Đang lúc ăn cơm, một tin tức khiến cho Hoàng Đức Dụng không khỏi kinh ngạc, làm lão bỏ hết bát đũa trên tay xuống:
- Không phải là Hàn Thiên Lục tới, ngược lại là con trai của ông ta đến nơi rồi sao?
Người báo tin đứng trước mặt Hoàng Đức Dụng, cái đầu cao không đến năm thước, gầy như cây tre cây trúc, trên mặt như chẳng có miếng thịt nào đắp vào, hai con mắt to như con trâu già đảo quanh, giống con khỉ đói nhiều hơn là giống người, đó chính là nha dịch dưới tay của Hoàng ban đầu, họ Lưu tên Tam. Lưu Tam, đi lại nhanh nhẹn, lại là mật thám, là tên được Hoàng Đức Dụng quen sai khiến nhất. Hàn Cương vào thành chưa đến nửa ngày, Lưu Tam đã nghe ngóng hết hành động của Hàn Cương một cách rõ ràng rồi.
- Đứng thật là Tam công tử của Hàn gia, không phải Hàn Thiên Lục. Hàn Tam sau khi vào thành liền tới ngay huyện nha, liền giao văn thư ở chỗ hộ tào Lưu Thư Biện, đã báo danh rồi. Bây giờ đang đi dạo phố hướng đông, dường như muốn mượn phòng để ở lại. Tiểu nhân thấy hắn đi vào trong chùa Phổ Tu liền chạy tới báo tin ngay!
- Thay cha chịu trận à? Tên lập dị vậy mà cũng có hiếu tâm!
Hoàng Đức Dụng nói một câu. Sống trên đời này, bây giờ mấy khi thấy tên tiểu tử nào có hiếu như vậy, hai thằng con trai nhà mình còn không bằng hắn.
- Hàn Tam vừa vào thành liền đi thẳng đến huyện nha, ta cứ nghĩ hắn đến để đánh trống kêu oan chứ. Không nghĩ hắn sẽ chịu thua, thật thà giao văn thư cho Hộ tào. Mấy tên khác mà như hắn thì đã đánh trống kêu oan cả ngày rồi.
- Đồng ý chịu thua là tốt rồi!
Hoàng Đức Dụng mỉm cười. Nếu Hàn gia không phục, tuy sớm đã vạch sẵn kế hoạch nhưng cũng sẽ có chút rắc rối. Bây giờ đã đến mức này, cũng giúp lão giảm bớt nhiều chuyện.
Hàn Cương đã vào tròng, đất đai với người Hàn gia nhất định đã phải đổi chủ hai tháng trước, không có ba mươi, năm mươi quan, đừng có nghĩ sẽ sống ngày qua ngày được yên lành, ruộng rau bên sông chắc thuộc về tay thông gia là Lý Lại Tử, nhưng người thì sẽ được dâng tận phòng Hoàng Đức Dụng rồi.
Lè lưỡi liếm liếm một phát sạch môi, Hoàng Đức Dụng vui vẻ đứng lên:
- Đi, đi gặp Hàn tam tú nào!
Trong chùa Phổ Tu, lúc này Hàn Cương đã thu dọn phòng ốc của mình, liền để quyển sách luôn mang theo bên mình cất kỹ ở đầu giường. Cho dù là không ở nhà, nhưng nếu có thời gian rảnh hắn vẫn muốn đọc nhiều sách hơn. Nếu muốn bươn trải ở thời đại này, trong bụng không có chữ nghĩa căn bản khó có thể thực hiện.
Phổ Tu Tự là một miếu nhỏ trong thành Tần Châu, chỉ có ba hòa thượng, hai tầng sân, tượng Phật tổ ở đại điện còn không cao đến hai trượng, hương khói đương nhiên cũng không nhiều. Chùa chiền mà lớn, bên trong ắt có vườn, có thể mướn nông dân đến trồng rau hay lương thực. Nhưng Phổ Tu Tự này là một cái miếu nhỏ, cũng chỉ dựa vào tiền người mua hương đèn để ăn.
Hoà thượng phải thủ giới không được ăn mặn, rau thì vẫn phải ăn. Đồ ăn của Phổ Tu Tự ba phần là do Hàn gia phụ trách cung cấp. Hàn Thiên Lục tin Phật, không dám kiếm nhiều tiền của miếu, mỗi lần bán đồ ăn cho Phổ Tu Tự đều mang bán với giá rẻ hơn một chút. Bao nhiêu năm nay, mấy hòa thượng cũng coi như có chút giao tình với Hàn gia, cũng rất quen thuộc với Hàn Cương. Hôm nay Hàn Cương muốn mượn phòng để ở lại, không cần nói đến câu thứ hai chủ trì liền cho hắn mượn luôn.
Hàn Cương không phải chưa từng nghĩ rằng sẽ đến nha môn châu huyện đánh trống kêu oan. Song từ kinh nghiệm kiếp trước, hắn hiểu rằng tùy tiện kêu oan chưa bao giờ có thể có kết quả tốt, bị cản lại trước cửa quan chỉ là chuyện nhỏ, nếu để những kẻ kia tìm được cớ bao biện dồn bản thân vào nước phải ăn cơm tù thì thảm rồi. Hàn Cương trước nay chẳng tin gì tên quan thanh liêm nào hết, dù rằng nếu theo dự tính của hắn quả thực phải mượn thế lực của quan viên Tần Châu để đối phó với tên quan huyện nhỏ của huyện Thành Kỷ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ hi vọng tin tưởng vào nhân phẩm của mấy tên quan viên đó.
- Hàn thí chủ, Hoàng ban đầu từ trên huyện đã đến rồi, lệnh ngài mau ra bái kiến!
Đạo An lão hòa thượng gọi một tiếng từ bên ngoài, Hàn Cương trong lòng nghe thấy, sát khí sôi sục từ tâm can, đôi lông mày tựa con dao sắc nhọn vừa nhíu lại, lập tức trong hắn nổi lên mong muốn chém giết.
Hàn Cương sớm đã thông suốt nguyên nhân Lý Lại Tử phải tốn công sức suy tính. Lý Lại Tử không muốn Hàn gia chuộc lại mảnh ruộng gần khúc sông đó, nên gã chỉ có hai con đường có thể chọn. Một cách là giở trò với bản khế ước đang bị giữ trong nha môn, khiến cho Hàn gia muốn chuộc cũng không thể chuộc lại được. Nhưng ở đây có một vấn đề, vì khế ước thế chấp giữa Hàn gia và Lý Lại Tử, để bớt đi tiền thuế khế ước nên đã không đến quan huyện bẩm báo, chỉ là “văn khế trắng” gồm có kí tên và ấn dấu tay, chứ không phải “khế ước đỏ” có đóng dấu bột đỏ của quan. Cách trốn thuế này tuy là rất thường gặp, nhưng cuối cùng lại khiến cho trên khế ước ruộng đất đang được giữ trong nha môn huyện vẫn mang tên chủ là Hàn Thiên Lục. Tình cảnh này mà muốn thay đổi khế ước không phải là chuyện đơn giản mà mấy đồng có thể giải quyết được.
Còn một kế khác, chính là tìm cách khiến cho Hàn gia phải tiêu sạch không sót một đồng tiền, không có cách nào chuộc lại ruộng đất. Trên đời này có việc nào tốn tiền hơn việc đóng phí sai dịch đâu? Chỉ cần xin Hoàng Đại Lựu nói với quan viên xét chút hộ tào, phát một công văn tiền nha, chỉ cần thời gian vài ngày là đủ khiến Hàn gia lâm vào cảnh khốn khó bần hàn, mà Hoàng Đại Lựu… Hàn Cương đột nhiên cười khỉnh, vài ngày trước không phải Hàn A Lý đã nói rồi sao, Hoàng Đại Lựu đang có ý đồ với tiểu nha đầu Vân Nương. Lão mượn tiền và người Hàn gia để khiến cho Hàn gia đời đời không thể vực dậy được nữa, Lý Lại Tử… Không! Chắc là có Hoàng Đại Lựu đứng đằng sau gã đã giúp bày mưu tính kế! Chỉ có một mình Lý Lại Tử, sao có thể nghĩ ra kế sách dựa vào nha môn để hại người được.
Hàn Cương hận thấu xương tên thừa nước đục thả câu như Hoàng Đức Dụng, lão tự dâng mình đến tận cửa, Hàn Cương cầu còn không được. Trong mấy bộ kịch bản hắn chuẩn bị vừa hay có một đoạn như vậy. Chỉ là Hoàng Đại Lựu đến quá vội, ở đây vẫn chưa thu xếp vẹn toàn, lão đã giết tới đây, quả nhiên là từng bước ép sát không để sơ hở.
“Cũng tốt, trước tiên cứ làm cho sự việc náo loạn lên rồi tính sau!”
Hàn Cương mặt mày phát lạnh, đi nhanh ra ngoài hiên phòng. Từ sân trong quay ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy ba tên tùy tùng đứng quanh Hoàng Đức Dụng như những ngôi sao xoay quanh mặt trăng tề tựu ngay trước chính điện. Khuôn mặt tròn trịa của tên Hoàng Đại Lựu ngẩng cao, cái bướu to trên mặt hắn lại dương càng cao, trông như quả hồ lô lộn ngược vậy, dương dương đắc ý đang chờ tam tú tài Hàn gia phải cúi dập đầu trước lão.
- Hàn Tam còn không qua đây bái kiến Hoàng ban đầu!
Phận là người hầu, Lưu Tam thúc giục hộ chủ tử. Lão vừa nhìn thấy Hàn Cương, lão liền sinh ra chán ghét trong lòng. Thân hình cao lớn đã khiến Lưu Tam ghen tị, cộng thêm phong thế vốn có của người đọc sách cũng là điều mà kẻ trà trộn bằng đủ trò hạ lưu như Lưu Tam hằng mong mà không có được. Hàn Cương một thân áo bào tay rộng đi từ sau điện ra, bước đi thong dong, phong thái điềm nhiên, hầu tử sao cũng không học được.
- Hàn Cương bái kiến Hoàng ban đầu.
Hàn Cương bước qua, chỉ chắp tay hướng về phía Hoàng Dức Dụng, chứ không hề cúi lưng.
- Hàn mỗ còn cần lên phố mua chút đồ lặt vặt, tiện thể đi lên nha môn hỏi xem công việc của Hàn mỗ rốt cuộc đến đâu rồi. Hoàng ban đầu nếu có việc gì sai bảo Hàn mỗ, xin phép vừa đi vừa dặn.
Nói xong, cũng không đợi Hoàng Đức Dụng kịp có phản ứng gì liền tự đi ra ngoài cửa miếu luôn. Cử chỉ này của Hàn Cương hoàn toàn không coi ai ra gì, có thể nói là vô cùng vô lễ. Hoàng ban đầu huyện Thành Kỷ trong chốc lát mặt mũi tối sầm lại, cái bướu to sưng đỏ lên, mấy năm nay ngoại trừ những quan trên, trong nha môn có ai dám không nể mặt lão như vậy chứ?
- Hàn Cương! Ngươi đứng lại!
Vừa thấy chủ tử phẫn nộ, Lưu Tam liền vội vàng hét đuổi theo Hàn Cương.
Hàn Cương bịt tai không thèm nghe, chỉ bước nhanh đi đến ngoài cửa chùa, xong dừng lại xoay người quay đầu. Hoàng Đức Dụng hùng hổ dẫn ba người theo sau. Trên mặt Hàn Cương thấp thoáng nụ cười. Bốn người Hoàng Đại Lựu mặt đầy giận dữ. Mấy người giằng co ở trước cửa chùa Phổ Tu, lập tức gây chú ý cho mọi người trên phố.
Hàn Cương bệnh lâu ngày, xương cốt cũng yếu đi rất nhiều nhưng khí chất của người đọc sách vẫn còn, tà áo dài màu xanh khoác trên người hắn lại càng cho thấy khí chất văn chương đó. Hắn cười không màng đến danh lợi, đến cả đôi lông mày sắc nhọn cũng khiến cho người ta cảm thấy sắc lạnh trở nên ôn hòa nhiều. Nhưng so với Hàn Cương, bốn người bên Hoàng Đại Lựu hình dáng mỗi người mỗi khác, nhưng chẳng có ai tốt đẹp gì, trông cứ như yêu quái vậy.
- Hàn Cương, ngươi to gan lắm!
Lưu Tam chỉ thẳng mặt Hàn Cương mà mắng, chỉ tội thân hình mét rưỡi gầy như cây gậy của gã đứng trước thân hình mét tám của Hàn Cương, rõ ràng khí thế không đủ đọ, chỉ giống như một con khỉ nhỏ gầy yếu kêu la mà thôi.
Hàn Cương chẳng để ý tên người hầu gầy nhom đang la lối om sòm kia, lạnh lùng quay ra hỏi Hoàng Đức Dụng:
- Không biết Hoàng ban đầu có gì cần chỉ giáo?
Hoàng Đức Dụng nhìn Hàn Cương một hồi, ánh mắt thâm độc tựa như con rắn đang nhìn trúng con mồi, lão từ tốn nói:
- Hàn tú tài, ngươi thật có can đảm.
- Hàn mỗ từ nhỏ được theo học Thánh nhân, đọc nhiều sách, trong dạ cả một hào khí thiên hạ, chỉ có vài tên yêu ma quỷ quái làm nhiễu dân tình, mỗ hà cớ chi phải lo sợ?
- Ngươi chỉ giỏi khua môi múa mép mà thôi.
Hoàng Đức Dụng đứng lên trước, thì thầm vào bên tai Hàn Cương:
- Xem xem miệng lưỡi giảo hoạt của ngươi có cứu được cô con gái nuôi nhà ngươi không!
Hàn Cương nghe vậy, hai mắt nheo lại, ánh mắt sắc lại. “Thì ra quả thật là ngươi.”
Sự phỏng đoán cuối cùng đã được minh chứng, đã tìm ra được tên cầm đầu đang nhằm vào người con gái trong nhà hắn, Hàn Cương bất ngờ nở nụ cười nho nhã. Hắn bước nửa bước cúi đầu chắp tay cung kính, giọng đầy thâm ý khuyên nhủ:
- Hàn mỗ thấy Hoàng ban đầu có tụ nhiều u trên cổ, khí huyết trong cơ thể tất không thông, nếu không chịu tránh xa nữ sắc, sợ sẽ gánh tai ương trước tuổi. Hàn mỗ có lời khuyên can chân thành, kính mong Ban đầu suy xét!
Hàn Cương nói ra lời sắc lạnh đầy vẻ nho nhã, Hoàng Đại Lựu sửng sốt một hồi, xong mới kịp phản ứng lại. Còn những người xung quanh sớm đã hiểu ra phần nào thâm ý trong đó, lập tức đồng loạt cười vang.
Hoàng Đại Lựu mặt mũi tái mét lại, cái mụn đỏ tía lên, gần như cả đời này lão chưa từng phải chịu bị làm nhục đến vậy, nghiến răng lườm Hàn Cương:
- Ngươi to gan!
Hàn Cương đã chọc tức được Hoàng Đại Lựu như ý, sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng lớn hơn:
- Sao to gan bằng Ban đầu được! Ngài vì mưu đồ mảnh đất nhà ta, giở trò với bên quan phủ ra công thư ép hộ đinh ta phải đi sai dịch. Song vì quốc gia không quản ngại hi sinh, ta chấp nhận! Bây giờ ngài lại được đằng chân lân đằng đầu, có ý đồ với cả người nhà Hàn gia! Có gan, thử giết sạch người nhà Hàn gia không còn một ai xem, xem Hàn mỗ ta đây có dám giết đến tận nha môn, viết huyết thư kêu oan không! Hàn mỗ là môn hạ của Hoành Cừ, huynh đệ bằng hữu không ít, nếu ta có cơ sự gì, đừng tưởng rằng không có ai giúp Hàn mỗ đứng ra báo thù rửa oan!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận