Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 7: Trong tâm tư một lòng hiếu thuận (Thượng)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 310 lượt xem
  • 2624 chữ
  • 2023-01-03 21:45:11

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau thời gian bồi hồi suy ngẫm bên bờ sông, Hàn Cương quyết định phải về nhà tiếp tục đọc sách học hành, Hàn Vân Nương cũng phải đi về để giúp đỡ việc trong nhà, nàng liền dìu Hàn Cương đi về phía thôn.

Hai người vừa mới bước tới cửa thôn, bỗng nhìn thấy một người từ chỗ bến đò dưới hạ lưu đi tới, thấy người kia, bước chân của Hàn Cương không khỏi dừng lại, tiểu nha đầu lại không hiểu tại sao bỗng nhiên sợ sệt trốn phía sau hắn.

Người nọ trên mặt đầy những nốt mụn nhọt chốc loét, hai mắt lồi ra ngoài, miệng rộng hơi nhô về phía trước, chiếc áo cà sa dài bằng vải nâu có hoa văn mờ mờ cũng không che nổi cái bụng bự vẫn nhô lên của gã, vừa nhìn đã thấy giống một con cóc béo vừa mới lột da sau mùa thu sắp sửa đi ngủ đông. Con người có thể có được bộ dạng như này quả là hiếm gặp. Hàn Cương thông qua trí nhớ của nguyên thân mới có thể nhận ra gã, đó chính là Lý Lại Tử vẫn không ngừng xúi bẩy Hàn gia bán ruộng đất đi.

Lý Lại Tử là kẻ giàu nhất trong thôn này, da trên mặt không được láng mịn mà lại lỗ chỗ giống như con cóc ghẻ, cho nên mới có tên gọi như thế này, bao nhiêu năm mọi người đều gọi gã như vậy, ngay cả tên thật của gã cũng chưa chắc có mấy người biết. Trong thôn này thanh danh của gã không được tốt, lại kết thân gia cùng với bộ đầu Hoàng Đức Dụng có biệt hiệu Hoàng Đại Lựu trong huyện nha, thông qua Hoàng Đức Dụng mà quen biết được với người trong nha môn huyện Thành Kỳ – cũng chính là Áp ti* Trần Cử được tổ tôn ba đời truyền lại!
[I]*Áp ti: tên một chức vụ thời Tống, phụ trách tiếp nhận công văn, văn kiện của các vụ án. [/I]

Trần Cử này cũng là một nhân vật nổi danh gần xa trên giang hồ vùng Quan Tây, có mỹ danh trọng nghĩa khinh tài, mặc dù tất cả những thứ gã có cũng đều là bóc lột từ dân chúng huyện Thành Kỳ mà ra cả.

Trần Cử kế thừa cơ nghiệp của tổ phụ, ba mươi năm vẫn thao túng chính sự bên trong huyện nha huyện Thành Kỳ, từng khiến cho hai tri huyện, bảy tám chủ bộ, huyện úy tại huyện Thành Kỳ phải mặt xám mày tro chịu tội mà bị bãi miễn chức vụ. Trong số đó có một tri huyện khá xui xẻo, đã bị tước quan chức rồi mà vẫn bị ‘truy hủy xuất thân dĩ lai văn tự’, nói cách khác chính là, vị quan huyện xui xẻo kia không những bị lột hết mũ áo quan trên người mà còn bị gạch tên khỏi danh sách của Cáo viện và Thẩm quan viện, việc này còn khiến chúng quan viên sợ hãi hơn cả việc bị mất chức quan, dù sao thì mất chức thôi cũng còn có cơ hội được phục chức còn chủ bộ xui xẻo kia, cả đời phải sinh sống tại Quỳnh Châu*, không được vượt biển quay trở về nơi đây nữa.
[I]*Quỳnh Châu: hay Quỳnh Nhai, tên phủ cũ tại huyện Hải Nam, Trung Quốc.[/I]

Từ đó về sau, tri huyện và các quan viên viên chức kế nhiệm trong huyện Thành Kỳ này không một ai có can đảm động tới Trần Cử nữa. Mà Trần Cử cũng biết cách xử sự hơn, chỉ cần mấy người đó ngoan ngoãn làm việc, gã cũng sẽ không quá áp bức thượng quan, hai bên sẽ đều được yên ổn mà sống.

Lý Lại Tử tôn kính Trần Cử này như đại thần, bốn năm trước gã được tới thôn Hạ Long Loan giữ chức Lý chính. Gã ỷ vào việc mình kết thân gia với Trần Cử mà đem rất nhiều thuế má lao dịch đẩy hết lên đầu mọi người, mang đến tai họa cho không ít gia đình trong thôn. Nếu như không phải lão tam Hàn gia bệnh nặng phải cần tiền gấp, dựa vào số của cải Hàn gia có, vốn cũng sẽ không bị Lý Lại Tử kia bắt nạt.

Có lẽ do thân thể chịu ảnh hưởng của nguyên chủ, lại thêm mấy ngày qua tìm hiểu được nội tình nguyên nhân, Hàn Cương cũng không thể có một chút hảo cảm nào đối với Lý Lại Tử này. Vì một mảnh đất thôi mà hận không thể giết người phóng hỏa, bất luận là đời này hay đời sau vẫn đều luôn có những kẻ sống như vậy. Nếu không phải việc này rơi đúng trên đầu mình thì căn bản Hàn Cương cũng sẽ không quan tâm, nhưng Lý Lại Tử lại sử dụng những mánh khóe lừa dối để thu hết điền trạch của Hàn gia vào trong tay mình, Hàn Cương đã thề tự đáy lòng mình, ngày sau nhất định phải lấy oán báo oán.

Ở trước mặt kẻ thù, Hàn Cương lại càng tỏ ra lễ độ hơn bình thường, hắn chắp tay với Lý Lại Tử, thi lễ vấn an:
- Lý lý chính*, đã nhiều ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?
[I]*Lý chính: còn có tên khác là Lý quân, Lý doãn, Lý tế, phụ trách việc trông coi hộ khẩu và nộp thuế, được bắt đầu từ thời Xuân Thu, đến thời Minh thì đổi thành Lý trưởng.[/I]

- Hàn… Hàn gia tam ca! Khỏe, khỏe, khỏe chứ!
Câu trả lời của Lý Lại Tử có phần chật vật. Giọng nói của gã bình thường đã vô cùng khó nghe, khàn khàn như tiếng vịt kêu, chẳng biết tại sao ánh mắt gã nhìn lại ngập tràn thù hằn.

Hàn Cương vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Lý Lại Tử. Hắn có chút buồn bực, Lý Lại Tử đã dòm ngó đến cả mảnh đất cuối cùng trong nhà mình, mình đương nhiên là sẽ hận gã, nhưng không biết vì sao gã lại hận mình đây? Chẳng lẽ là bởi vì lo lắng gia đình mình sẽ chuộc lại được mảnh ruộng đó từ tay gã?

Hàn Cương vừa mới bày ra một bộ dáng chắp tay nghiêm chỉnh với Lý Lại Tử, lại đổi sang bộ dáng thành tâm thành ý:
- Tiểu chất bị bệnh lần này đã nửa năm, trong nhà may nhờ có Lý chính quan tâm, chờ đến lúc nào đó rảnh rỗi, tất sẽ mang tiệc rượu tới cảm ơn, mong rằng đến lúc đó Lý chính sẽ không từ chối.

- Không dám, không dám!
Lý Lại Tử nhướn mày, lão tam Hàn gia vốn dĩ là một người tài trí văn võ song toàn, chỉ là có chút kiêu ngạo, không thích tiếp cận với người khác, không nghĩ tới chỉ mới du học có hai năm ở bên ngoài, giờ trở về đã nhanh mồm nhanh miệng hơn hẳn.

Trong mắt gã, lão tam Hàn gia là do bị bệnh lâu ngày mới khiến cho thân thể gầy gò, hắn mặc một bộ đồ bằng vải bố màu xanh, tay áo trong buông xuống bay bay trong gió, nom gầy gò chẳng có chút sức lực nào, nhưng thân hình cao sáu thước kia vẫn mang đến áp lực vô cùng lớn cho Lý Lại Tử. Làn da tái nhợt do lâu ngày chưa bước ra chỗ sáng, hai má vì ốm đau mà teo tóp hết lại, khiến xương gò má lồi hẳn lên, nhưng đôi mắt sâu đen thăm thẳm cùng với hai hàng lông mi dài đậm lại tăng thêm vẻ thần bí khó dò, khiến toàn thân Lý Lại Tử không thể nào tự nhiên nổi.

Hàn Cương đương nhiên nhìn thấu dáng vẻ không kiên nhẫn nổi của Lý Lại Tử, có thể khiến cho kẻ thù không thoải mái luôn là chuyện mà hắn rất thích làm, hơn nữa hắn cũng có việc đang muốn hiểu biết cặn kẽ hơn.

- Lý chính, ruộng rau bên trên khúc ngoặt của con sông kia…
Hàn Cương đi thẳng vào vấn đề, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ngay ba phần hung quang độc ác trong mắt Lý lại Tử, trong lòng hắn đương nhiên rõ mình đang động đến vấn đề mấu chốt.

- Việc này để mấy hôm nữa nói sau!
Lý chính của Hạ Long Loan đột nhiên lớn tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác, xoay người đi vào trong thôn. Trong lòng gã oán hận, bệnh tình của tên này tại sao lại khá lên sớm như vậy? Chỉ cần bệnh thêm nửa tháng nữa, gã đã xử lý xong hết chỗ ruộng đất kia rồi, lúc đó còn cần gì phải lo lắng như thế này nữa.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Lại Tử đi xa dần, Hàn Cương hừ lạnh một tiếng, hắn đương nhiên nhìn thấy hung quang trong mắt Lý Lại Tử, nhưng nay bệnh tình của mình đã tốt lên, bất luận Lý Lại Tử muốn chơi đùa kiểu gì, hắn cũng đều có năng lực đáp trả.

Trời nhá nhem tối, phụ mẫu của Hàn Cương – Hàn Thiên Lục và Hàn A Lý cũng đã trở về trong tình trạng toàn thân mỏi mệt, gánh trên lưng một cái sọt rỗng. Trên tay Hàn Thiên Lục xách theo hai chiếc bình, ngửi thấy có chút hương rượu, bên trong đúng là đựng bã rượu. Trong cái sọt của Hàn A Lý thì có nửa cái đùi dê được bọc bằng lá sen, vừa bước vào cửa bà liền đưa cho tiểu nha đầu mang xuống bếp chế biến. Nghe thấy tiếng đọc sách từ trong phòng của nhi tử truyền ra, hai vợ chồng nhìn nhau cười, cảm thấy cho dù có khổ có mệt hơn nữa thì cũng có thể chịu được.

Hàn Vân Nương cũng nhanh chóng chuẩn bị xong bữa tối, chỉ chốc lát đã xử lý xong cái đùi dê, thịt dê thì cắt để nấu cháo, xương được lọc ra để nấu canh, sau đó mang chén đũa lên, bước vào phòng gọi Hàn Cương ra ngoài, rồi người một nhà liền quây quần quanh cái bàn.

Hàn Thiên Lục và Hàn A Lý đều hơn bốn mươi tuổi, có thể là do vất vả nhiều năm nên nét mặt của hai người đều có vẻ già hơn tuổi một chút. Chiều cao của Hàn Thiên Lục và Hàn Cương không khác nhau mấy, đều khoảng tầm sáu thước, ở vùng Quan Tây này cũng coi như là có dáng người cao ráo, tướng mạo cũng tương tự nhau, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền vuông vức, coi như là tướng mạo đoan chính.

So với Hàn Thiên Lục dáng người cao to, mẹ của Hàn Cương lại thấp hơn một chút, vẻ ngoài cũng không xuất chúng, tuy nhiên lại giỏi giang nhiều việc, cũng là người quản lý mọi chuyện trong Hàn gia. Ngoại công của Hàn Cương từng làm Đô đầu*, cữu cữu của hắn hiện cũng đang làm Đô đầu của phủ Phượng Tường cách đây hơn trăm dặm, cái búa lớn hằng năm chém qua không ít tặc nhân vẫn đang treo trong nhà, Hàn A Lý xuất thân từ nhà theo nghiệp võ nên tính tình cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Hàn Thiên Lục, bà mới chỉ nhấc cái cán gậy trong tay lên thôi mà đã khiến cho không một ai trong thôn Hạ Long Loan này dám thở mạnh.
[I]*Đô đầu: tên chức vị trong quân doanh vào thời kỳ giữa nhà Đường và thời nhà Tống, chỉ huy một đội quân.[/I]

Hàn Thiên Lục ngồi ở đầu đông, Hàn A Lý ngồi đối diện ông, Hàn Cương ngồi tại phía dưới, còn tiểu nha đầu thì chỉ có thể đứng một bên hầu hạ, đợi đến khi mọi người ăn xong mới có thể tới phòng bếp lấp đầy bụng. Tuy Hàn gia chỉ là hàn môn, nhưng quy củ cũng giống với quy củ thế gia, nếu có người ngoài tới làm khách, ngay cả Hàn A Lý cũng phải tới phòng bếp ăn cơm.

Chỉ có ba người ngồi quanh một cái bàn lớn có vẻ hơi trống trải, lạnh lẽo. Lúc trước có cả đại tẩu của Hàn Cương nữa thì đây là một nhà bảy người. Khi Hàn Cương vẫn chưa ra ngoài học thì cũng là lúc nhị ca hắn vẫn đang ở nhà, ba đứa con Hàn gia tính cả phụ mẫu nữa tổng cộng là năm người đều chen chúc quanh một chiếc bàn, đại tẩu và Hàn Vân Nương thì đứng bên cạnh hầu hạ khiến cho bữa cơm ngày thường vô cùng náo nhiệt.

Nhưng từ sau khi đại ca, nhị ca của Hàn Cương đồng thời chết trận, vẻn vẹn chỉ mới ba tháng đại tẩu của hắn đã bị nhà mẹ để gọi trở về, còn mang theo cả hai mươi mẫu ruộng hồi môn. Theo lễ chế, sau khi chồng chết phải có ba năm hiếu kỳ, nhưng tại nơi biên thùy tây bắc này cũng không có quy củ thối nát như vậy. Hàn Cương chỉ nghe Vân Nương nói, qua năm mới đại tẩu sẽ lại tái giá.

Nếu như không được dung nhập với ký ức của nguyên chủ, có lẽ Hàn Cương sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn đã hiểu được đạo lý thông qua những ký ức kia, nên chỉ cảm thấy đây là đương nhiên. Hiện tại Lý học* vẫn là một học phái ít khi được công khai bàn luận, thế gian lại càng không có mấy thuyết pháp như kiểu đói chết hay thất tiết, sau khi chồng chết, quả phụ vẫn đang trong độ tuổi sinh sản tái giá là chuyện quá bình thường, cho dù bản thân quả phụ đó không muốn nhưng nhà mẹ đẻ cũng sẽ ép phải đi.
[I]*Lý học: tư tưởng triết học được hình thành từ thời kỳ Bắc Tống, chính là Nho học trong hai thời Tống – Minh, mặc dù là Nho học nhưng đồng thời cũng có tham khảo cả tư tưởng của Đạo gia, thậm chí là Đạo giáo và Phật học. [/I]

Nếu như quả phụ kia mang theo khá nhiều đồ xuất giá, như vậy số người theo đuổi cũng có thể đạp đổ cả ngưỡng cửa, triều Chân Tông từng có hai vị Tể tướng Vương Hiền Tề và Hướng Mẫn Trung chỉ vì tranh giành một quả phụ có đồ xuất giá hơn trăm nghìn quan mà đã kéo nhau tới tận trước mặt Thiên tử, huyên náo đến mức khiến cả triều đình gà bay chó sủa. Thói đời là vậy, lời thề thủ tiết mới là chuyện khó gặp.

Hàn Cương cầm lấy đôi đũa, cúi đầu ăn cơm trong bát mình, vẫn là cháo thịt dê và một ít rau như trước. Mỗi ngày đều có ba bữa cơm, đồ ăn không thay đổi chút nào, nhưng Hàn Cương cũng không oán thán, hắn biết cha mẹ mình vất vả, làm sao có thể dễ dàng nói ra được những lời đó.

Hàn Thiên Lục và Hàn A Lý còn ăn uống đơn giản hơn con trai nhiều, trong thời đại này hầu hết các gia đình nông dân bình thường đều giống nhau, bữa ăn của Hàn gia cũng chỉ mộc mạc đơn điệu, một bát bánh súp toàn nước có vài giọt dầu nổi lên trên, thật ra bánh súp chính là mì sợi nhưng thời Tống là vậy, hễ những thứ liên quan đến bột mì đều có thêm chữ ‘bánh’, kèm với bát bánh súp còn có thêm mấy cái bánh hấp nữa.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top