Lão giả liếc nhìn Lý Quan Nhất, lại cúi đầu cười nói với cháu gái, nụ cười hiền hòa.
Lý Quan Nhất thở phào, thầm nghĩ trong lòng.
Hậu nhân của Tiết thần tướng đã dùng ba mũi tên định biên quan?
Vậy sao Tiết gia không tham gia vào triều đình, không cho phép con cháu làm quan?
E là có rất nhiều lý do và khổ tâm, có lẽ lại là một câu chuyện ân oán tình thù khác.
Bên kia, Tiết Sương Đào kéo cánh tay lão giả lắc lư, lại nhìn Lý Quan Nhất, nói rất nhiều lời hay, nào là chưa từng gặp qua thiếu niên nào tinh thông thuật số như vậy.
Lão giả mỉm cười, bàn tay đầy nếp nhăn khẽ vỗ mu bàn tay cháu gái, cười hỏi: "Thật vậy sao?"
"Giỏi, thật sự rất giỏi!"
Lão giả nhìn Lý Quan Nhất, thấy hắn ăn mặc tuy giản dị nhưng ánh mắt sáng ngời, bèn cười nói: "Tiểu tử, lại đây xem một chút."
Xa phu giật mình, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an, bọn họ vẫn luôn nghe lời tiểu thư, nhưng chưa từng nghĩ đến việc này, chẳng lẽ đại tiểu thư Tiết gia mười bốn tuổi, ra ngoài một chuyến, lại dẫn một thiếu niên trạc tuổi về nhà sao?
Ây yaaa!!!
Lão gia tử luôn nuông chiều vị đại tiểu thư này.
Nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện cháu gái mười bốn tuổi dẫn một thiếu niên mười ba tuổi về nhà.
Năm đó, nhị tiểu thư nhà bọn họ tuổi trẻ nông nổi, mang theo một tên công tử bột ăn chơi trác táng ở kinh thành, cưỡi một con Hãn Huyết Bảo Mã chạy loạn xạ trên đường lớn thành Quan Dực, đâm vào không ít gian hàng, sau đó cưỡi ngựa thẳng vào Tiết gia, còn dám dừng ngựa trước Thính Trà Hiên của lão gia tử.
Cuối cùng tên công tử bột kia suýt nữa bị lão gia tử đập gãy chân.
Lúc ấy, lão gia tử cũng chỉ cười nói một câu, “Tiểu tử, lại đây.”
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy lão gia tử ôn hòa chào hỏi, nhưng đám người làm trong Tiết gia đều sợ hãi.
Lý Quan Nhất lại nhìn thấy một màn khác.
Hắn thấy con mãnh hổ kia bỗng nhiên biến lớn, râu tóc dựng ngược, bước chân nặng nề, đầu Bạch Hổ khổng lồ tiến lại gần, hai con ngươi vàng của Bạch Hổ từ từ co rút, nhìn chằm chằm thiếu niên mặc đồ vải thô kia.
Toàn thân Lý Quan Nhất cứng đờ, tim đập thình thịch, một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên từ đáy lòng.
Uy áp?
Sau đó, hắn dựa vào ý chí của mình, kéo bản thân ra khỏi nỗi sợ hãi khó hiểu này, khôi phục bình tĩnh.
Lý Quan Nhất bình tĩnh lại.
Đỉnh đồng xanh khẽ rung.
Ấn ký Xích Long kia dường như cũng theo ý chí của Lý Quan Nhất mà từ từ sáng lên.
Lão gia tử bên kia vốn định thử xem thiếu niên này có phải là kẻ lòng dạ bất chính hay không, muốn xem tâm tính của hắn thế nào, nên mới dùng uy áp một chút.
Thấy hắn không hề nao núng, lão giả mỉm cười, gật đầu.
Tâm tính không tệ.
Bạch Hổ chưởng binh trừ tà.
Hạng người tâm địa bất chính rất khó đứng vững trước pháp tướng Bạch Hổ.
Ông định thu tay lại.
Bạch Hổ khổng lồ xoay quanh Lý Quan Nhất, muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc này, đỉnh đồng xanh trong cơ thể Lý Quan Nhất bỗng nhiên kêu vang, ấn ký Xích Long kia rốt cuộc cũng sáng lên, dường như bị khiêu khích nên không ngừng giãy giụa, sau đó đầu rồng thoát ra khỏi đỉnh.
Vảy rồng dựng đứng, móng vuốt duỗi ra, nó giương nanh múa vuốt trên đỉnh đồng xanh.
Nó dường như muốn thoát khỏi đỉnh, giống như Xích Long sau lưng Việt Thiên Phong, xoay quanh người Lý Quan Nhất, bảo vệ chủ nhân, tản mát khí tức thuần khiết.
Nhưng căn cơ chưa đủ, cuối cùng chỉ là hư ảo.
Nó vùng vẫy kiểu gì cũng không thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể ngẩng cao đầu gầm lên giận dữ.
Một tiếng Xích Long ngâm dài vang lên trong lòng Lý Quan Nhất.
Như sấm xuân cuồn cuộn.
Thiếu niên tỉnh táo trở lại.
Chút áp chế của Bạch Hổ trong nháy mắt bị phá vỡ.
Lý Quan Nhất nhìn lão giả trước mặt, hắn thẳng lưng, bước lên một bước, thân hình như lưỡi đao sắc bén, xuyên qua Bạch Hổ không thể nhìn ra bằng mắt thường, ngọc dịch trong đỉnh đồng xanh trong cơ thể hắn cũng tăng tốc độ tích lũy.
Hắn ôm quyền thi lễ, chậm rãi nói: "Vãn bối Lý Quan Nhất, ra mắt Tiết tiền bối."
Lão giả có chút kinh ngạc.
Ông nhìn thiếu niên trước mặt, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay cháu gái, cười nói: "Xem kìa, thành Quan Dực ta cũng có tiểu tiên sinh văn võ song toàn như vậy. Mà tiểu tiên sinh văn võ song toàn như vậy, lại được cháu gái ta tìm thấy."
Tiết Sương Đào không biết gia gia vừa làm gì, chỉ thấy vị tiên sinh mà nàng công nhận dường như cũng được gia gia công nhận, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Nàng cười chẳng còn chút dịu dàng như gió thoảng ngày thường, đôi mắt cong cong ánh lên vẻ kiêu hãnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận