Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 17: Sét đánh xuống, cung bắn ra, kinh động màn đêm (Thượng)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 311 lượt xem
  • 2293 chữ
  • 2023-01-03 21:50:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Trông coi kho quân khí?

Hàn Cương không ngờ nhiệm vụ đầu tiên của hắn lại đến nhanh như vậy. Sáng sớm mới đánh thắng Hoàng Đức Dụng, thì sau giờ Ngọ đã bị phái đi làm sai dịch. Nếu nói trong chuyện này không có gì liên quan thì chỉ có đứa trẻ 3 tuổi mới tin.

Tần Châu là nơi biên cương quan trọng, kho quân khí trong thành phân bố làm hơn 10 chỗ khác nhau. Trong đó, nhà kho ở Tần Phượng Lộ, Kinh Lược ti và châu phủ Tần Châu là chứa nhiều binh giới nhất. Về phần hai kho quân khí nhỏ ở huyện Thành Kỷ, một ở trong huyện nha chủ yếu là chứa cung thủ và đao kiếm của huyện, cung tên mà huyện nha sử dụng. Kho còn lại, chính là kho Hàn Cương phải đi tìm thì chứa vũ khí, vị trí không phải ở trong huyện nha mà nó ở phường Đức Hiền, trong một góc thành hẻo lánh.

Người dẫn Hàn Cương đến kho quân khí phường Đức Hiền khoảng hơn 30 tuổi, vừa rồi thấy hộ tào Lưu Thư Biện gọi là Lý Lưu ca. Thấy trang phục của Lý Lưu Ca không phải là công phục, Hàn Cương đoán chắc y cũng là hương hộ của nha tiền sai dịch, chứ không phải là nha tiền hay nha dịch gì cả.

Tới rồi mà vẫn chưa hiểu ra sau, hắn dùng chân dò xét khẳng định kho quân khí không có cạm bẫy. Hàn Cương muốn khơi chuyện, muốn lấy một chút manh mối từ miệng của Lý Lưu Ca, không ngờ y lại mở miệng trước:
- Giám kho quân khí trong huyện nha thực ra là cơ hội nhanh nhất để đổi lấy cuộc sống khá. Không biết Hàn Tam tú tài huynh phải tốn bao nhiêu tiền?

- Tiền?
Hàn Cương hơi sững sờ, rồi lập tức lắc đầu:
- Hàn mỗ vừa mắc phải bệnh nặng, trong nhà trở nên khó khăn, đâu có tiền làm được chuyện gì.

Lý Lưu Ca nhíu mày nói:
- Không muốn nói thì thôi vậy!

- Hàn mỗ từ trước đến giờ không thích nói dối.
Giọng điệu của Lý Lưu Ca rất giả tạo, nhưng tin tức trong nha môn luôn cập nhật nhất. Nói là y không nghe nói đến cái tin Hoàng Đại Lựu có xảy ra xung đột với hắn trên phố thì chắc chắn Hàn Cương không tin.

- Chờ đến kho quân khí, ngươi hãy đi hỏi xem Chu Phượng mất bao nhiêu tiền mới mua được chuyện xui xẻo này.
Lý Lưu Ca có vẻ không hề tin vào sự biện giải của Hàn Cương, y vừa đi vừa nói:
- Riêng việc chạy vạy để có thể ở lại hộ tào, ta đây cũng phải dùng mất 64 quan tiền đấy.

- Nhiều vậy sao?
Hàn Cương giật mình sợ hãi.

Sai dịch Nha tiền đều do hộ nhất đẳng của xã đảm đương. Mà tiêu chuẩn của hộ nhất đẳng tuy là vì sự chênh lệch giàu nghèo của ở các nơi trong nước không giống nhau nhưng ít nhất cũng phải từ 100 quan tiền trở nên. Trước kia Hàn Cương bị bệnh nặng, Hàn gia còn có đất đai, một con trâu và một khu vườn. Lúc đó đổi ra cũng phải được hơn 150 quan tiền, còn nhiều hơn so với hộ nhất đẳng một chút. Nhưng hiện tại Lý Lưu Ca chỉ từ trong huyện nha mua được một chân chạy việc mà đã phải dùng đến 64 quan tiền rồi. Tương đương chi bình quân là mất một phần hai của hộ nhất đẳng ở Tần Châu! Nghe giọng y, mua một chân sai vặt giám sát kho quân khí thì số tiền phải chi ra cũng sẽ càng nhiều hơn.

Một năm nha tiền mất cả gia sản cũng không phải là nói quá điêu.

Lý Lưu Ca quay đầu lại liếc nhìn Hàn Cương một cái:
- Đợi tú tài ngươi đến lúc được áp giải lương bổng và khao quân ngân lụa, trà, rượu thì số tiền phải chi ra này cũng có đáng là bao.

Lý Lưu Ca dẫn Hàn Cương dạo một vòng góc phố, có một ngõ nhỏ xuất hiện trước mặt đó chính là hướng kho quân khí mà hai người phải đến. Tường bao của kho quân khí cao gần một trượng, được đắp bằng đất vàng và cọc tre. Chất đất đắp tường nghe nói là không được tốt lắm, nhưng trên thực tế nó lại vô cùng chắc chắn. Trường thành của Tần Hán đến tận hơn hai ngàn năm sau vẫn còn sừng sững với đất trời. Công trình phía bắc của Đại Tống cơ bản cũng đều là đất vàng, lúc Hàn Cương đến đó hắn thử bằng móng tay, ấn một nhát vào tường nhưng chỉ cảm thấy đầu ngón tay rất đau nhức.

Trước cửa chính của kho quân khí có 2 tên lính canh giữ, bọn chúng đội mũ mềm Phạm Dương có tua rua một nửa, mặc áo bào gấm nhăn nhúm, bên hông đeo cây loan đao nhìn là đập luôn vào mắt. Lúc Hàn Cương và Lý Lưu Ca đi tới, hai người đó đang ngồi trên bậc cầu thang, như hai con chó đang rất uể oải, ngáp dài dưới ánh chiều mùa thu. Thấy đám Hàn, Lý đến họ bèn đứng lên. Hai người họ, một lớn một nhỏ, một cao một thấp, một đen một trắng, một có râu một không có râu. Hai người họ đối lập nhau hoàn toàn, nhưng phối hợp lại rõ rằng là rất hài hòa.

- Vương Cửu Ca, Vương Ngũ Ca!
Lý Lưu Ca chắp tay thi lễ về phía bọn họ, Hàn Cương cũng chắp thay theo.

Hai tên lính này cùng họ Vương, nhưng không phải cùng một tộc, người lớn tuổi đứng hàng thứ 9, còn người nhỏ đứng hàng thứ 5. Người nhỏ tuổi là Vương Ngũ, cái đầu thấp, da trắng, không để râu đứng ở phía trước.

- Là Lý Đại à…
Vương Cửu để râu đen là người lớn tuổi hơn đáp lời Lý Lưu Ca:
- Từ trước đến giờ cậu đâu làm được chuyện gì tốt đẹp! Dẫn theo ai thế?

Lúc Vương Cửu và Lý Lưu Ca nói chuyện, Vương Ngũ đứng trước mặt Hàn Cương, thăm dò hắn. Vị này mặc áo vải màu xanh, tin đồn rằng người này có vẻ thư sinh yếu ớt khiến gã rất tò mò hỏi:
- Ngươi chính là Hàn Tam…
Nhưng mới hỏi được nửa câu, gã liền dừng lại.

Hàn Cương liếc nhìn sang đã thấy Vương Ngũ lấy một ngón tay ngầm chọc vào lưng Vương Cửu.

Bị đưa đến kho quân khí, thậm chí hai tên lính này còn chưa nhìn Hàn Cương nhiều hơn nửa con mắt. Vừa rồi Lý Lưu Ca còn muốn hỏi phải mất bao nhiêu tiền để mua một chuyện xấu nhưng hai tên lính này lại không hỏi nữa. Rõ ràng là Hoàng Đại Lựu đã “đánh tiếng” trước để thông báo cho hai gã thủ vệ này rồi.

“Quân tử báo thù, ba năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù từ sáng đến tối”. Hàn Cương thầm than thở, câu cách ngôn này mãi mãi vẫn còn có lý.

Hoàng Đức Dụng vừa mới chịu nhục trên phố chớp mắt trở về đã báo thù ngay. Động thủ trong huyện nha này quá nguy hiểm, cũng không nên ra tay với hòa thượng trong Phổ Tu tự. Nhưng hơn nửa binh thủ kho quân khí này đều là thân cận của Hoàng Đại Lựu. Hàn Cương vào kho, chỉ cần cửa bị khóa lại thì đó là đóng cửa đánh chó, cái mạng nhỏ của hắn sẽ nằm trong tay Hoàng Đại Lựu. Chỉ cần trong kho quân khí xảy ra náo loạn thì trách nhiệm rất dễ sẽ được đổ lên đầu Hàn Cương…. Hơn nữa, Lục Ngu Hầu vì hãm hại Lâm Xung đã dám đốt đống cỏ khô. Hoàng Đức Dụng không có cái lưng chống là Cao Cầu kia thì e rằng những thứ trong kho quân khí này lão cũng dám coi thường mà thiêu cháy.




Sau khi Lý Lưu Ca dẫn Hàn Cương vào kho quân khí, cửa phía sau cũng theo đó đóng lại. Vương Ngũ ở bên ngoài, Vương Cửu cùng đi vào trong.

“ Thật là một nơi tốt, tốt để đóng cửa đánh chó đấy… Nơi tốt!” Hàn Cương nhìn xung quanh, hắn nắm chặt con dao găm trong tay áo theo bản năng. Nhưng rất nhanh, hắn lại buông lỏng ngón tay, hắn biết rất rõ, Hoàng Đức Dụng tốn công nhiều nnhư vậy… sẽ không phải để sai người mai phục trong kho quân khí để dạy cho hắn một bài học. Làm như vậy quá đơn giản, Hàn Cương nhớ rõ, ánh mắt của Hoàng Đức Dụng lúc ra đi vừa thật vừa ác, đó là vẻ mặt nổi lên sát tâm.

Lý Lưu Ca dẫn trước, Vương Cửu đi bên cạnh. Thân nơi tuyệt địa càng khiến lòng Hàn Cương trầm tĩnh hơn. Mỗi lần sắp xảy ra chuyện lớn đều sẽ tĩnh lặng, hắn vẫn luôn giữ được khả năng này. Trước kia, bất kể là kỳ thi hay cuộc phỏng vấn, hắn đều có thể vượt qua. Nhớ lại lúc hắn bị tai nạn trên không, trước khi máy bay gặp rủi ro hắn cũng vô cùng bình tĩnh đến độ lãnh đạm.

Kho quân khí của huyện Thành Kỷ rộng bằng khoảng hai, ba mẫu đất, giữa những gian để đồ đều có những kho nhỏ song song nhau. Dưới mái hiên mỗi gian phòng đều có những vạc đựng nước lớn xếp thành 6 hàng, cao khoảng 5 thước. Loại vạc đựng nước này to đến mức có thể khiến người ta chết đuối trong đó, chưa biết chừng nó là cùng một kích thước với loại mà Tư Mã Quang đập vỡ hồi còn nhỏ. Nhìn dòng nước thối đen đặc trong chiếc vạc, có thể thấy rõ rằng chỉ số an toàn của kho quân khí này là không hề thấp. Không giống với huyện nha, hơn hai mươi năm trở lại đây đã xảy ra ba vụ hỏa hoạn.

Ở một góc phía đông của nhà kho, có một gian phòng nhỏ xây dựa vào vách nhà kho. Lý Lưu Ca dẫn Hàn Cương đến gian phòng nhỏ đó, rồi gọi to về phía gian phòng:
- Chu Phượng! ngươi ra đi!

Một thanh niên giản dị đi từ trong phòng ra, y chỉ khoảng hai ba, hai tư tuổi, bước chân nhìn Lý Lưu Ca và Hàn Cương đứng nghiêm túc ở cửa, vẻ mặt của y lại co rúm lại… Vương Cửu đứng phía sau hai người run lên:
- Là Lý gia ca ca sao? Có chuyện gì muốn sai bảo tiểu đệ ạ?

Lý Lưu Ca chỉ vào Hàn Cương bên cạnh, nói:
- Việc của ngươi là từ hôm nay trở đi do tú tài Hàn Tam thay thế, ngươi hãy mau đi dọn dẹp một chút, ta còn phải về phục mệnh!

Chu Phượng ngây người ra, mắt trợn lên:
- Đây… đây…. Điều này sao có thể! Đệ không đổi, đệ phải tốn mất tám mươi quan tiền! Tám mươi quan… có thể mua được một căn nhà tốt ở giữa phủ Kinh Triệu đấy!

Chu Phượng ra sức dùng hai bàn tay hoa hoa trước mặt đám Hàn Cương, tỏ vẻ tám mươi quan tiền là một con số vô cùng lớn. Vương Cửu không kiên nhẫn được nữa liền đi lên đạp vào chân Chu Phượng:
- Bảo ngươi đi, ngươi phải đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

Chu Phượng bị đá một cái ngã lăn, một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi không bò dậy nổi cứ nằm dưới đất mà lớn tiếng la khóc:
- Ta phải bỏ cả một nửa gia sản… Ta đây đã phải tiêu tốn hơn một nửa đó….

- Gào hét cái gì?
Vương Cửu tức giận nói. Y bước thêm một bước nữa ra sức đè bẹp Chu Phượng xuống. Chu Phượng la hét, bị Cương Cửu đá vào bụng rồi lập tức bị lôi ra ngoài cửa.

Hàn Cương nhìn mặt Chu Phượng dính đầy đất bị lôi ra ngoài mà trong lòng không khỏi thấy ớn lạnh, quả nhiên là không coi người ta ra gì.

Lý Lưu Ca thì vờ như không thấy gì, y quay đầu nói với Hàn Cương:
- Hàn tú tài, cậu thật sự rất may mắn. Lưu Thư Biện thấy cậu là người đọc sách cho nên mới cất nhắc cậu, cậu chớ phụ lòng tốt của Lưu Thư Biện nhé!

Hàn Cương trấn tĩnh lại, chắp tay nói cảm ơn:
- Ân đức của Lưu Thư Biện chắc chắn Hàn mỗ sẽ không quên, sau này sẽ báo đáp. Lát nữa còn phải đi kiểm tra nhà kho. Không biết là giao tiếp thế nào với giam khố? Quân khí trong kho chắc cũng phải sắp xếp lại chút chứ nhỉ?

Lý Lưu Ca lại không thèm để ý mà vung tay lên:
- Những chuyện này để mai nói.

- Ngộ nhỡ trong kho thiếu thứ gì thì phải làm thế nào?
Hàn Cương nói thẳng.

- Cho dù đây chỉ là kho quân khí của huyện nhưng không ai dám vào trộm đâu. Trộm lấy quân khí, nhẹ cũng bị đày đi 3 ngàn dặm, nặng thì sẽ là xuống hoàng tuyền đó. Ai dám có gan đó?
Lý Lưu Ca sợ là Hàn Cương sẽ hỏi đến cùng liền xoay người đi:
- Tối nay ở trong này nghỉ một đêm, chờ ngày mai xử lý việc bàn giao rồi kiểm kê.

- Vâng! Vâng! Hàn mỗ biết rồi!
Hàn Cương gật đầu liên tục về phía bóng lưng của Lý Lưu Ca. Danh sách kẻ thù trong lòng hắn đã được bổ sung thêm Lưu Thư Biện và Lý Lưu Ca. Ít nhất cũng là vị trí 80 quan tiền không ngờ lại tặng cho một nhà nho nghèo không xu dính túi, vừa rồi còn đắc tội với một đồng nghiệp rất có năng lực… Có thể là lòng tốt sao? Cũng chỉ lừa được một kẻ ngốc thôi!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top