Bỏ lại ba xác chết, Hàn Cương quay về trong phòng hắn đổi lấy một cung nỏ khác, rồi lại cầm chiếc bao bố trên bàn, nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Hắn nhìn cửa lớn, vẫn không có động tĩnh gì, thoạt nhìn Vương Ngũ, Vương Cửu bọn họ vẫn chưa bị kinh động gì.
Vừa rồi, Hàn Cương bắn chết ba người, đều là những kẻ không thể hét lên một tiếng thảm đã mất mạng. Điều này có thể nói là may mắn của Hàn Cương, nhưng cũng là may mắn của hai gã thủ binh, bằng không kết cục của bọn họ cũng sẽ giống như đám người Lưu Tam. Giết ba mạng người là giết, giết năm mạng người cũng là giết, Hàn Cương chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
Hàn Cương bình tĩnh quay về bên cạnh ba xác chết, hắn mở bao bố lấy ra bộ đánh lửa là đá đánh lửa và ngòi châm lửa. Nhìn ba thứ đồ trên tay, tiếng cười của hắn càng thêm lạnh lẽo. Hắn ngồi chồm hổm xuống đất, thò tay vào lồng ngực Lưu Tam. Đột nhiên mặt hắn biến sắc, lúc hắn rút tay ra, trong tay hắn lại có thêm một bộ đánh lửa.
Bộ đánh lửa được đặc chế từ dây khoai lang, khi châm sẽ tắt ngay, nhưng những đốm lửa vẫn âm ỉ cháy, muốn dùng chỉ cần thổi một chút gió là lửa bùng lên. Bộ đánh lửa như vậy có thể duy trì nguồn lửa trong một ngày. Vì sao Lưu Tam phải mang theo thứ dẫn lửa đó, giá cả cũng không hề rẻ! Trong lòng Hàn Cương cảm thấy có chút không được bình thường, hắn vội vàng thò tay vào lồng ngực của hai gã nha dịch còn lại. Quả nhiên là có thêm hai bộ đồ đánh lửa nữa.
Lúc này ánh trăng đã trong như nước, trải khắp mặt đất, trăng trong đình viện sáng trưng, chiếu rõ bên người đám Lưu Tam mỗi kẻ có đeo một cái hồ lô lớn. Hàn Cương thò tay sờ sờ thấy dính nhớp, giống như máu còn chưa khô. Hắn đưa lên mũi ngửi ngửi, là mùi của dầu cải.
Giấu lửa trong ngực, giấu dầu bên hông, đám Lưu Tam muốn làm chuyện gì thì không cần hỏi cũng biết.
- Không phải là anh hùng gặp được đồng chí đấy chứ!
Hàn Cương chỉ cảm thấy hôm nay mình đã gặp phải chuyện vớ vẩn nhất thiên hạ, hắn thầm nghĩ mà bật cười. Đều là muốn vu oan, không ngờ lại mình vu cho đối phương cùng một tội danh mà chúng muốn vu cho mình, có cái tội gì nặng hơn tội phóng hỏa kho quân khí ư? Hắn và Hoàng Đại Lựu đều là những kẻ độc nhất vô nhị.
“Không, không thể nào là Hoàng Đức Dụng, Hoàng Đại Lựu”. Hàn Cương đột nhiên khẽ lắc đầu.
Hoàng Đức Dụng không thể có năng lực cỡ này được, cũng không cần điều đó. Lão có lý do để giết mình, nhưng chắc chắn không thể có thủ đoạn cỡ này được. Nếu lão muốn đốt cái gì đó không quan trọng để hãm hại mình, dùng đồ đánh lửa là được rồi. Dầu trong ba lọ hồ lô khoảng chừng bốn, năm cân, dùng để nhóm lửa Dùng một mồi lửa, cả kho quân khí đều sẽ chát ngùn ngụt. Cũng không thể nào là Trần Cử muốn giết mình. Với thế lực của y, đâu cần phải dùng một kho quân khí để chôn cùng một ông đồ nghèo kiết xác? Chỉ cần một câu nói cũng đủ khiến Hàn Cương chết không minh bạch.
Chữ “Trần” tên Lưu Tam đã nói ra trước khi chết có ý gì? Ngoài Trần Cử còn có thể là ai?
Suy nghĩ trong đầu Hàn Cương chuyển động nhanh thần tốc, một tia sáng vụt qua, nếu quả thực mục tiêu không phải là hắn thì là gì?
Kẻ chủ mưu “Trần Cử” là không còn nghi ngờ, người khác chắc chắn không có khả năng và liều lĩnh đến như vậy. Nhưng đối phó với Hàn Cương chắc chỉ là dẫn dụ. Mục tiêu của Trần Cử chắc chắn là kho quân khí này. Lý do phải đốt nhà kho Hàn Cương đã có thể đoán ra tám, chín phần. Những ví dụ như vậy, trong câu chuyện xưa, trong hiện thực, vẫn còn trong ký ức của hắn, chắc chắn không phải là ít. Huống chi, gần ba mươi năm nay, huyện nha Thành Kỷ không phải đã trải qua ba vụ hỏa hoạn rồi sao?
Phóng hỏa đốt cháy kho quan nha, đây không phải là chuyện khiến người khác nghe mà cảm thấy rợn người. Chưa nói đến chuyện quan lại nhỏ có thể phóng hỏa hủy chứng cứ phạm tội. Theo Hàn Cương được biết, mấy chục năm trước đã từng có chuyện đến cả Tri châu cũng phóng hỏa rồi!
Tri châu phóng hỏa đốt mọi giấy tờ, sổ sách, chứng cớ phạm tội bị thiêu hủy. Chuyện Hàn Cương biết, ở Quan Tây cũng không phải là bí mật gì. Kỳ Chủ Giác là người xây nên lầu Nhạc Dương, bài văn mẫu “Nhạc Dương lâu ký” lưu danh thiên cổ chính là của người bạn tốt của Đằng Tử Kinh là Đằng Tông Lượng. Đằng Tử Kinh ra lệnh kiến tạo Nhạc Dương lầu, cũng rất nổi tiếng ở Quan Tây. Ông ta đảm nhiệm Tri châu ở Kính Châu, tiêu tốn vô số công phí. Chuyện bị tố giác, triều đình đã phái Ngự sử đi kiểm tra sổ sách của ông ta, ông ta cũng không nói dài dòng mà dùng một mồi lửa đốt sạch sẽ số sổ sách đó.
“Không phải là ngươi cần sổ sách sao? Vâng, chính là đống tro bụi kia.”
Còn may mắn thì luôn ưu ái các sĩ phu, mà nhất là hoàng đế Nhân Tông. Gây ra chuyện thế này, Đằng Tông Lượng chẳng những được bảo vệ tính mạng mà còn có thể tiếp tục được đảm nhiệm tri châu, chẳng qua chỉ là đổi địa phương thành Nhạc Châu mà thôi. Có câu “Lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ”. Sở dĩ có lịch sử hiện tại, nguyên nhân cũng chính vì một mồi lửa của y.
Ngoài vụ Tri châu Đằng Tông Lượng này phóng hỏa, còn có một vụ án lớn hơn nữa. Thời Chân Tông triều, Bát Đại Vương Triệu Nguyên Nghiễm cũng chính là Bát Hiền Vương cùng tùy tỳ Hàn thị trộm mấy lượng kim khí trong truyền thuyết. Để đề phòng chuyện bị bại lộ, y dùng một mồi lửa đốt Vinh Vương phủ, ngay cả mật thất, Triều Nguyên Môn, Sùng Văn Viện, Mật Các cũng đều bị thiêu rụi.
Vương phủ thì không nói đến nữa, nhưng trong Sùng Văn Viện và Mật Các là nơi cất giữ những bộ sách quý từ triều Đường, bắt đầu từ thời Ngũ Đại đến đời Tống, cùng chiếu thư của nhiều thế hệ, tấu chương và tư liệu lịch sử quan trọng. Có thể nói đó là thư viện kiêm nơi lưu giữ hồ sơ của hoàng gia. Còn có cả kho kín, đó là nội kho trực thuộc Thiên tử, bên trong còn cất chứa hơn mấy trăm vạn quan của hai đời Thái Tổ, Thái Tông. Tất cả cũng chỉ vì mấy lượng vàng, chỉ vì một suy nghĩ mà đều biến thành tro bụi.
Về phần quan lại phóng hỏa vì bằng chứng thì lại càng nhiều, nhiều không kể xiết. Để che giấu hành vi phạm tội đã đem một mồi lửa thiêu hủy tất cả chứng cớ. Bình thường những lúc thế này mọi chuyện đã không còn là đề tài đáng lưu tâm. Kiến trúc Cửu Thành Cửu đời Tống đều làm từ gỗ, chỉ cần một mồi lửa sẽ thiêu rụi tất cả, nhiều nhất thì tìm một kẻ gánh tội thay là được.
Nghĩ như vậy, tất cả đều thuyết phục. Là một kẻ chết thay, Hàn Cương không khỏi thầm mắng một câu: “Mẹ kiếp, thật quá trùng hợp!”
Nghĩ thông suốt tất cả, tâm Hàn Cương như dòng điện, chớp mắt đã có kế hoạch. Hắn quay về phòng, hắn lấy chiếc tù và treo trên tường xuống rồi đi ra cửa lớn. Chỉ có điều hắn vừa ra khỏi cửa thì đã đứng im bất động.
Trước mặt Hàn Cương có một chiếc đèn lồng khổng lồ đang di chuyển vào, sau chiếc đèn lồng đó là thủ vệ kho binh Vương Ngũ, Vương Cửu.
Vương Ngũ và Vương Cửu vốn muốn canh chừng cho đám Lưu Tam phóng hỏa này. Theo cách nói của hộ tào Lưu Thư Biện, ngay cả khi kho quân khí bị đốt, Trần Cử cũng có thể bảo vệ được bọn chúng. Chỉ cần đổ tội danh cho Hàn tú tài xui xẻo thì nhiều nhất chúng cũng chỉ bị ngồi nhà lao nửa tháng, để trả thù lao y sẽ cho bọn họ hai ngày khoái lạc. Trong lòng hai người có phần không muốn, nhưng Trần Cử nói bọn họ cũng không dám không nghe. Tối nay, Vương Ngũ, Vương Cửu đành phục lệnh làm việc, nhưng Lưu Tam đã vào cả nửa ngày mà vẫn không có động tĩnh gì càng khiến họ sợ hãi. Họ cảm thấy có điều gì đó không đúng cho nên mới cầm đèn lồng vào xem xét.
Nhưng vừa nhìn, hai người đã sợ đến mức hồn bay phách lạc. Đèn lồng và ánh trăng chiếu ba cái xác chết càng rõ ràng hơn. Trên mặt chúng còn để lại sự hoảng sợ, trong lòng Vương Cửu, Vương Ngũ đều cảm thấy rõ ràng hung thủ là Hàn Cương đang đứng trước cửa căn phòng nhỏ nhìn họ với vẻ rất ung dung.
Dáng người Hàn Cương cao lớn như cây tùng, bình thường hắn vẫn rất bình thản, đứng cạnh ba cái xác chết thì vẻ mặt cũng vẫn như vậy.
- Hàn Tam, ngươi làm gì vậy?
Vương Cửu hô to, cũng không thể xua tan hết cái lạnh trong lòng. Còn Vương Ngũ cầm đèn lồng mà tay run rẩy.
Hàn Cương cười lạnh không đáp, hắn để tù và lên miệng. Trong ánh mắt kinh sợ của hai người họ, hắn dùng sức để thổi tù và. Thành thị không giống với thành thị ở nội địa, hằng ngày sau tiếng mõ cả Tần Châu bước vào thời gian giới nghiêm. Trên phố Tần Châu bắt đầu cấm người đi lại. Ban đêm phố phường yên ắng, một tiếng tù và thê lương đủ để đánh thức giấc ngủ của mọi người. Rất nhiều người nhổm dậy, mặc áo giáp, cầm dây cương, quan lại trực đêm trong nha môn thì lao ra, bao nhiêu người vểnh tai lắng nghe, phán đoán nơi có tiếng tù và thổi.
Ba tiếng tù và vang lên liên tiếp, rồi từ từ dừng lại, âm thanh vẫn còn văng vẳng quẩn vào màn đêm lạnh lẽo.
Vương Cửu không trụ nổi, y run rẩy, nhiệt lượng toàn thân đã bị tiếng tù và thổi tan, y gần như nói không thành tiếng:
- Hàn Tam, ngươi có biết ngươi đã làm gì không?
- Không nhìn ra sao? Ba người này đêm hôm khuya khoắt đột nhập quân khố, mưu đồ phóng hỏa, bị ta… giết rồi!
Một câu ngắn ngủn, Hàn Cương lại chậm rãi dùng hết trọng âm nói nốt hai chữ cuối cùng. Một cây nỏ cứng trong tay đã minh họa cho lời của hắn. Hai gã thủ kho cảm thấy có một luồng sát khí từ chỗ Hàn Cương đập vào mặt, lạnh thấy xương như rơi vào hầm băng vậy.
- Nói bậy, bọn họ…. Bọn họ…
Vương Ngũ cứ “bọn họ” một lúc lâu, cuối cùng chợt nhớ ra rồi cười nói:
- Bọn họ đến là để mời ngươi uống rượu!
Hàn Cương cười lạnh một tiếng, rồi bác bỏ với vẻ khinh thường:
- Vô duyên vô cớ ban đêm xông vào nhà người ta, tội này giết không cần bàn. Huống chi, vô cớ đột nhập quân khố vào ban đêm. Hai người này có quân lệnh phù không? Còn thẻ phù không? Trên người còn mang theo lửa, dầu, không biết là đang muốn làm gì đây?
Hắn càng cười lạnh:
- Đáng tiếc là hai vị Vương huynh đệ cũng phải chôn cùng bọn chúng!
- Đây… đây có liên quan gì đến bọn ta?
Vương Cửu lắp bắp nói.
- Bọn Lưu Tam vào từ cửa chính, hai người các ngươi chắc chắn không thoát nổi tội đồng phạm. Kết bè, kết đảng đột nhập quân kho, không phải trộm cắp thì là phóng hỏa. Mà trên người bọn chúng còn mang theo lửa, dầu, ngoài phóng hỏa ra thì còn có thể làm gì?
Hàn Cương nhẹ nhàng bước lên trước, không một tiếng động, lại một tiếng tù và nặng trịch cất lên, khiến hai người này sợ đến mức lui về sau mấy bước. Hàn Cương không thèm nhìn bọn chúng nữa mà thong thả bước quanh ba cái xác chết, vẫn là những bước đi của người có học, giống như ngâm một bài thơ. Nhưng trong miệng hắn không phải là thi từ ngậm gió, tán trăng mà là lời chất vấn sắc như đao kiếm.
- Các ngươi nghĩ kỹ đi, nếu trong nhà kho cháy, bọn binh kho các ngươi có thoát khỏi tội không?
Ta chắc chắn là chết nhưng các ngươi thì sao?
Trần Cử có lớn hơn nữa, cũng không lớn hơn quốc pháp, với một Áp ti huyện nhỏ nhoi như y có thể bảo vệ được hai ngươi sao?
- Có lẽ trước kia y đã từng nói với hai ngươi, nhiều nhất cũng chỉ bị mấy quân côn, nhốt trong ngục hai tháng. Nhưng lời của y đáng tin sao? Chỉ e các ngươi chỉ cần ở đó một đêm cũng mắc bệnh mà chết.
Giết người bịt miệng, Trần Cử không làm nổi? Hay là không nghĩ đến?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận