Vương Huyên nhìn về phía trước, nói: “Nơi này là dãy núi Đại Hưng An, vốn đĩ đã có một ít hổ Đông Bắc thường hay lui tới, con này nói không chừng chỉ là biến dị.”
Con quái vật kia di chuyển rất nhanh, sớm đã không còn bóng dáng.
Thanh Mộc dặn dò: “Bất kể là sinh vật thần thoại, hay là hổ Đông Bắc biến dị, thoạt nhìn đều không dễ chọc, ánh mắt kia có chút không đúng, lát nữa sẽ thật sự phải đi qua, đều chú ý cho tôi một chút.”
Sau khi anh ta tỉnh táo lại thì cũng không quá lo lắng, chỉ cần vẫn là sinh vật còn sống, dùng vũ khí trên phi thuyền giết chết tuyệt đối không thành vấn đề.
Mặc dù tin tức đáng tin cậy, phía trước thật sự là mộ Tiên, vậy cũng không có gì to tát.
Ngay cả ban thân tiên nhân cũng đã chết, bị chôn vùi ở nơi đó, những sinh vật khác còn có thể như thế nào, so với Liệt Tiên còn lợi hại hơn sao?
Phong Tranh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có phải là hắc hổ do tiên nhân nuôi lúc còn sống hay không, hiện tại đã mấy ngàn năm trôi qua, sống đến bây giờ còn chưa chết, mọi người xem, vừa rồi là gì? Nó có thể phun mây? Phun sương, không gian dường như đều mơ hồ, có khi nào còn lợi hại hơn so với tiên nhân năm đó hay không?”
“Câm miệng lại!” Thanh Mộc tát anh ta một cái, nói cho anh ta biết, hôm nay các đội ngũ tề tụ, cho dù sinh vật thần thoại thật sự xuất hiện thì cũng có thể bị đánh thành một đống bùn nhão.
“Chẳng lẽ người của tổ chức Hôi Huyết đào nhầm chỗ? Hiện tại có người đang từ trong lòng núi đi ra!” Lão Mục nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thấy hành tung của đối thủ.
Người của tổ chức Hôi Huyết đã sớm đến, dùng người máy cao mấy mét đào xuyên qua lòng núi, hiện tại tất cả đều ở dưới đất.
Bọn họ nghe được tiếng hổ gào thét, có một bộ phận người đi ra, dường như đang tranh chấp cái gì đó.
Cuối cùng, một bộ phận người máy xuất động, chạy về phía một khe núi, có thể người của tổ chức Hôi Huyết cho rằng đã đào sai phương hướng, đang tiến về nơi hắc hổ biến mất.
“Có kịch hay, xem ra đám người này đã va chạm với sinh vật thần thoại, liệu có người nào xảy ra chuyện hay không.” Phong Tranh phấn khích.
Lúc này đây, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình ở phía sau, rốt cục đến phiên bọn họ chơi đểu tổ chức Hôi Huyết, anh ta có chút khẩn cấp.
“Ngao!”
Trong khu rừng núi tiếp giáp với khe núi sâu thẳm truyền đến tiếng hổ gào thét đinh tai nhức óc, kèm theo mây mù, dường như có lực lượng siêu nhiên đang chấn động.
Bùm bùm!
Một nhóm người máy cư nhiên phát ra tia lửa điện, xuất hiện trục trặc, nhao nhao ngã xuống đất.
Con hắc hổ kia chợt lóe lên trên màn hình rồi biến mất vào trong núi rừng, là nó làm sao?
Điều này làm cho Thanh Mộc trong lòng nhảy dựng lên, hắc hổ lui tới, kèm theo mây mù, có lực lượng siêu nhiên chấn động, dẫn đến một lượng lớn người máy xuất hiện vấn đề.
“Lão Mục, chúng ta tránh xa ra một chút!” Thanh Mộc nhắc nhở, nếu loại lực lượng này có ảnh hưởng đối với người máy, tự nhiên cũng có thể quấy nhiễu đến phi thuyền.
Hiện tại trong lòng anh ta cũng có chút bồn chồn, thật sự là sinh vật thần thoại sao? Thoạt nhìn có vẻ như không phải loại dễ dàng đối phó.
Lão Mục vẫn nhìn chằm chằm các loại số liệu giám sát trên màn hình, tiến hành phân tích, nói:“Yên tâm, chúng ta cách đủ xa, mặt khác, phi thuyền giám sát được năng lượng dị thường chủ yếu là do mảnh mây tím kia gây ra, ảnh hưởng tới người máy so ra lớn hơn con hắc hổ kia.”
Thanh Mộc nói: “Nói như vậy, chủ yếu là do lực lượng siêu nhiên khuếch trương ra từ mộ tiên nhân?”
Lúc này, toàn bộ người của tổ chức Hôi Huyết đã rút lui ra khỏi lòng núi, có người lái phi thuyền nhỏ, bay về phía khu rừng núi kia, muốn giết sạch hắc hổ.
Mặt khác, có một nhóm người máy cao cấp, có thể chống xung mạch quấy nhiễu, sau khi tiến vào khu vực mây tím, cũng không bị lực lượng siêu nhiên ảnh hưởng.
Thanh Mộc mở miệng: “Lần này tổ chức Hôi Huyết thật sự tổn thất lớn, mang đến một nhóm tinh nhuệ, đều là người máy cao cấp, nghe nói có thể giảm thiểu ảnh hưởng của vật chất siêu nhiên đối với bản thân chúng.”
Vương Huyên trong lòng nhảy dựng lên, đây là người máy mới bên Tân Tinh nghiên cứu ra?
Thanh Mộc giải thích: “Kể từ khi Tân Tinh thành công trong việc thu hoạch các yếu tố lực lượng siêu nhiên, đã nhắm mục tiêu vào cải tạo người máy, có thành quả không tầm thường.”
“Ngao ngao…” Trong rừng núi truyền đến tiếng hổ gào thét.
Một người máy cầm trường đao hợp kim dài mấy mét, mãnh lực đảo qua, một tia sáng trắng như tuyết giống như một tia chớp đánh ngang trời, phốc một tiếng, rơi vào trên người con hổ dữ.
Hắc hổ mặc dù động tác nhạy bén, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh né, phía sau sườn xuất hiện một vết thương máu chảy đầm đìa, có thể thấy được xương cốt.
Vương Huyên trong lòng cả kinh, cái gọi là sinh vật thần thoại cũng chỉ là thân thể máu thịt, xem ra không ngăn được người máy cao cấp.
Phanh!
Một chùm ánh sáng phun ra từ pháo năng lượng loại nhỏ, thân thể hắc hổ dài gần sáu mét bị xuyên thủng, phát ra tiếng gầm kịch liệt, thân thể lay động, phịch một tiếng té trên mặt đất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận