Đại hán kia nói xong thì phất tay áo, sau đó biến mất ngay trước mắt Lý Quan Nhất.
Hắn nhìn trái nhìn phải, không phát hiện ra tung tích đâu, chỉ đành gật đầu, lớn tiếng nói: "Vậy nửa đêm ta sẽ đến."
Chỉ còn lại tiếng vọng, lúc này hắn mới dám chắc, cho dù đại hán còn ở đây, cũng sẽ không hiện thân.
Lý Quan Nhất đi vòng vo bên ngoài hai vòng, sau đó mới trở về nhà.
Nhà bọn họ ở thành Quan Dực, thực chất là một tiểu viện đã cũ, Lý Quan Nhất thả chậm bước chân, dùng củi đã chẻ để nhóm lửa, vo gạo nấu cơm.
Khói bếp bốc lên, mùi thơm của cơm cũng từ từ lan tỏa, cơm chín, hắn lại xào thêm hai món chay, hôm nay là ngày khai trai mỗi tuần, hắn hầm một nồi gà mái già, còn chưng thêm một bát trứng gà.
(*khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay
*1 tuần = 10 ngày)
Không cần Lý Quan Nhất lên tiếng, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một nữ tử sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc linh động hoạt bát vịn cửa bước ra.
Là thẩm thẩm của Lý Quan Nhất.
Tám năm đầu tiên trong mười năm qua, nàng là người thân duy nhất chăm sóc cho Lý Quan Nhất.
Hai năm trước, thương thế cùng bệnh tình của nàng tái phát, nàng ngã bệnh, khi đó Lý Quan Nhất mới mười tuổi, dựa vào chút kiến thức toán học ít ỏi còn sót lại từ kiếp trước để kiếm sống qua ngày, mỗi ngày làm việc xong lại về nhà nấu cơm, tất cả đều là vì tám năm thẩm thẩm đã chăm sóc cho hắn.
Ở đời, ai mà không có tình cảm, tám năm ngậm đắng của nàng đã được hai năm này của hắn bù đắp.
Lý Quan Nhất vẫn còn nhớ lần đầu tiên độc tố trong người hắn bộc phát, đau đớn đến mức trời đất quay cuồng.
Cơn đau như vậy, giống như người bị bệnh động kinh, phải cẩn thận lúc lên cơn co giật sẽ cắn đứt lưỡi, ngũ quan của trẻ con rất nhạy bén. Khi đó hắn mới ba, bốn tuổi, da tay có thể cảm nhận được cả lớp lông tơ mềm mại trên cánh hoa, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của hoa xuân trong gió, cho nên khi cơn đau ập đến, hắn đau đến ngất đi.
Cảm giác lúc đó như rơi xuống vực sâu không đáy, giống như trong mơ bước hụt chân, cứ rơi mãi không ngừng.
Trong cơn mê man, hắn cảm thấy có người nắm lấy tay mình, có một dòng nước ấm chảy vào miệng, giống như một dòng sông lửa nóng rực, chậm rãi áp chế cơn đau buốt giá, sau đó Lý Quan Nhất chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, gió thổi qua tán cây, sao Bắc đẩu treo cao trên bầu trời xanh thẳm, lạnh lẽo thê lương, hắn gối đầu lên chân thẩm thẩm, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ấm áp của nữ tử, nhìn thấy vết cắn rướm máu trên cổ tay nàng, cảm nhận được mùi tanh của máu trong miệng mình.
Lúc đó, thẩm thẩm đang cưỡi ngựa đưa hắn đi, phát hiện hắn lên cơn đau, nàng liền nhảy xuống ngựa, đau lòng không nỡ dùng vải, chỉ dùng tay mình để bịt miệng hắn.
Lý Quan Nhất đau đớn cắn chặt lấy tay nàng, cắn đến mức rướm máu, may mà không cắn trúng động mạch, hơi ấm trong cơn đau đớn đó chính là máu của thẩm thẩm.
Lúc đó, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh sau lưng nữ tử xinh đẹp, nàng mỉm cười hỏi hắn đã đỡ hơn chưa?
Ánh sao và ánh trăng chiếu xuống từ tán cây, in bóng lắc lư trên mặt đất, trên cổ tay nàng còn rướm máu, vậy mà nàng vẫn mỉm cười, đưa tay sờ lên mi tâm hắn, ngâm nga bài hát ru mà những người mẹ ở Đông lục vẫn thường hát cho con nghe mỗi đêm.
Đêm đó, Lý Quan Nhất ngủ rất ngon.
Đó đều là chuyện quá khứ, hiện tại, Lý Quan Nhất mười hai tuổi múc cho nữ nhân có khuôn mặt tái nhợt một bát canh, sau đó cẩn thận đặt xuống, đưa cho nàng một đôi đũa.
Nữ tử xinh đẹp kia uống một ngụm canh, mỉm cười nói: "Vẫn là cơm Ly Nô Nhi nấu ngon, ngon hơn thẩm thẩm nhiều."
Lý Quan Nhất khẽ nhướng mày.
Ly Nô là nhũ danh của Lý Quan Nhất, rất nhiều đứa trẻ xuất thân từ quan lại thế gia đều có chữ "Nô" trong nhũ danh. Đây không phải là một sự sỉ nhục, con trai của Vương Hiến Chi có nhũ danh là Quan Nô, còn Tống Vũ Đế Lưu Dụ thời Nam triều kiếp trước có nhũ danh Ký Nô, nhưng Ly Nô lại càng thêm phần thân thiết.
Ly Nô là mèo, mèo Ly Hoa, giống như là trưởng bối gọi hắn là "mèo con", "bé mèo" vậy, Lý Quan Nhất đã từng rất nghiêm túc nói với nàng rằng mình không còn nhỏ nữa, đừng gọi hắn như vậy, kết quả là bị nàng trêu chọc, gọi hắn là "Ly Nô Nhi" suốt ba ngày.
Hắn biết rõ, tính cách của vị thẩm thẩm này của mình không hề dịu dàng như vẻ bề ngoài.
Sau mấy năm chung sống, Lý Quan Nhất sớm đã biết cách đối phó với nàng, chính là cúi đầu, nhanh chóng ăn cơm, dáng vẻ không muốn để ý đến nàng khiến nữ tử kia cảm thấy rất chán nản, cũng may là cơm Lý Quan Nhất nấu rất ngon.
Tuy rằng không thể so sánh với những đầu bếp nổi tiếng.
Nhưng lửa nhà lúc nào cũng cháy rất to, gà là gà nuôi trong vườn, sáng sớm còn mổ thóc, rau là rau trồng trong vườn, sáng sớm còn đọng sương, cơm canh như vậy, dù sao cũng rất ngon, ăn vào cảm thấy rất no bụng, Lý Quan Nhất dọn dẹp bát đũa.
Sức khỏe của thẩm thẩm ngày càng yếu, dạo gần đây Lý Quan Nhất không cho nàng làm những việc nặng nhọc nữa.
Làm xong mọi việc, Lý Quan Nhất giống như mọi ngày, lấy cây đàn treo trên tường xuống, sau đó đánh đàn dưới sự hướng dẫn của thẩm thẩm, tiếng đàn du dương, lúc trầm lúc bổng, đã có chút hỏa hầu.
Từ khi phát hiện ra Lý Quan Nhất rất hiểu chuyện, thẩm thẩm bắt đầu dạy hắn đánh đàn.
Cầm kỳ thi họa.
Những thứ này, cho dù là những năm tháng phải chạy trốn khắp nơi, nàng cũng chưa từng để hắn bỏ bê.
Nàng nói bản thân không biết võ nghệ, chỉ có chút tài lẻ này, Lý Quan Nhất học được ba bốn thành hỏa hầu, sau này có thể dựa vào đó mà kiếm cơm, nếu không được, Ly Nô Nhi nhà chúng ta lớn lên tuấn tú như vậy, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, cho dù có phải dựa dẫm vào người khác cũng không sao.
Lý Quan Nhất nghiêm túc nói là phải nuôi sống hai người, thẩm thẩm chỉ cười, sau đó đưa tay xoa đầu hắn đến mức rối bù.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận