Dịch: Hoangforever
Ngân Lân Song Đầu Mãng ăn một kiếm, lúc này đã hoàn toàn nổi giận.
Hiện tại đang là thời khắc mấu chốt để nó tấn cấp, thế mà ba tên kia lại tấn công nó, nó sao có thể không tức giận được cơ chứ.
Oanh ầm ầm ầm!
Thân thể to lớn của Ngân Lân Song Đầu Mãng như cối xay lúa nghiền áp mà tới. Chiếc đầu ngẩng cao lên, sau đó mạnh mẽ phun ra một ngụm khí kình.
Đạo khí kình này so với lúc trước còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, ba người nào dám đón đỡ, vội vàng tránh lui.
Cùng lúc đó, chiếc đuôi linh hoạt của nó cũng đồng thời quấn tới.
“Mau lui!”
Phương Hạo vội vã quát to lên, nhưng không kịp nữa rồi.
Trần Cửu trong nháy mắt bị cái đuôi của Ngân Lân Song Đầu Mãng cuộn lại. Sau đó thân thể to lớn của nó bắt đầu cuốn tròn.
Ken két!
Một trận âm thanh tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
“Cứu ta!”
Giờ phút này, cả khuôn mặt của Trần Cửu vặn vẹo hết cả lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một màn này để cho Phương Nghị sợ hãi không thôi, hắn run lên như cầy sấy.
“Vương Lâm, mau, nhân cơ hội này giết chết con súc sinh kia!”
Phương Hạo hét lớn một tiếng, làm cho Vương Lâm đang ở bên cạnh vẫn đang còn bị hù dọa cho ngu ngơ kia liền tỉnh lại. Sau đó cũng vội vàng tấn công tới.
Hiển nhiên, hắn đã bỏ rơi Trần Cửu.
Trần Cửu tựa hồ như ý thức được điểm này, trên khuôn mặt liền hiện ra sự không cam lòng. Sau đó cơ thể hắn liền bị thân thể to lớn của Ngân Lân Song Đầu Mãng nuốt chửng.
Vương Lâm sau khi tỉnh lại cũng nhanh chóng công tới. Thế nhưng trong lòng thì vẫn luôn đề phòng Phương Hạo, sợ mình rồi cũng sẽ bị bỏ rơi giống như Trần Cửu.
Hưu!
Phương Hạo nắm lấy thời cơ tuyệt hảo này, một kiếm đâm vào đỉnh đầu con Ngân Lân Song Đầu Mãng.
Oanh!
Ngân Lân Song Đầu Mãng đau đớn, thân thể to lớn liều mạng giãy dụa, cuối cùng rốt cuộc cũng ngưng lại.
Hai người thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, thi thể của Trần Cửu cũng rơi xuống, nát bấy thành một đống hỗn độn, thê thảm tới mức không nỡ nhìn.
“Tình huống vừa rồi, ta căn bản không cứu được hắn. Hơn nữa, cho dù có cứu được, hắn cũng phải chết, không thể nghi ngờ.”
Có lẽ ý thức được hành vi của mình sẽ khiến cho Vương Lâm ghét bỏ nên Phương Hạo lên tiếng giải thích.
Vương Lâm gật đầu đồng tình, tình huống lúc đó đúng là như vậy thật.
Phương Nghị ở một bên thì lắc đầu không thôi.
Cái tên Phương Hạo này hắn vẫn có hiểu một chút, là một người lãnh khốc vô tình, cho dù mới vừa rồi có thể suôn sẻ cứu được đồng bọn, hắn cũng sẽ không buông tha cho cơ hội săn giết Ngân Lân Song Đầu Mạng tuyệt vời kia.
“Đi, chúng ta cùng nhau tới xem thu hoạch lần này đi.”
Phương Hạo thấy Vương Lâm gật gật đầu, biết lời nói của mình đã có tác dụng liền nói.
Tiếp đó, hai người đi tới bên cạnh thi thể con Ngân Lân Song Đầu Mãng.
“Ha ha ha… chúng ta phát tài rồi, Ngân Lân Song Đầu Mãng lớn như thế này, đủ để cho chúng ta chế được mấy chục bộ Nhuyễn giáp.”
Phương Hạo cười ha ha, vô cùng vui vẻ nói.
Đúng lúc hắn chuẩn bị đi tới lột da con trăn. Đột nhiên con Ngân Lân Song Đầu Mãng mở to cái miệng khổng lồ của mình ra nuốt lấy hắn.
Con Ngân Lân Song Đầu Mãng này vẫn chưa có chết hoàn toàn.
Phương Hạo bị dọa cho sợ tới mức mặt trắng bệch ra, do khoảng cách quá gần, hơn nữa hắn lại không có sự chuẩn bị, mắt thấy sắp bị Ngân Lân Song Đầu Mãng một ngụm cắn xuống, Phương Hạo liền vội vàng túm lấy Vương Lâm đang ở trước mặt, che chắn cho mình.
“Phương Hạo, khốn khiếp!”
Vương Lâm tức giận, tiện tay đâm cho Phương Hạo một kiếm.
Cùng lúc đó, cái đầu to lớn của Ngân Lân Song Đầu Mãng cũng táp xuống, một ngụm cắn đứt đầu Vương Lâm, máu tươi và óc bắn ra toán loạn.
Phương Hạo cũng không ngờ được trong tình huống như vậy rồi mà Vương Lâm vẫn có thể ra tay được, bụng bị trúng một kiếm, máu tươi chảy ra ào ào.
Sau khi Ngân Lân Song Đầu Mãng cắn Vương Lâm một phát xong, giống như không còn khí lực nữa, ầm ầm té xuống, hoàn toàn chết hẳn.
“Chết tiệt, lại dám ra tay với lão tử.”
Phương Hạo vô cùng tức giận nói.
Sau đó, một tay bịt lấy vết thương, một tay cầm kiếm chém về phía thi thể Vương Lâm, chém cho tới khi thi thể nát bấy không còn lại gì lúc này mới hả giận.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để cho Phương Nghị ngao ngán, lắc đầu.
“Ai?”
Vào lúc Phương Nghị nhấc chân chuẩn bị rời đi, đột nhiên Phương Hạo nhìn về phía hắn quát to lên một tiếng, hiển nhiên hắn đã phát hiện ra điều gì đó.
“Lăn ra đây cho ta!”
Phương Hạo lại quát tiếp, vẻ mặt cảnh giác đề phòng nhìn về phía đó.
Phương Nghị bất đắc dĩ cười trừ, từ từ đi ra.
“Thì ra là tên phế vật nhà ngươi!”
Vốn đang còn cảnh giác, khi thấy Phương Nghị đi ra, trong nháy mắt Phương Hạo liền thả lỏng.
Hắn vừa rồi thực sự sợ ở đó có một cao thủ gì đó đang ẩn núp, như vậy thì phiền toái rồi. Nhưng khi thấy Phương Nghị đi ra, hắn liền thả lỏng tâm tình. Dù sao Phương Nghị còn không đủ để cho hắn phải bận lòng.
“Không ngờ cái tên phế vật nhà ngươi mệnh lớn thế, lần trước cũng không có chết, lại còn đột phá tới Linh Hải nhị trọng nữa.”
Phương Hạo buông lời châm chọc, chế giễu nói.
Phương Nghị nhướn mày. Lời của đối phương giống như thế hắn biết được thứ gì vậy.
“Là ngươi ra lệnh cho Hứa Thiếu Kiệt?”
Phương Nghị thử thăm dò, hỏi.
“Ta?”
Phương Hạo không nhịn được cười “ha ha” lên,
“Tựu ngươi cũng xứng?”
“Có lẽ ngươi còn không biết! Có rất nhiều người muốn mạng của ngươi, phụ thân của ngươi bỏ qua sự phản đối của gia tộc, để cho ngươi tiến vào Thái Huyền Tông làm cho gia tộc chịu phải tổn thất khổng lồ. Hành vi này của hắn đã khiến cho rất nhiều người tức giận. Hội đồng trưởng lão quyết định bãi miễn chức vị tộc trưởng của hắn, hơn nữa cò muốn xử trí hắn theo tộc quy.”
“Ngươi nói bừa! Phụ thân ta vẫn đang còn là tộc trưởng của Phương gia.”
Phương Nghị quát lên.
“Ngu xuẩn! Đó là vì thời gian còn chưa tới. Ba tháng sau, gia tộc đại bỉ, đến lúc đó tất cả đệ tử Phương gia ở bên ngoài tu luyện đều phải trở về. Hội đồng trước lão muốn ở trước mặt tất cả tộc nhân xử trí phụ thân của ngươi.”
* Gia tộc Đại bỉ: cuộc tỷ lớn trong gia tộc
“Biết tại sao có rất nhiều ngươi muốn mạng của ngươi không? Vì họ kiêng kỵ thực lực của phụ thân ngươi, cho nên mới dùng cách này đả kích hắn.”
Phương Nghị vốn vẫn đang còn hoài nghi, thế nhưng lúc này trong lòng đã có mấy phần tin tưởng.
“Vốn ta đối với chuyện này cũng không có bất kỳ hứng thú gì, nhưng không nghĩ tới lại phải đồng lõa. Ai bảo ngươi thấy được thứ không nên thấy chứ.”
Phương Hạo lạnh lùng cười một tiếng, sau đó từ từ tiến tới.
“Cám ơn ngươi đã nói rõ tất cả cho ta biết. Đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.”
Phương Nghị thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt nói.
Phương Hạo nghe thấy Phương Nghị nói như vậy liền ngẩn ra, sau đó cười “ha ha” nói,
“Đồ ngu, ngươi nghĩ rằng ta bị thương, liền có thể nhân cơ hội này xử lý ta sao? Đúng là không biết trời cao đất rộng, đi chết đi!”
Dứt lời, hắn vung kiếm xông tới. Kiếm ảnh tầng tầng, sắc nhọn tới cực điểm.
Chính là Truy phong kiếm pháp, vũ kỹ nhị phẩm.
Đều là vũ kỹ nhị phẩm, thế nhưng Truy Phong kiếm pháp so với Tuyết Hoa kiếm pháp còn muốn sắc bén hơn, thế nhưng về độ quỷ dị thì không bằng.
“Tuyết Hoa Phi Vũ!”
Phương Nghị không nhanh không chậm nghênh đón.
Đối phương mặc dù là võ giả Linh Hải tứ trọng, thế nhưng Phương Nghị vẫn có lòng tin đánh 1 trận.
Huống hồ, đối phương đã trải qua một trận chiến, lại còn bị thương nữa, thực lực đã không còn như trước.
Cheng! Cheng! Cheng!
Trong nháy mắt, hai thanh trường kiếm ở giữa không trung va chạm nhau mấy chục lần.
Vẻ mặt Phương Hạo đang còn ung dung, thoải mái dần dần ngưng trọng lại, tiếp đó là hiện ra sự khiếp sợ.
“Không thể nào, làm sao ngươi có thể cường đại như vậy được? Ngươi đã đột phá tới Linh Hải tam trọng rồi? Không đúng, sắp tới Linh Hải tứ trọng rồi, điều này sao có thể?”
Phương Hạo hoảng sợ nhìn Phương Nghị phảng phất giống như gặp phải quỷ vậy.
“Mạn Thiên Phi Tuyết.”
Đáp lại hắn là hơn 10 đạo kiếm ảnh, cơ hồ cùng một lúc đâm về phía các vị trí yếu nhược của hắn.
Phương Hạo cực kỳ hoảng sợ, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.
Xoạt! Xoạt~
Nhất thời hai đạo kiếm ảnh đâm trúng cánh tay hắn, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ tay áo hắn.
Phương Hạo không thể nào tin được sự thật trước mắt. Hắn vẫn luôn xem thường tên phế vật này, thế nhưng cái tên này lại có thể gây ra tổn thương cho hắn, điều này hắn làm sao có thể tiếp nhận được.
“Phương Nghị, ngươi đi chết đi!”
Phương Hạo tức giận, dốc hết sức lực đánh ra. Kiếm phong bén nhọn chém thẳng xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận