Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 16: Phố xá sầm uất, dòng người huyên náo (Hạ)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 299 lượt xem
  • 2323 chữ
  • 2023-01-03 21:49:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hàn Cương lời lẽ đầy chính nghĩa, giọng nói cũng đủ to để cả một khu phố nghe thấy. Trước mặt mấy trăm người trên phố bị người khác vạch trần thân phận, Hoàng Đức Dụng sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh, rồi lại từ xanh biến thành đỏ. Lão hận một lúc lâu, vẫn không dám bảo người hầu đánh cho tên ông đồ nghèo xác xơ này một trận. Thân là ban đầu của huyện nha, đánh sĩ tử giữa đường giữa xá, hành động ngang ngược cỡ này thực ra là điều kiêng kỵ, phạm húy. Giữa ban ngày, ban mặt Hoàng Đức Dụng không dám làm điều này. Trừ khi lão tìm được một cái cớ đã có từ trước, lúc đó muốn xử lý thế nào thì sẽ xử lý như vậy.

- Được! Được! Được! Coi như Hàn Tam ngươi can đảm! Xem ngươi còn có thể ngoan cố đến lúc nào.

Hoàng Đức Dụng cũng không biết Hoành Cừ là nhân vật thế nào, chỉ có điều bị Hàn Cương kích giận quá mà hóa hổ thẹn, không nói thêm được câu nào, đẩy đám người đang bao vây ra rồi xoay người đi mất.

- Hoàng ban đầu đi thong thả, Hàn mỗ không tiễn!
Hàn Cương dùng lời tiễn bóng lưng đi lắc lư của Hoàng Đức Dụng.

Lưu Tam thấy chủ đi rồi cũng vội vàng đi theo, chạy đi rồi mà vẫn không quên bỏ lại một câu độc ác:
- Hàn Tam, ngươi nhớ đấy!

Hàn Cương cười ha ha:
- Mặc dù trí nhớ của Hàn mỗ tốt nhưng những kẻ vô danh tiểu tốt thì ta lại không nhớ nổi!

Câu nói châm chọc cùng với dáng vẻ ra về của Lưu Tam khiến cả đám người xung quanh cười vang. Trong thành Tần Châu, nhân duyên của Hoàng Đại Lựu rõ ràng là không tốt, thấy lão và người hầu túng quẫn, đại đa số mọi người đều thấy vui vẻ, không có lấy một người nói giúp cho bọn chúng.

Nghe thấy tiếng cười vang phía sau, ánh mắt của Hoàng Đức Dụng càng dữ tợn hơn. Y vốn định ứng phó với Hàn gia trước, để Hàn Thiên Lục không thể không bán đất bán con, cuối cùng phải đem người, đem đất dâng lên cho lão, chứ không cần lão liều chết cướp lấy. Dù sao, loại người dùng quyền thế cướp đoạt ruộng đất, gia quyến của người khác cũng chẳng phải loại tốt đẹp rồi. Dù gì, Hàn Cương cũng là người đọc sách, nếu thực sự làm kinh động đến nha môn, tuy cưỡng chế không khó nhưng chắc chắn cũng không tránh khỏi phiền toái đến Trần áp ti Trần Cử.

Dù nói thế nào thì Hoàng Đức Dụng lần này cũng không muốn kinh động đến Trần Cử tôn đại thần. Hôm nay, nghe nói Hàn Cương đã ngoan ngoãn đi phục dịch, vốn tưởng rằng nói mấy câu đã khiến người thiếu niên trước kia chưa từng gặp phải hoảng sợ, không cần gây chuyện lớn cũng sẽ đẩy ruộng đất vào tay người ta. Nhưng hiện giờ, Hàn Cương đang đùa vui ở đầu phố, Trần Cử sao lại không biết. Hoàng ban đầu đang ở trên tột đỉnh vinh quang lại tỏ ra hổn hển. Bộ mặt của lão tỏ ra hung ác:
- Chỉ là một ông đồ nghèo hèn mà cũng dám đứng trước mặt ta nói chuyện, không tìm hiểu trước xem ta là nhân vật thế nào! Chỗ này là trong thành Tần Châu, là địa bàn của Điều Long cho ta, dù có là một con hổ cũng phải nằm im cho ta chứ!

Nhìn đám người Hoàng Đức Dụng đi xa, Hàn Cương chắp tay về phía những người xung quanh đang trầm trồ khen ngợi rồi xoay người đi vào trong chùa.

Bước vào trong chùa, Hàn Cương không giấu nổi vẻ mặt tươi cười, cho dù vừa rồi trên phố chỉ có hơn trăm người biết đến, nhưng ít ra tên họ của hắn cũng đã truyền khắp thành Tần Châu chỉ trong 3 ngày.

Chỉ có điều vị hòa thượng trụ trì chùa tỏ ra lo lắng:
- Hàn thí chủ, sao thí chủ lại ngoan cố như vậy.
Vị hòa thượng này đã sắp 70 tuổi rồi, cho nên nhát gan sợ phiền phức:
- Lão là thân tín của Trần áp ti, Trần áp ti ở Tần Châu một tay che trời, dù là ai cũng không thể đắc tội nổi với y.

- Làm kinh động đến sư phụ rồi!
Hàn Cương trấn an:
- Chỉ có điều phải dạy cho loại tiểu nhân này một bài học. Nếu không lão sẽ được thể lấn bước, lại càng khó khống chế.

Lão hòa thượng lắc lắc đầu thở dài, tam ca nhi của Hàn gia cái gì cũng tốt chỉ có tính tình là quá cứng cỏi. Lúc còn nhỏ tính tình ngông cuồng, tự cao tự đại, nghe nói hai năm nay ra ngoài học hỏi mà sao tính nết vẫn như vậy?
- Tuổi còn trẻ mà tính đã quá huênh hoang không phải là chuyện tốt, nhượng bộ, nhường nhịn gã mới là tính toán lâu dài. Bây giờ gây sự, e là chuyện này sẽ khó mà xử lý được.

Hàn Cương cúi đầu cảm tạ, trong lòng hắn cười lạnh:
“Ta chỉ sợ không làm loạn được cho thật lớn thôi.”

Trước mặt gần trăm người trên phố hắn đã trở mặt với Hoàng Đức Dụng, chuyện này e rằng chỉ tối nay là sẽ truyền khắp thành. Đồng nghĩa với tin Hàn Cương hắn là đệ tử của Hoành Cừ cũng sẽ truyền vào lòng người. Hoàng Đức Dụng kiến thức nông cạn, không rõ Hoành Cừ tiên sinh mà Hàn Cương nhắc đến rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng trong thành Tần Châu thì chắc chắn sẽ có người biết.

Hàn Cương theo Trương Tái học hai năm, gặp khá nhiều con cháu quan lại nên rất hiểu sức ảnh hưởng của sư phụ hắn ở Tây Quan. So với đệ tử của Trương Tái, Hoàng Đức Dụng đã là cái thá gì? Vừa rồi thực sự Hàn Cương cũng không muốn cố ý chọc tức Hoàng Đức Dụng, mà hắn chỉ muốn để thân phận của mình truyền ra ngoài, hơn nửa quan viên sẽ phải nể mặt Trương Tái, điều này sẽ giúp hắn thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Nhưng vấn đề lớn nhất chính là ở chỗ “hơn nửa” kia. Điều mà Hàn Cương không thích nhất chính là mang hi vọng gửi gắm lên người khác. Nếu chẳng may không ai giúp thì phải làm sao? Hoặc nếu có người giúp nhưng ra tay muộn một bước thì Hàn gia đã bị người ta dồn ép phải bán đất bán con thì phải làm thế nào? Cho nên Hàn Cương chọn cách gây rối làm to chuyện. Chuyện càng ồn ào, thân phận là đệ tử Hoành Cừ của hắn sẽ càng được lan truyền nhanh, càng rộng rãi. Dù sao Hoàng Đức Dụng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nếu chuyện làm quá lớn e rằng bản thân hắn cũng phải lùi một bước. Chưa biết chừng, Trần Cử đứng sau hắn sẽ là “ném chuột sợ vỡ bình”, ngược lại phải đi xử lý Hoàng Đức Dụng và Lý Lại Tử.

Nghĩ đến đây, Hàn Cương không khỏi thầm than thở, chính vì trước mắt ở Tần Châu không nơi nương tựa. Nếu là ở Trường An thì chắc chắn sẽ không phiền toái như vậy. Đâu có sĩ tử nào trơ mắt nhìn bạn học của mình bị kẻ tiểu nhân làm nhục? Cho dù chỉ quen biết sơ sơ thì cũng là cùng trường! Vả lại thiếu niên dễ kích động, chỉ cần nói mấy câu bênh vực, bất bình cũng dễ dàng để đối phó với đám Lý Lại Tử và Hoàng Đức Dụng.

Lại quay về sương phòng, Hàn Cương nằm xuống với vẻ mệt mỏi. Trước mắt đã làm xong chuyện, chỉ cần đợi xem kết quả rốt cuộc là như thế nào?
***
- Không ngờ con mọt sách này thực ra lại cứng cỏi như vậy. Theo như ta nói, để hắn đến kho quân khí của phường Đức Hiền là tốt rồi.

- Lưu Hiển! Kho quân khí phường Đức Hiền có việc gì cần làm cho ông đồ nghèo Hàn Tam kia không? Ngươi giúp ta hay là hại ta vậy?

Trong một căn phòng của huyện nha Thành Kỷ, có hai người đang ngồi đối diện nhau. Chỉ có điều Hoàng Đức Dụng tức giận nhảy dựng lên, gần như chỉ thẳng vào mặt Lưu Hiển mà chửi ầm lên. Lưu Hiển cũng không thèm để ý đến lão, chỉ cầm chén trà lên chậm rãi uống. Sáng sớm, lúc Hàn Cương đi nộp công văn triệu tập trông còn chẳng khác gì một con mọt sách, không ngờ một nhà nho nghèo kiết xác lại có thể khiến Hoàng Đức Dụng tức giận như thế, khiến Lưu Hiển cảm thấy rất buồn cười.

Thấy Lưu Hiển dửng dưng như vậy, Hoàng Đức Dụng từ từ tỉnh táo trở lại. Trước mắt lão lúc này là một vị thư sinh khoảng 40 tuổi nhưng là mưu sĩ của Trần áp ti mang vẻ mặt điềm tĩnh nhưng vẫn có thể đẩy người ta vào chỗ chết, bằng không bản thân lão cũng không tìm đến y để thương lượng.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Hiển bỏ chén trà xuống, đi đến tỏ ra thần bí:
- Có thể ông đã biết, Vương Cơ Nghi của Kinh Lược ti đề nghị phải kiểm tra việc quân bị của các quân châu Tần Phượng Lộ một lần nữa?

- Vương Cơ Nghi? Lý tướng công sẽ không đồng ý chứ?
Hoàng Đức Dụng cũng không biết nên bao biện cho mấy chữ này thế nào, nhưng lão có thể nhìn ra đề nghị lần này của Vương Cơ Nghi có thể có thêm hiềm nghi xâm phạm đến quyền lực của Kinh Lược Sứ.

- Không, Lý tướng công đã gật đầu đồng ý.

Hoàng Đức Dụng nghe thấy vậy lấy làm lạ hỏi:
- Không phải nghe nói Lý tướng công và Vương Cơ Nghi hành động không hợp nhau sao? Tại sao lại đồng ý với đề nghị của Vương Cơ Nghi?

Lưu Hiển cười nói:
- Quan mới nhậm chức bộn bề công việc, Lý tướng công đến Tần Châu đã được nửa năm, đây cũng là cái lý nên làm. Huống chi Lý tướng công là tri châu Tần Châu, có cơ hội khoa chân múa tay ở 4 châu khác, sao y lại không muốn? Hơn nữa, cho dù có người oán trách thì cũng là đề nghị của Vương Cơ Nghi, mọi sự oán trách sẽ không bị đổ lên đầu Lý tướng công.

Tri châu Tần Châu theo lệ thường là kiêm nhiệm cả chức Kinh Lược An Phủ Sứ. Trên mặt quân sự có quyền chỉ huy hạt bên dưới Tần Phượng Lộ, tiến hành chỉ huy mấy quân châu, bao gồm cả Phượng Châu. Cho nên, cấp quan tri châu Tần Châu có cao hơn mấy cấp so với tri châu bình thường, cũng thường xuyên được người ta xưng làm Kinh Lược tướng công. Tướng công là từ đáng kính nhất ở đời Tống. Trong quan trường, chỉ có Tể tướng mới được gọi như vậy, còn tại địa phương thủ trưởng tối cao của một lộ cũng có lúc được hưởng thụ điều này. Các đội quân của bốn châu dưới Tần Phượng Lộ, đối với vị tri châu Tần Châu Lý Sư Trung này… cũng rất lạnh nhạt. Có cơ hội tìm mấy đồng nghiệp không chịu nghe lời gây phiền toái, Lý Sư Trung sao lại không muốn chứ?

Lưu Hiển tiếp tục nói:
- Nếu là Lý tướng công hạ lệnh thì đương nhiên Tần Châu phải được đứng đầu tiên. Mấy hôm nữa, Lý tướng công từ phía đông trở về sẽ bắt đầu kiểm tra các huyện các trại trong châu, ngươi cho rằng huyện Thành Kỷ sẽ đứng thứ mấy?

Hoàng Đức Dụng đột nhiên đứng lên, sắc mặt có vẻ hốt hoảng. Lão đi ra ngoài cửa thăm dò, rồi sau đó quay lại hạ giọng nói:
- Hay là vẫn dùng chiêu của bảy năm trước?

Lưu Hiển cười ngả nghiêng, sau đó cúi đầu uống ngụm trà rồi chậm rãi gật gù:
- Như vậy là gọn gàng nhất, Áp ti cũng nghĩ như vậy!

Hoàng Đức Dụng có vẻ lo lắng:
- Trong huyện sẽ không có chuyện gì, nhưng trong châu liệu có điều tra ra không? Lý tướng công là người rất tinh tường.

Lưu Hiển cười lắc đầu nói:
- Kinh Lược tướng công đi huyện Lũng Thành rồi, Trần thông phán cũng mới bị bãi miễn, chỗ khuyết này chưa có người bổ sung. Hiện tại, trong châu nha là Tiết phán nắm binh sự, Tiết thôi nắm hình danh, Tri lục nắm thứ vụ lớn nhỏ. Ba chức quyền này, ngươi nói xem bọn họ làm gì có ai có thể đến quản huyện Thành Kỷ? Đợi sau khi Lý tướng quân trở về, đáng chết thì phải chết, nhân chứng đã chuẩn bị đầy đủ, y làm ra chuyện thì chắc chắn phải lĩnh án thôi.

Nói xong, Lưu Hiển lại cầm chén trà lên uống một ngụm, mọi cử động đều ra vẻ của một phái đoàn sĩ phu. Nhiệm vụ Trần Cử giao cho y đã hoàn thành, nhân tiện lại có thể kiếm được một khoản từ chỗ của Hoàng Đức Dụng. Chỉ có điều, y quá đắc ý, đã quên mất một chi tiết hỏi Hoàng Đức Dụng khi ở trước cửa chùa Phổ Tu: rốt cuộc Hàn Cương đã nói những gì. Nếu để y biết sư phụ của Hàn Cương là Hoành Cừ tiên sinh Trương Tái thì e rằng y sẽ cười không nổi.

- Được!
Hoàng Đức Dụng vỗ bốp một cái xuống đùi, rồi nhe răng cười:
- Đêm nay ta sẽ sai Lưu Tam dẫn theo hai người đến phường Đức Hiền, giúp Áp ti làm việc. Nhân tiện giáo huấn cho Hàn Tam một chút. Xem ngày mai hắn giết đến châu nha hay sẽ bị châu nha giết!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top