Một lượng bạc đổi được một quan tiền, bạc có giá cao, ước chừng một quan đổi được một trăm đến hai trăm đồng tiền.
Năm trăm lượng, e là phải đến sáu mươi vạn đồng tiền.
Thật là siêu trọng thưởng!
Những người xung quanh lập tức biết kẻ này chắc chắn là một tên hung đồ khét tiếng, nói là cướp ngục, rốt cuộc là cướp ngục cho ai mà tiền thưởng lại cao đến vậy? Bất kể như thế nào, kẻ này chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.
Nhóm người này đến rồi đi như một cơn gió, trong chớp mắt đã phóng như bay về phía một tiệm thuốc lớn khác.
Tráng hán phi ngựa chạy như bay, đến gần thanh niên, cười lớn nói: “Đại nhân anh minh, tặc tử kia thân bị trọng thương, nhất định phải dùng những dược liệu này chữa thương, chúng ta cứ vơ vét hết dược liệu của mấy tòa thành xung quanh đây, ha ha ha, xem hắn trị thương kiểu gì, e là không cần chúng ta ra tay.”
Thanh niên thản nhiên nói: “Việt Thiên Phong võ công cái thế, thân mang Long Hổ pháp tướng, xếp hạng thứ bốn mươi hai trên Pháp Tướng Bảng.
Cho dù bị đại tướng quân và nữ kiếm tiên đương đại của Lô Châu kiếm lư liên thủ đánh bị thương, cũng không dễ dàng bỏ mạng như vậy. Huống hồ, Vạn Lý Truy Tung Khuyển đã được điều đến rồi.”
Tráng hán giật mình, chợt bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Thì ra là vậy, chúng ta ngoài mặt thu thập dược liệu, là muốn ép Việt Thiên Phong kia ra mặt, trên thực tế là diễn một màn kịch để hắn yên tâm, nếu hắn lộ diện thì tốt nhất, nếu hắn nghi ngờ bất an mà ẩn nấp, đợi đến khi Vạn Lý Truy Tung Khuyển đến, đương nhiên có thể dễ dàng tìm ra hắn!”
Thanh niên cười nói: “Còn có lý do thứ ba.”
Tráng hán vội vàng cúi đầu, ra vẻ cung kính lắng nghe.
“Trong phủ nha, đang thiếu chút dược liệu.”
Y cưỡi trên lưng ngựa, cúi nhìn dân chúng qua lại xung quanh, thản nhiên nói: “Ta che chở cho bách tính, không có ta, làm sao bọn họ có được ngày tháng an lành? Mượn tạm dùng một chút mà thôi.
Vừa vặn có cơ hội này, đỡ phải kiếm cớ khác để lấy dược liệu, coi như là bớt việc cho ngươi và ta, những tên tiểu dân này, có thể được chúng ta dùng, cũng coi như là đã cống hiến cho nước nhà, thật là vinh hạnh.”
***
“Ai ya, đau quá.”
“Ư… Nhẹ thôi, nhẹ thôi…”
“Đau!”
Trong Hồi Xuân Đường, tiếng kêu rên không dứt, có người đang thu dọn dược liệu, có người đỡ ba vị võ sư dậy, Trần lão đại phu đỡ Lý Quan Nhất dậy, nhìn thấy vết bầm tím sau lưng hắn, không khỏi thở dài nói: “Ngã cũng không nhẹ, may mà không bị thương đến nội tạng, xem như là phúc lớn rồi. Ta kê cho ngươi ít thuốc mỡ, về nhà bôi vào, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Lý Quan Nhất đau đến nhe răng trợn mắt, chọc cho Trần lão đại phu phì cười.
Nụ cười trên mặt lão đại phu biến mất, nhìn ra ngoài, nói: “Ai… Hung hăng kéo tới, e là các y quán trong thành đều bị bọn chúng phá hoại hết, không biết diễn trò cho ai xem nữa.”
Lý Quan Nhất nói: “Chỉ cần không liên quan đến chúng ta là được rồi.”
Lão đại phu thở dài: “Đúng vậy, đám Đề Kỵ này luôn hoành hành bá đạo như vậy, nhìn đống dược liệu này xem, không phải là dược liệu bồi bổ nguyên khí thì là dược liệu an thần, lần này e là căn bản không phải vì tên đào phạm gì đó, mà là do bản thân bọn chúng tu luyện thiếu dược liệu, nên mới đến cắn xé chúng ta.”
Lý Quan Nhất nhận thuốc từ tay lão đại phu, nhỏ giọng nói:
“Trần lão, tai mắt xung quanh.”
Lão đại phu ngưng lời, lặng lẽ thêm một ít thuốc bổ vào thang thuốc của hắn, vỗ vai hắn một cái, rồi lại bận rộn công việc của mình.
Khách nhân trong Hồi Xuân Đường lần lượt rời đi, không khí trong tiệm trở nên ảm đạm, Lý Quan Nhất bị thương, cũng sớm ra về.
Trên đường về nhà, hắn mua một con gà quay, một bình rượu ngon, mấy cái bánh bao, chậm rãi bước đi, nhà hắn ở khá hẻo lánh, hắn đi theo một con đường nhỏ càng thêm vắng vẻ, chỉ có một mình hắn độc hành.
Phía trước có một ngôi điện Sơn Thần đổ nát.
Hắn dừng bước.
Lý Quan Nhất cảm thấy đỉnh đồng xanh ở ngực hơi nóng lên.
Ngọc dịch màu đỏ bên trong ấn ký đỉnh đồng xanh bắt đầu chậm rãi tích tụ, cảm giác lạnh lẽo của độc tố lại bị áp chế, thay vào đó là một luồng sinh khí tràn trề.
Đỉnh đồng xanh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một luồng khí tức chảy vào hai mắt hắn, khiến hắn có thể nhìn thấy một số tồn tại đặc biệt bằng mắt thường.
Hắn ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên lưu quang nhàn nhạt, trong tầm mắt, một sinh vật khổng lồ đang bay lượn trên không trung phía trên điện Sơn Thần.
Vảy đỏ rực rỡ như ráng mây chiều, yên tĩnh nằm đó, những đám mây như nối liền với nhau, phía dưới là thành trì, là cảnh tượng thư sinh cưỡi ngựa xem hoa, là mỹ nhân e ấp, là con ngựa gầy gò chậm rãi bước đi trên con đường xưa, là vị đại phu gật đầu và đám trẻ con đang nô đùa.
Tất cả đều nằm dưới thân của tồn tại khổng lồ kia.
Tồn tại đó to lớn đến vậy, lại dùng ánh mắt từ bi nhìn thiếu niên nhỏ bé trước điện Sơn Thần.
Rồng.
Lý Quan Nhất bình tĩnh lại, cảm nhận ngọc dịch trong ấn ký của đỉnh đồng xanh đang dần dần tích tụ.
Hắn cúi đầu, không để ý đến con rồng kia nữa, mà bước thẳng vào điện Sơn Thần đã lâu không người qua lại.
Bên trong thần điện đổ nát, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về một góc khuất khó phát hiện, nơi đó có một tên ăn mày đang ngồi.
Y to lớn hơn hẳn so với những ăn mày khác, bộ quần áo rách rưới dính đầy bụi bẩn, hai mắt nhắm nghiền, lông mày rậm rạp, lưng thẳng tắp, hai bàn tay thô to đặt trên đầu gối, râu tóc bay phất phơ trong gió, yên lặng ngồi đó, giống như một con mãnh hổ đang ẩn mình trong màn đêm.
Giống hệt với bức họa được dán ở Hồi Xuân Đường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận