Ăn xong, y cầm một cây xương đùi gà xỉa răng, nói: “No rồi, no rồi.”
Sau đó lại than thở: “Ta bị thương nặng, không muốn đánh nhau với đám cẩu quan đó, tốt nhất là không để ai biết ta đang ở đây, có lẽ không thể ở lại đây lâu được nữa.
Tiểu huynh đệ ngươi đã báo tin cho ta, ta không thể không nhận ân tình này, được rồi, mấy ngày nay làm phiền ngươi mang rượu thịt đến đây, vật này cho ngươi.”
Tên ăn mày móc từ trong ngực ra một viên Dạ Minh Châu to bằng ngón tay cái, đưa cho Lý Quan Nhất, hào sảng nói: “Lúc ra ngoài ta không mang theo vàng bạc, viên Dạ Minh Châu này cũng đáng chút tiền, ngươi cầm lấy đi!”
Lý Quan Nhất nhìn viên Dạ Minh Châu tròn trịa sáng bóng, vừa nhìn đã biết là đáng giá ngàn vàng, nhưng hắn lại lắc đầu.
Tên ăn mày ngẩn ra, sau đó cười ha hả, nói: “Là ta sơ suất, nếu ngươi là kẻ tham tài, thì đã sớm đến quan phủ tố cáo ta rồi, năm trăm lượng bạc kia còn khiến ngươi an tâm hơn so với viên Dạ Minh Châu này, không cần lo lắng bị người khác điều tra.”
Lý Quan Nhất lắc đầu: “Không phải. Ta cũng muốn, nhưng ta không giữ nổi nó. Cầm nó, chỉ rước họa vào thân.”
Tên ăn mày hứng thú hỏi: “Không giữ nổi? Ồ? Ý ngươi là, ngươi muốn thứ khác từ ta? Hahaha, nói đi, ngươi muốn gì?”
Lý Quan Nhất gật đầu, trong lòng lóe lên vô số suy nghĩ, không thể nói thân thể con Xích Long kia có liên quan đến đỉnh đồng xanh, cũng không thể nói chuyện bị trúng độc mười năm trước liên quan đến một vụ truy sát.
Cuối cùng, Lý Quan Nhất ngẩng đầu lên, chỉ thốt ra một câu ngắn gọn:
“Ta muốn học võ với ngươi!”
Nhìn con Xích Long kia, trong lòng hắn dâng lên một tia khát vọng.
Mười năm trước, một trận mưa đêm vẫn luôn in sâu vào đáy lòng hắn, vân văn của thiết kỵ kia như hình với bóng ở sau lưng, hắn khát vọng có được sức mạnh bảo vệ bản thân cùng thẩm nương, nhưng hắn thân trúng kịch độc, thứ duy nhất có thể trông cậy cũng chỉ có đỉnh đồng xanh, cùng với đại hán có thể khiến đỉnh đồng xanh biến hóa.
Đại hán ăn mày kia nhìn thẳng vào mắt Lý Quan Nhất, chợt nhếch miệng cười.
Xoạt một tiếng, y đã xuất hiện ở phía sau Lý Quan Nhất.
Y đưa tay ấn nhẹ lên vai Lý Quan Nhất, lại nhéo nhéo cánh tay hắn, rồi nhướng mày, nói: "Căn cốt ngoài ý muốn lại rất khá, nhưng mà, ngươi trúng độc?
Độc tố ăn mòn gân mạch căn cốt, e là khiến căn cốt của ngươi bị giảm xuống không ít.
Hừ, sau lưng bị thương không nhẹ, là đám Đề Kỵ dưới trướng Dạ Trì kỵ binh của Trần quốc ra tay sao? Một đám bao cỏ chỉ biết ức hiếp bá tánh!”
Y giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Lý Quan Nhất, một luồng khí tức ôn hòa chảy vào trong cơ thể Lý Quan Nhất, vết sưng tấy sau lưng nhanh chóng biến mất.
Tên ăn mày khoanh chân ngồi trước mặt Lý Quan Nhất, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt chòm râu, nhìn thiếu niên trước mắt, chân mày hơi nhíu lại.
Căn cốt tuy chỉ khá hơn một chút, nhưng tâm tính linh hoạt tinh tế khó có được, tiến thoái có chừng mực.
Ở độ tuổi này mà nói, quả thật kinh người.
Nhưng thu nhận đồ đệ truyền thừa cũng không phải chuyện nói chơi.
Một thân sở học của y hỗn tạp, đều đã đạt tới cảnh giới cực cao, tùy tiện ném ra một môn công pháp tất nhiên là được, nhưng tính tình y phóng khoáng, không làm được chuyện đó, thế nhưng truyền thụ võ học thần công, cũng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản như vậy.
Huống hồ, đứa nhỏ này...
Y nhìn dấu vết trên quần áo Lý Quan Nhất, biết thiếu niên này vừa rồi không hề giãy dụa phản kháng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vết tích trên vạt áo chứng tỏ hắn vừa bị tên Đề Kỵ kia xách lên đập vào bàn, trực tiếp lật người úp sấp xuống, giấu mặt mình đi.
Con người ai mà không sợ chết.
Đây là lẽ thường tình.
Càng là người thông minh nhạy bén lại càng sợ chết.
Nhưng võ giả thì khác, võ phu cần phải có ba phần lệ khí!
Đứa trẻ cẩn thận, tâm tư linh hoạt như vậy, là người có tài hoa, nhưng lại thiếu ba phần ác khí và lệ khí này, không thích hợp với con đường của y.
Nhưng vào lúc này lại gặp được thiếu niên như vậy, trong lòng y lại dâng lên ba phần tiếc tài, thu nhận đồ đệ không thể bừa bãi, bèn nổi lên ý định muốn thử thách một phen, nói:
"Lũ chó săn của Dạ Trì kỵ binh đã phát hiện ra ta, ta không thể ở lại đây quá lâu.
Ngày mai ta sẽ đi, hiện tại ta đi dò xét xung quanh một chút, nếu ngươi thật muốn học võ, đêm nay là Tết Trung Nguyên, giờ Tý đêm nay, đến đây tìm ta!"
(Tết Trung Nguyên còn gọi là ngày Vu Lan báo hiếu)
Nơi này hẻo lánh, tuy thành Quan Dực của Trần quốc không giới nghiêm ban đêm, nhưng nửa đêm Tết Trung Nguyên lại chạy đến điện Sơn Thần gặp đào phạm, tuyệt đối không phải là chuyện một đứa trẻ nhát gan có thể làm được.
Nếu tiểu tử này có thể làm được, coi như có vài phần gan dạ, như vậy trước khi đi, truyền cho hắn một môn công phu thì đã sao?
Đại hán hạ quyết tâm: "Ta truyền cho ngươi một môn diệu pháp!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận