Trong màn đêm u tịch, Xích Long duỗi thẳng thân thể, bay lượn giữa không trung, phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ánh lửa đỏ rực bừng sáng phía chân trời. Trong thành Quan Dực, đám tâm phúc của Hoàng đế Trần quốc nhìn chằm chằm ngọn lửa dưới màn đêm, sắc mặt đồng loạt tái nhợt.
Bọn họ đứng im như tượng, giống hệt những con rối đã chết.
Vảy rồng màu đỏ rơi xuống như lá phong trong ánh hoàng hôn mùa thu, hóa thành dòng lửa đỏ rực trên không trung.
Việt Thiên Phong vỗ vai Lý Quan Nhất, cười lớn nói: “Ừm, cái này gọi là hủy thi diệt tích.
Là trò mà quân sư Gia Cát Anh Công thích nhất, giết người đoạt của, hủy thi diệt tích, một công đoạn cũng không thể thiếu. Am hiểu nhất là dùng đầu lâu của đám người Thát Đát để chất thành kinh quan.
Giang hồ hiểm ác, công pháp và đan dược có thể giả chết nhiều vô số kể, có khi đâm thủng tim rồi vẫn còn sống lại được, chi bằng thiêu thành tro bụi là chắc ăn nhất. À phải rồi, mấy thứ này cho ngươi.”
Việt Thiên Phong tháo một chiếc túi đưa cho Lý Quan Nhất.
Lý Quan Nhất mở túi ra, bên trong là những viên cầu nhỏ màu vàng bạc.
Việt Thiên Phong đắc ý nói: “Dạ Trì kỵ binh khi làm nhiệm vụ không mang theo vàng bạc, nhưng để tránh những trường hợp bất trắc, bên trong chuôi đao có giấu một hai lượng vàng, còn đồ trang trí bằng bạc trên vỏ đao đều làm từ bạc thật. Đây là phần của ngươi, coi như chia cho đồng phạm.”
Lý Quan Nhất nói: “Nhưng ta đâu có làm gì đâu.”
Việt Thiên Phong nhìn hắn, cười toe toét, đáp: “Không phải cứ làm gì mới được chia. Ý ta là, ngươi và ta đã cùng gánh vác rủi ro, vậy thì phải chia đều lợi ích.
Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta gánh vác rủi ro, còn vàng bạc thì để một mình ta hưởng hết hay sao? Vậy thì không phải là đồng phạm rồi, ha ha ha!
À mà, số vàng này có pha Xích Tinh, giá trị còn cao hơn vàng bình thường gấp mấy lần, còn bạc thì độ tinh khiết cao, ngươi không có thân phận hẳn hoi, mang theo người sẽ gặp rắc rối.
Hôm nay Dạ Trì kỵ binh xảy ra chuyện, tốt nhất là ngươi nên tìm chỗ nào đó chôn số vàng bạc này xuống, đợi vài năm nữa quay lại đào lên là có thể tiêu xài thoải mái.
Còn cái bao cổ tay này chỉ có thể dùng một lần, ngươi cũng nên vứt đi, tránh rước họa vào thân. Khí tức ở đây đã bị ta xóa sạch rồi, ta đi dụ đám mật thám kia đến chỗ khác, ngươi cũng mau rời khỏi đây đi.”
Việt Thiên Phong nói xong, phất tay áo bỏ đi.
Giọng nói vừa dứt, bóng dáng y đã biến mất trước mặt Lý Quan Nhất.
Vừa rồi còn huyên náo như vậy, bỗng chốc chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.
Lý Quan Nhất thu hồi tầm mắt, nhìn số vàng trong túi.
Năm lượng vàng được Việt Thiên Phong dùng nội lực nén thành một viên cầu nhỏ.
Năm lượng vàng, giá cả lên xuống thất thường, có lúc một lượng vàng đổi được tám lượng bạc, lúc thì hai mươi lượng, nhưng nhìn chung vẫn luôn giữ ở mức mười đến mười ba lượng bạc.
Ngoài vàng ra, còn có hơn ba mươi lượng bạc, nặng trĩu.
Số bạc này đổi ra cũng phải được chừng sáu mươi quan tiền, phải mất sáu năm trời ròng rã làm việc không ăn không tiêu, Lý Quan Nhất mới tích góp được ngần ấy.
Đáy mắt thiếu niên ánh lên tia nóng bỏng, nhưng rồi lại có chút đau lòng.
Tiền lương sáu năm trời, vậy mà có được chỉ trong một đêm!
“Phất lên quá nhanh, nhưng tiếc là không thể tiêu.”
Lý Quan Nhất lăn viên cầu vàng trong bùn đất, biến nó thành một viên bùn đất bình thường, sau đó ném thẳng xuống giếng cạn bên cạnh điện Sơn Thần.
Trong giếng toàn là đá vụn, viên cầu bùn đất kia lẫn vào trong đó, sẽ chẳng ai để ý. Hắn nhớ Việt Thiên Phong từng nói, khí tức ở đây đã bị y xóa sạch, để ở đây là an toàn nhất.
Nếu mang về nhà, lỡ đâu cả thành bị lục soát, chẳng phải là tự chuốc phiền phức vào mình sao?
Đợi sóng gió qua đi, hắn sẽ quay lại lấy!
Có tiền rồi, hắn sẽ đổi một căn nhà khang trang hơn, đổi từ một tuần ăn một bữa thịt thành ba bữa.
Mưa đã tạnh hẳn, một vầng trăng bạc treo trên cao, phủ xuống mặt đất ánh sáng trắng mờ ảo.
Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy những đám mây đen trôi lững lờ trên nền trời, tựa như những con quái vật khổng lồ đang di chuyển. Lý Quan Nhất thu hồi tầm mắt, bước về phía trước.
Hắn cởi đôi giày dính đầy bùn đất, tay cầm một cành cây vừa đi vừa xóa dấu chân, khiến chúng trông chẳng khác gì những vết đất bình thường xung quanh.
Hắn cẩn thận xóa sạch dấu vết, mãi đến khi ra đến đường lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rảo bước trên con ngõ nhỏ, rẽ ngoặt mấy vòng, từ xa đã thấy một chấm sáng le lói.
Căn tiểu viện hắn thuê vẫn sáng đèn, cánh cửa gỗ hé mở. Không hiểu sao, Lý Quan Nhất bỗng cảm thấy lòng mình bình thản lạ thường khi nhìn thấy ánh đèn dầu kia le lói giữa màn đêm.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trong phòng thẩm thẩm vẫn sáng đèn. Hắn không gọi thẩm thẩm, chỉ cố tình đi mạnh chân hơn một chút để báo cho thẩm thẩm biết hắn đã về.
Sau đó, hắn đi thẳng về phòng mình, thấy trên bàn có một cái nồi sắt nhỏ, bên trong là canh gừng còn nóng hổi, trên giường là một bộ quần áo sạch sẽ đã được gấp gọn gàng.
Lý Quan Nhất mỉm cười, cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng nước mưa, dính đầy bùn đất và máu, sau đó lấy nước trong chậu lau qua người, thay bộ đồ sạch sẽ, bưng bát canh gừng nóng lên uống một hơi cạn sạch.
Dòng nước ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể, khiến hắn rùng mình một cái.
Cảm giác căng thẳng sau một đêm mưa giết người tập võ, rồi lặng lẽ trở về như được gột rửa hoàn toàn.
Thật thoải mái!
Hắn vo tròn bộ quần áo bẩn ném vào lò lửa, nhìn ngọn lửa nuốt chửng bộ đồ, tỏa ra hơi ấm dễ chịu, thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà hôm nay hắn mặc bộ đồ cũ nhất.
Đốt cũng không thấy tiếc.
Giờ hắn có tiền rồi mà!
Không tiếc, không tiếc! Bộ đồ này bán đi cũng chỉ được trăm văn là cùng!
Dạo gần đây, vì kết thân với Việt Thiên Phong, số tiền hắn dành dụm được khi làm học đồ ở Hồi Xuân Đường cũng chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ còn vài trăm văn, tiết kiệm lắm thì cũng chỉ đủ ăn uống nửa tháng. Bộ đồ này tuy đã sờn mép, rách vài chỗ, nhưng cũng đổi được chút tiền.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận