Thấy Lý Quan Nhất ngây người, Mộ Dung Thu Thủy bật cười thành tiếng, ngón tay trắng nõn như ngọc điểm nhẹ lên mi tâm hắn, giả vờ giận dỗi: “Mèo con nho nhỏ cũng dám khiêu chiến với thẩm thẩm của ngươi? Cũng… Ừm, ngốc đến đáng yêu.”
Thu ngón tay lại, bấm tay búng một cái, khẽ cười.
Đưa giỏ thức ăn cho Lý Quan Nhất, Mộ Dung Thu Thủy nhẹ nhàng bước vào nhà.
Mỗi khi ra ngoài, nàng đều cố ý dịch dung, khiến cho đôi mắt trông nhỏ hơn, sắc mặt vàng vọt, giống hệt một người bệnh tật khổ sở.
Nhưng khi đứng trước mặt Lý Quan Nhất, đôi mắt nàng sáng long lanh, khóe miệng mỉm cười, lớp dịch dung kia dường như mất đi tác dụng.
Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được nữ tử trước mắt này chính là tuyệt thế mỹ nhân, giống như minh châu bị bụi trần che lấp, nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Lý Quan Nhất cúi đầu nhìn thức ăn trong giỏ.
Cải thảo, củ cải trắng, còn có một ít cải xanh.
Đây là những thứ mà người dân trong thôn trấn gần thành Quan Dực mang đến từ sớm.
Đến chiều, rau sẽ không còn tươi ngon nữa. Hơn nữa, sau một ngày bị người ta lựa chọn thì rau cũng bị dập nát ít nhiều, có những bà lão khôn khéo còn bứt hết lá úa bỏ đi. Nông dân thì muốn về sớm, cho nên mua rau vào giờ này luôn được giá rẻ.
Tuy nhìn không đẹp mắt, nhưng cắt nhỏ ra nấu cháo hay xào cũng ngon không kém.
Thẩm thẩm luôn đi chợ vào giờ này.
Lý Quan Nhất xách giỏ rau vào nhà, thấy thẩm thẩm đi từng bước nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua chiếc bát úp ngược, đôi mắt màu hổ phách chợt lóe sáng.
Nàng xoay người nhìn thiếu niên, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vậy?”
Lý Quan Nhất kể lại chuyện hôm nay cho nàng nghe.
Mộ Dung Thu Thủy cười rộ lên: “Bọn họ đuổi ngươi đi? Đông gia của Hồi Xuân Đường đúng là có mắt như mù. Tiểu cô nương Tiết gia kia sáng suốt hơn nhiều. Ly Nô Nhi nhà chúng ta là thiếu niên tốt nhất trong thành Quan Dực này.
Nhưng mà, điều khiến thẩm thẩm bất ngờ nhất chính là Ly Nô Nhi nhà ta còn nhớ thẩm thẩm từng nói muốn ăn ngỗng quay, vậy mà hôm nay đã mua về cho thẩm thẩm rồi.”
Giọng điệu của nàng mang theo ý trêu chọc.
Ánh mắt Mộ Dung Thu Thủy sáng long lanh.
Gân xanh giật giật trên trán Lý Quan Nhất, biết thẩm thẩm lại có hứng thú muốn trêu chọc mình, bèn dời mắt, mạnh miệng nói: “Không, ta không mua riêng cho người.
Chỉ là do khi nãy đi ngang qua sạp thịt kho, thấy chỉ còn mỗi ngỗng quay là còn bán nên ta miễn cưỡng mua về thôi.”
“Ồ? Phải vậy không?”
Mộ Dung Thu Thủy chắp hai tay sau lưng, bước đến gần, cười tủm tỉm: “Mắc cỡ hả?”
“A a a a, rốt cuộc người có ăn hay không?”
“Ha ha, đương nhiên là ăn.”
Ngỗng quay vẫn còn nóng hổi, thịt kho tàu được hầm vừa chín, còn rau dưa thì sau khi được trần qua nước sôi, lại dùng dầu muối dấm trộn đều, ăn cũng rất ngon miệng.
Trên chiếc bàn nhỏ được xếp bằng đá, Lý Quan Nhất ngồi đối diện với Mộ Dung Thu Thủy.
Hương vị của ngỗng quay rất thơm ngon.
Nhưng so với món ngỗng quay này, hắn lại cảm thấy nụ cười trên gương mặt thẩm thẩm sau khi ăn nó còn khiến hắn vui vẻ hơn.
Mộ Dung Thu Thủy khẽ rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay món ăn này có vẻ ngon hơn mọi khi.”
Lý Quan Nhất bĩu môi: “Người lại trêu chọc ta.”
Mộ Dung Thu Thủy nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười: “Bị Ly Nô Nhi phát hiện rồi.”
Tối nay sau khi ăn cơm xong, Lý Quan Nhất thu dọn bát đũa, Mộ Dung Thu Thủy cũng ôm Tiêu Vĩ Cầm ra, ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên dây đàn.
Mỗi ngày Lý Quan Nhất đều phải luyện tập cầm kỳ thi họa, cả bốn thứ Mộ Dung Thu Thủy đều dạy hắn, nhưng chỉ có đàn là mỗi ngày nhất định phải luyện tập.
Mộ Dung Thu Thủy vẫn luôn rất tốt với Lý Quan Nhất, chỉ có điều duy nhất này là nàng chưa từng nhân nhượng nửa phần.
Nhưng hôm nay sau khi chỉnh dây đàn xong, Mộ Dung Thu Thủy lại tự mình gảy đàn.
Lý Quan Nhất đang dọn dẹp chỗ còn sót lại sau khi nấu nướng, vốn tưởng rằng vẫn là khúc đàn du dương như gió xuân trăng thu giống mọi ngày, nào ngờ lại đột nhiên nghe thấy tiếng đàn réo rắt như kim loại va đập vào nhau.
Trong nháy mắt, Lý Quan Nhất cảm thấy sống lưng mình vô thức căng cứng, cơ bắp muốn nổ tung, hắn như thấy được cảnh tượng thiết kỵ xông pha trận mạc, đao thương va chạm nhau chan chát.
Mãi một lúc sau, hắn mới nhận ra âm thanh này là tiếng đàn.
Thiếu niên chậm rãi bước tới, thấy thẩm thẩm chỉ ngồi đó, Tiêu Vĩ Cầm được đặt ngang trên bàn, ngón tay trắng nõn như ngọc nhịp nhàng trên dây, tiếng đàn dữ dội, khí thế ngút trời, Lý Quan Nhất mơ hồ như nhìn thấy thiên quân vạn mã hội tụ sau lưng thẩm thẩm.
Không biết vì sao, Phá Trận Khúc trong cơ thể hắn lúc này dường như hoạt động mạnh mẽ hơn trước.
Một khúc đàn kết thúc, nội khí trong cơ thể Lý Quan Nhất bất giác đã vận hành được một chu thiên.
Hơn nữa, hoàn toàn khác so với việc hắn chủ động vận hành nội khí.
Hòa hợp hơn.
Tự nhiên hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận