Lý Quan Nhất và Tiết Sương Đào mặc sức tưởng tượng ra khung cảnh bao la hùng vĩ như vậy.
Thánh Sơn cao lớn bị bắn ra một lỗ hổng khổng lồ, người Đảng Hạng mặc áo lông quỳ lạy trên thảo nguyên, dùng khuỷu tay chống xuống đất, lòng bàn tay hướng lên trời, thành kính cầu nguyện, mà đệ tử hậu bối cầm cung tên đứng giữa đất trời, nên có tâm trạng như thế nào.
Lý Quan Nhất hỏi: "Thiên hạ đệ nhất?"
Lão giả lại thở dài: "Coi như là vậy, đáng tiếc, từ đó về sau chỉ có hai người có thể kéo được cây cung này, mà người cuối cùng cũng đã qua đời cách đây năm năm.
Cây cung này đã trọn vẹn một trăm ba mươi năm không người kéo ra, cũng không còn ai có thể nghe được tiếng dây cung như sấm rền đó nữa.
Nghe nói người có thể cầm lấy, kéo ra cây cung này, có thể trực tiếp nhận được truyền thừa của tổ tiên. Lập tức lĩnh hội được tuyệt học của tổ tiên năm đó, hơn nữa có thể dựa vào uy năng của thần binh, bắn không trượt phát nào.
Mà nếu dùng mũi tên đi kèm, ít nhất có thể bắn ra mũi tên tầm bắn năm mươi dặm, bao phủ trong phạm vi, ngọc nát đá tan, sơn hà vỡ nát!"
Lý Quan Nhất mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, hắn nhìn chiến cung cổ xưa kia, nói: "Thần binh như vậy, để ở chỗ này, không sợ bị người ta lấy đi sao?"
Trong đỉnh đồng xanh, pháp tướng Bạch Hổ giãy giụa gầm rú kịch liệt, tràn ngập khát vọng, khiến Lý Quan Nhất nghe có chút chói tai, khát vọng gần như đến từ bản năng muốn cầm cung tên bắn ra bị hắn gắt gao áp chế.
Lão giả nghe vậy lại cười ha hả: "Cầm lên? Muốn nâng cây cung này lên, cần phải có một điều kiện cực kỳ hà khắc. Đó chính là, thân mang pháp tướng Bạch Hổ như tổ tiên.
Nếu không như vậy, cho dù là lực sĩ đệ nhất thiên hạ tới đây, cũng đừng hòng cầm lấy cây cung này! Huống chi là kéo ra."
Lý Quan Nhất suy nghĩ một chút.
Pháp tướng Bạch Hổ?
Mà pháp tướng Bạch Hổ trên đỉnh đồng xanh nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức nhảy ra ngoài, nhưng lại vì ngọc dịch trong đỉnh đồng xanh chưa viên mãn, không thể hoàn toàn hóa hình, ảo não hóa thành một đoàn, lăn lộn trên vách đỉnh đồng xanh, bị một đuôi của Xích Long đánh cho lăn lông lốc như một quả cầu tuyết.
"Oa a a!!!"
"Gràooo!!"
Thế là trên đỉnh đồng xanh, long tranh hổ đấu.
Đại khái là vậy.
Lý Quan Nhất nói: "Thần tướng, pháp tướng...?"
Lão giả tùy ý vung tay, một quyển sách bay tới, lão đưa cho Lý Quan Nhất, nói: "Phải. Pháp tướng không liên quan tới cảnh giới, là đặc tính chỉ có những bậc anh hùng đỉnh cao chân chính mới có.
Ngàn năm trước đã có Thượng Tam Bảng, chính là Bảng Thần Tướng, Bảng Thần Binh, Bảng Pháp Tướng. Ba bảng này không phải do ai công bố, mà là dựa vào những trận tranh đấu sát phạt trong thiên hạ loạn thế mà sắp xếp ra.
Thần tướng đều là hạng người vô song thiên hạ, thân mang pháp tướng, tay cầm thần binh, tung hoành sa trường, thao túng thiên hạ, có thể một mình mà thay đổi đại thế thiên hạ, không ai sánh bằng, cho nên gọi là Thượng."
Tiết Sương Đào tò mò hỏi: "Thượng Tam Bảng? Còn bảng xếp hạng nào khác sao gia gia?"
Lão giả vuốt râu nói: "Phải, người đông thì sẽ tranh đấu cao thấp, Thượng Tam Bảng là lấy thiên hạ đại quốc chém giết, sa trường tranh đấu mà phân cao thấp.
Còn rất nhiều bảng khác, phần lớn là do kẻ có lòng muốn châm ngòi giang hồ, quấy nhiễu thị phi cố ý tung ra, tuy có chút giá trị, nhưng cũng sẽ mang đến phiền phức.
Võ giả nếu lên Bảng Tông Sư thì không được yên ổn, nữ tử nếu lên Bảng Mỹ Nhân thì sẽ bị người ta dòm ngó. Là họa chứ không phải phúc, ngươi nên tránh.
Tiểu tiên sinh có hứng thú với Thượng Tam Bảng này không?"
"Có." Lý Quan Nhất đáp.
Lão gia tử không chút do dự, Thượng Tam Bảng này tuyệt đối không phải người thường có thể thấy, nhưng vẫn tìm cho Lý Quan Nhất một bản, ném cho hắn như ném một cuộn giấy, nói: "Trà chưa pha xong, ngươi có thể xem, nhưng không được mang đi."
Lý Quan Nhất gật đầu, vừa mở ra xem, vừa hỏi: "Chiến tướng mạnh nhất Trần quốc xếp thứ mấy?"
Lão gia tử nói: "Trước kia có Thái Bình Công nằm trong mười vị trí đầu, lại chết bất đắc kỳ tử, bây giờ Nhạc soái mạnh nhất, xếp hạng, thứ mười một..."
Lý Quan Nhất sững sờ, Nhạc soái có thể khiến Việt Thiên Phong vô cùng thần phục lại chỉ xếp thứ mười một?
Lão giả suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Bảng Thần Tướng, xem xét chiến tích, không liên quan nhiều lắm tới giới hạn cao nhất của bản thân chiến tướng.
Nếu nói về quốc gia, haizz, quốc chủ hiện nay làm thơ hay, vẽ tranh sơn thủy đẹp, lão phu nói nhiều rồi, tiểu tiên sinh tự xem đi."
Lý Quan Nhất hiểu rõ.
Triều đình Trần quốc nhu nhược, chìm đắm trong phong hoa tuyết nguyệt, hưởng thụ phú quý, ngày ngày ca múa, chủ hòa mà không chủ chiến, cho dù sở hữu thần tướng cái thế muốn vá trời, cũng không thể làm gì, chỉ có thể ôm hận thở dài.
Thần tướng Trần quốc xếp hạng đều thấp.
Lý Quan Nhất mở Bảng Thần Tướng ra, nhanh chóng lướt qua.
Hắn muốn tìm một cái tên quen thuộc.
Sẽ có sao?
Hắn nhìn một lượt, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, ở phía trước đã tìm thấy người đó.
Việt Thiên Phong, xếp hạng ba mươi tư trên Bảng Thần Tướng.
Đánh giá.
Bộ chiến đệ nhất Nam lục.
***
Ầm!!!
Một đao chém ra, Bách Luyện Đao vừa chém ra đã vỡ nát thành cặn bã, tạo thành cơn lốc cuốn mười mấy tên sát thủ tinh nhuệ ra ngoài, nghiền nát thành một đống tương.
Đại hán thô kệch nhíu mày, mắng một câu: "Đáng tiếc không mang theo thần binh."
Dọc đường đi người đánh lén không dứt.
Thị lực của y cực tốt, đã có thể nhìn thấy thành trì kia một cách mơ hồ.
Nhìn về phía lão giả đang suy diễn bên cạnh, nói: "Tổ lão tiên sinh, sắp tới thành Quan Dực rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận