Nhị phẩm làm sao có thể chứa kiếm ý được chứ?
Vì vậy, lão đã cố tình đem công pháp kiếm pháp này đặt ở nơi góc, thế mà không ngờ rằng vẫn bị người ta tìm ra được.
Đã như vậy, lão cũng không nhắc nhở nữa, mọi sự tùy duyên đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận