Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Thái Bình Lệnh (Dịch)
  4. Chương 37: Nghĩa khí giang hồ chỉ đơn giản như vậy thôi

Thái Bình Lệnh (Dịch)

  • 13 lượt xem
  • 1087 chữ
  • 2025-12-09 15:03:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi Lý Quan Nhất tỉnh dậy, tuy rằng tối qua suy nghĩ lung tung, nhưng vì có nội công thâm hậu nên tinh thần vẫn rất sảng khoái.

Hắn mua một ít điểm tâm, chào tạm biệt hàng xóm xung quanh lúc chuyển nhà, sau đó thuê một chiếc xe bò, chuyển hết đồ đạc đến chỗ ở mới.

Sân không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Miệng giếng được xây bằng gạch xanh, tạo thành một cái bệ.

Bước vào cửa là phòng chính, hai gian phòng ngủ, bên trái còn có một gian phòng khách, bên phải là nhà bếp và một gian nhà kho. Cách giếng không xa là một hầm rượu nhỏ.

Bàn ghế là đồ gỗ chắc chắn, được sơn một lớp sơn chống mối mọt. Nhà nằm sát đường, cách các cửa hàng cũng không xa.

Ở thành Quan Dực, đây là nơi ở rất thích hợp, không quá xa hoa lãng phí, cũng có chút thể diện.

Điều đáng nói là gã xa phu Triệu Đại Bính kia còn cố ý đánh xe ngựa đến một chuyến, là xe ngựa của Tiết gia, trên xe có hình trang trí đặc trưng của Tiết gia.

Lý Quan Nhất chú ý tới, trước đó, vì hắn và thẩm thẩm Mộ Dung Thu Thủy mới chuyển đến nên ánh mắt những người hàng xóm có chút dò xét. Lúc này, sắc mặt bọn họ trở nên hòa hoãn với tốc độ kinh người, tràn đầy thiện ý.

Lý Quan Nhất và Mộ Dung Thu Thủy ăn bữa cơm đầu tiên ở nhà mới.

Một nồi cá hầm, hai món xào, cơm trắng.

Buổi chiều, Lý Quan Nhất thay y phục mới, áo xanh, thắt lưng da, bên hông đeo ngọc bội, mặt mày rạng rỡ.

Hắn sải bước về phía Tiết gia.

Mặc dù thành Quan Dực chiếm diện tích không nhỏ, nhưng có hai loại tin tức lan truyền rất nhanh. Loại thứ nhất là tin tức về người quen, loại thứ hai là tin tức về Tiết gia.

Vì vậy, tin Lý Quan Nhất bị sa thải, đã tìm được việc mới ở Tiết gia, lại còn chuyển nhà mới, rất nhanh đã truyền đến tai đám người làm ở Hồi Xuân đường.

Bọn họ có chút hối hận, hận lúc trước không kết giao với Lý Quan Nhất cho tốt, có kẻ còn định đến bái phỏng, kéo gần mối quan hệ.

Chỉ có lão chưởng quỹ vẫn cặm cụi xem y thư, vẻ mặt như khúc gỗ mục, không nhúc nhích.

Trần lão đại phu ung dung nhấp một ngụm trà, trong chén là những quả câu kỷ tử đỏ au nổi lên, cười nói: “Hôm nay kể cho ngươi nghe một chuyện lạ.”

“Nói đi.” Lão chưởng quỹ vẫn lật sách.

Trần lão đại phu bắt đầu kể: “Nghe nói thiếu đông gia hôm qua trở về đã bị lão đông gia treo lên đánh một trận, xương sường bị đánh gãy mất hai cái, khóc lóc thảm thiết suốt một đêm.”

“Kỳ lạ ở chỗ nào?”

Trần lão đại phu cười ha hả: “Cuối cùng, mẫu thân thiếu đông gia khóc lóc thảm thiết xin tha cho hắn, vội vàng mời đại phu đến xem.

Hắc hắc, ngươi đoán chuyện gì xảy ra? Toàn là vết thương ngoài da.”

Trần lão đại phu vỗ đùi, cười lớn: “Bị đánh suốt một đêm, đau đến sống dở chết dở, cuối cùng lại không hề tổn thương gân cốt. Y thuật của lão đông gia quả nhiên cao minh, bản lĩnh làm người cũng hơn người một bậc.”

Trần lão đại phu giơ ngón cái lên, nói: “Đáng tiếc lại sinh ra một đứa con trai bất tài vô dụng.”

Lão chưởng quỹ chẳng mảy may quan tâm.

Trần lão đại phu lại nói: “Lý Quan Nhất có tiền đồ, đám người trong Hồi Xuân đường đều muốn kết thân với hắn. Ngươi từng giúp đỡ hắn, sao không nhân cơ hội này đến thăm hắn một chút?”

Lão chưởng quỹ hờ hững đáp: “Không đi.”

Trần lão đại phu bật cười: “Con người của ngươi đúng là kỳ quái. Người khác xa lánh thì ngươi lại muốn giúp đỡ, tự bỏ tiền túi ra cũng không tiếc. Nhưng người khác muốn kết giao, ngươi lại tránh mặt như tránh tà. Ngươi nói xem ngươi là loại người gì?”

Lão chưởng quỹ có đôi mắt đen nhỏ, bộ trường bào màu xám đã mặc rất lâu, trên đó loang lổ vết tro trắng, đáp:

“Ngày nó còn khổ, ta giúp đỡ được gì thì giúp. Đó là quy củ trong lòng của ta. Quy củ của ta là vì bản thân ta, không phải chờ nó phát tài rồi mới vội vàng chạy đến nịnh bợ. Người khác càng muốn lấy lòng, ta càng muốn tránh xa, chỉ sợ nó đến cảm tạ ta.”

Trần lão đại phu tức cười mắng một câu: “Lão già cổ hủ cứng đầu.”

Lão chưởng quỹ không phủ nhận, đến chiều tan làm, ông vẫn đi bộ đến quán ăn quen thuộc, gọi một chén rượu một văn tiền.

Chưởng quỹ béo của quán rượu lại bưng ra một chén khác, còn là loại tốt nhất. Lão chưởng quỹ nhíu mày: “Lấy nhầm rồi.”

“Ai lấy nhầm? Không nhầm, không nhầm.”

Chưởng quỹ béo cười nói: “Là của đứa nhỏ ngươi từng mang đến đây cho. Còn có cái này nữa.”

Lão bưng ra một vò rượu ngon: “Hôm nay nó đến đây, gửi vò rượu này lại, nói là cho ngươi.”

Lão chưởng quỹ ngẩn người.

“Hai người các ngươi cũng thật thú vị. Ngươi viết thư tiến cử cho nó, ứng trước một tháng lương, không nói là giúp đỡ, cũng không tỏ vẻ bề trên, cũng không để nó nợ nhân tình.

Nó cho ngươi một vò rượu ngon lâu năm, không nói lời cảm tạ, cũng chẳng hứa hẹn gì, không có cái kiểu lễ vật hậu tạ sặc mùi tiền bạc tầm thường.

Không có gì ràng buộc, cứ thẳng thắn, sảng khoái như vậy, lại rất tình nghĩa. Nghĩa khí giang hồ của chúng ta chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Lão chưởng quỹ nghe ông chủ quán cơm cười to.

Lão bưng chén rượu mười văn tiền lên, ngửa cổ uống cạn, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Là rượu ngon!

Có khí phách bừng bừng!

Say lòng người!

***

Lý Quan Nhất đang đi trên đường, bỗng nhiên thấy phía trước có một đám người đang tụ tập.

Hắn nhìn thấy Đề Kỵ quần áo sặc sỡ như tắc kè hoa trong đám người, Đề Kỵ đó đang dán một bước tranh lên tường, to giọng quát: “Có một kẻ đào phạm đến từ nơi khác. Ai thấy tung tích của hắn, đến báo cho nha môn, sẽ được trọng thưởng!”

Đào phạm?

Lý Quan Nhất dừng bước.

Chẳng lẽ Việt Thiên Phong đã trở lại?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top