Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Thầm Yêu - Quất Sinh Hoài Nam (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 100: Ngoại truyện 5: Phần 3

Thầm Yêu - Quất Sinh Hoài Nam (Dịch) (Đã Full)

  • 602 lượt xem
  • 2557 chữ
  • 2020-12-10 20:18:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mẹ không thôi lấy chuyện của XX ra để trêu chọc tôi. Thậm chí ngay cả khi cùng đi mua cặp, ý kiến hai người khác biệt, mẹ nhất định sẽ chỉ vào cái mà mình thích nói: "Cái này giống kiểu XX thích đeo." Cứ như thể nói vậy là tôi sẽ nghe lời mẹ không bằng.

Nhưng đúng là tôi đã nghe mẹ.

Tôi rất muốn biết có phải mẹ tin chắc XX sẽ chẳng có cảm giác gì với tôi nên mới dám chẳng kiêng dè như thế hay không.
XX càng tốt, tôi càng vui với cảm xúc mến mộ cậu ấy. XX càng giản dị, tôi càng muốn tiếp cận cậu, giống như muốn mượn tay thực tế để hủy diệt niềm mơ mộng của mình.

Vậy nên mùa đông năm ấy, khi mẹ đi cùng tôi đến Bắc Kinh tham gia cuộc phỏng vấn chọn học sinh tuyển thẳng và học sinh ưu tiên, lần đầu tiên tôi thu hết dũng khí lên tiếng chào XX.

Tôi ôm một xấp phiếu đứng cạnh cây cột trong sảnh tòa nhà khoa Tự nhiên đợi mẹ, chợt thấy XX đi một mình ra ngoài từ phòng học bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt hờ hững.

Khi cậu ấy đi qua, tôi chợt thu hết dũng khí, bình ổn cảm xúc, mỉm cười nói: "Haha, XX."

Và cậu ấy đi xa, không thấy tôi, không dừng bước.

Tôi đứng ngẩn trong chốc lát, sau đó giơ tay phải lên kéo tay trái mình nói: "Đi thôi."

Bình phẩm của mẹ tôi với câu chuyện này là: "Hahahahahahaha."

Nhưng tôi còn nhớ rõ hình ảnh cậu ấy cùng bố mẹ mình đi xa khỏi cửa vào tòa nhà khoa Tự nhiên. Ở chỗ ấy toàn là học sinh đến tham dự phỏng vấn và phụ huynh của họ, ai nấy trông cũng căng thẳng và hưng phấn, liên tục hỏi thăm xếp hạng và những thông tin bên lề của người khác. Tôi mở to mắt, trông thấy một con chim hỉ thước đậu trên cành, đang nghiêng đầu nhìn chúng tôi.

Tôi vẫn luôn muốn biết chú chim ấy nghĩ về chúng tôi thế nào.

---

XX giành được tư cách học sinh tuyển thẳng. Tôi vô cùng biết ơn giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc của lớp họ, vì thầy vẫn cứng nhắc bắt những học sinh được tuyển thẳng phải đi học đều đặn nên tôi mới thường xuyên được trông thấy XX trong học kỳ sau của năm lớp Mười hai.

Tôi biết cậu ấy thích mặc chiếc áo phông nào, cũng nhận ra cách phối đồ của cậu ấy, những động tác nhỏ nhặt, dáng bước đi và dáng gáy... có khi còn thân thuộc hơn cả Chu Tự Thanh thân thuộc với bóng lưng của bố ông.

Thời gian đó, trò tôi thích nhất là tung đồng xu. Bạn thân của tôi ở ban Xã hội là một cô bạn vô cùng hoạt bát nhưng cũng vô cùng e thẹn. Cô ấy có thể to tiếng kể chuyện cười bậy, cũng có thể sợ đến nín thở khi nhìn thấy chàng trai mà mình thích.

Cơm ở canteen rất chán nhưng chúng tôi vẫn đến đều đặn vì khi đi vào cửa có thể chơi trò tung đồng xu này. Người cô ấy thích thường qua lại ở tầng Một, người tôi thích thường đi lại ở tầng Hai. Chúng tôi dựa vào mặt sấp và mặt ngửa của đồng xu để quyết định hôm nay đến ăn ở tầng mấy.

Bạn thân nói: "Đây không phải trò chơi, đây là xem bói." Chúng tôi nghe theo sự xếp đặt của trời cao, phải tiết kiệm vận may một chút, không thể quá bốc đồng, có như thế chuyện quan trọng mới thành công.

Chúng tôi chưa bao giờ hỏi nhau họ tên của "người ấy", luôn mặt dày gọi "người thương của cậu", "người thương của mình". Đến giờ tôi vẫn biết ơn trò chơi ấy, bởi nó đã khiến XX mà tôi chẳng thể thổ lộ cùng ai được hóa trang cẩn thận và lên sân khấu trong một khu vực an toàn, để tôi thỏa thích bàn luận, dường như chỉ cần tôi vui thì cậu ấy thật sự sẽ trở thành "người ấy" của tôi.

---

Thời cấp Ba cứ vậy kết thúc.

Mùa hè sau khi thi đại học, tôi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại lạ. Đối phương tự xưng là đồng nghiệp của mẹ XX có con gái đang học ban Xã hội rất ương bướng, hy vọng tôi có thể tâm sự với con gái cô ấy, làm tấm gương để "cảm hóa" cô bé.

Nếu chuyện này xuất phát từ mẹ thì tôi nhất định sẽ nổi đóa lên ngay. Nhưng đối phương nói rằng mẹ XX nhiệt tình đề cử, khen ngợi rất nhiều, thế là tôi mở cờ trong bụng, lập tức gật đầu điên cuồng làm dây điện thoại cũng rung bần bật.

Tôi nhớ khi chúng tôi ngồi cạnh nhau ở bồn hoa, cô bé khiến mẹ hết lòng lo lắng kia bỗng dưng hỏi: "Những người học giỏi như các chị có yêu đương vụng trộm không?"

Tôi dở khóc dở cười, gật đầu nói: "Tất nhiên là có, rất nhiều người xung quanh chị đều đã từng yêu."

Cô bé hỏi tiếp: "Vậy còn chị?"

Tôi lắc đầu.

Cô bé ngẫm nghĩ rồi chợt hưng phấn lên: "Ít nhất cũng thích ai đó chứ?"

Tôi gật đầu.

"Vậy anh ấy biết không?"

---

Thế là khi được đàn chị trong khoa giao nhiệm vụ tổ chức buổi liên hoan gặp mặt đầu tiên giữa tân sinh viên đồng hương trong trường đại học, tôi chợt cảm thấy mình phải làm gì đó. Đối với các lớp khác, tôi chỉ báo cho một nhóm trưởng rồi người ấy sẽ truyền đạt cho bạn học trong lớp. Nhưng đến lớp XX, tôi đã xin cách liên lạc của toàn bộ mười tân sinh viên trong lớp họ rồi báo cho từng người, chính là vì muốn đường hoàng lấy được số điện thoại di động của XX rồi quang minh chính đại nhắn một tin nhắn cho cậu ấy, đồng thời kín đáo cho cậu ấy biết tên và số điện thoại của mình.

Khi tình yêu và lòng tự trọng giao nhau, lòng chúng ta luôn có ý đồ, mưu toan vẹn cả đôi bên.

Hầu hết những bạn học nhận được tin nhắn đều sẽ trả lời tôi là: "Cảm ơn cậu, có cần mình báo cho những người khác giúp không?"

Chỉ có một mình cậu ấy trả lời: "Ừ."

Khi nhận được chữ này, tôi đang đứng ngoài cổng Tây trường học. Nắng cuối hạ trên cao gay gắt, thiêu lòng người nóng đến chột dạ, trong một thoáng, tôi dường như lại nghe thấy giọng ranh mãnh của mẹ: "Con thích cậu ta ở điểm nào?"

---

Hôm liên hoan, tôi diện đồ đẹp hơn ngày thường. Một cô gái mặt mũi phổ thông như tôi khi chưng diện luôn cảm thấy rất xấu hổ, muốn mình xinh đẹp nhưng tư chất bình thường, lại quá đỗi lo lắng, sợ cuối cùng sẽ bị mọi người giễu cợt là không biết lượng sức mình. Vì vậy mỗi lần cố ý chải chuốt trang điểm xong tôi vẫn chẳng có gì khác trước.

Tôi không dám ngồi cùng bàn với cậu ấy, suốt bữa ăn tinh thần chẳng tập trung. Hai khóa học sinh của trường cấp Ba chúng tôi có khoảng sáu mươi người thi đỗ trường đại học này, tự giới thiệu một lượt xong thì cũng gần như tàn tiệc. Tôi cứ mải nhìn XX từ xa, nhìn cậu ấy nhiệt tình trò chuyện, trao đổi số điện thoại, xin bí quyết chọn môn với một đàn anh trong khoa, khác hẳn vẻ lạnh nhạt cao ngạo thường ngày.

Tất cả những điều đó xảy ra lúc tôi đứng lên tự giới thiệu.

Thật lâu về sau, có lần tôi tán gẫu với cậu ấy, nhắc đến khốn cảnh lúc mới nhập học, rõ ràng tay trái bó bột còn chọn tiết bóng rổ, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết. Cậu ấy nhướng mày: "Cậu từng bị gãy xương à?"

Tôi gật đầu, không giải thích nhiều.

Tôi bó bột lộ liễu như vậy, tay bó bột trong lễ biểu dương tốt nghiệp, lúc liên hoan chào mừng tân sinh viên cũng bó bột, tất cả mọi người đều vây quanh hỏi: "Cậu sao rồi?", "Có nặng lắm không?", "Phải cẩn thận chứ"...
Khi chúng tôi gần nhau nhất là khi hai bả vai chỉ cách nhau mười centimet, chỉ là, cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy tôi.

---

Nhưng về sau chúng tôi vẫn quen nhau, quen nhau một cách vô cùng bình thản.

Cậu ấy gửi tin nhắn đầu tiên, hỏi tôi thi cấp mấy trong kì thi tiếng Anh lúc khai giảng. Tôi trả lời:

"Cấp Ba, cậu thì sao?"

Cậu ấy nói: "Mình cũng vậy."

Một lát sau, cậu ấy lại gửi thêm một tin: "Cậu cũng thi cấp Ba thì mình yên tâm rồi, thế thì chắc chắn trong số bạn học cấp Ba của chúng ta không có ai thi đến cấp Bốn."

Tôi biết đây chỉ là một tin nhắn vu vơ để tìm kiếm cảm giác an toàn của học sinh giỏi, khen người khác cũng là khen chính mình. Có lẽ cậu ấy đã hỏi rất nhiều người, có lẽ cậu ấy chỉ khách sáo mà thôi.

Nhưng tôi lại ngồi ở lớp và nhìn như muốn xuyên thủng màn hình điện thoại di động. Nói vậy nghĩa là cậu ấy biết tôi giỏi, sao cậu ấy biết? Biết lâu rồi sao? Cậu ấy thấy tôi thế nào?

Xưa nay cậu ấy không bao giờ chú ý chuyện gì ngoài việc học kia mà?

Tôi cẩn thận trả lời tin nhắn của cậu ấy. Phải nhiệt tình nhưng không được cuồng nhiệt quá; phải trả lời cậu ấy nhưng đồng thời cũng cần mở đường cho cậu ấy nhắn lại để cuộc trò chuyện không đột ngột chấm dứt.

Tay trái vừa tháo bột, vẫn còn yếu, không có lực, nhưng tôi vẫn viết bằng tay phải và dùng điện thoại bằng tay trái, chuyện trò với cậu ấy hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, một mình duy trì cuộc đối thoại chật vật.

---

Tôi không phải người kiên nhẫn lắm, vậy mà lại có thể đội nắng chạy đến tòa nhà khoa Tiếng Anh hỏi giúp quy trình đổi tiết khi cậu ấy chọn môn bị trùng; có thể tốn công soạn một tin nhắn "quy trình đổi tiết" thật dài khi cậu ấy cúp điện thoại của tôi và nhắn đến một tin "Không thích gọi điện thoại"; có thể mua một đống thuốc mang đến khu gửi nhận đồ của ký túc xá nam khi cậu ấy nói bị cảm; có thể đứng ở trạm tin tức ven đường kiểm tra giúp cậu ấy thủ tục đổi vé chặng đường từ trường học đến Bắc Kinh vào cái thời mà Baidu và Google còn chưa phát triển lắm, à, tất nhiên sau đó vẫn gửi tin nhắn nói.

Nhờ ơn cậu ấy, tay trái của tôi bình phục rất nhanh.

Nhưng chúng tôi không gặp nhau. Sự liên kết duy nhất giữa chúng tôi chỉ có biểu tượng tin nhắn trên màn hình điện thoại. Tôi không chủ động hẹn gặp cậu ấy, chưa từng gửi một tin nhắn thoại trong đêm, càng chưa từng yêu cầu cậu ấy cảm ơn mình.

Vậy là cậu ấy không cảm ơn tôi thật, thậm chí còn chẳng có nổi một câu khách sáo "Mình mời cậu đi ăn".

Không lâu sau đó, bộ phim Dreams May Come của Từ Tịnh Lôi được chiếu ở giảng đường trường. Tôi nhìn chằm chằm những chữ này trên poster, lòng như tơ rối.

Cuối cùng tôi cũng lấy được dũng khí gửi cho cậu ấy một tin nhắn: "Xem phim không? Mình mời cậu."

Cậu ấy trả lời: "..."

Trái tim tôi rơi xuống vực sâu, liền vội tìm lại tự trọng đã bị vỡ vụn: "Thôi, không muốn xem thì cứ nói thẳng, mình thấy poster nên hỏi đại thôi."

Cậu ấy trả lời: "Mình đâu có nói không xem..."

Đến tận bây giờ tôi vẫn rất ghét người dùng dấu ba chấm để thay cho sự im lặng tuyệt đối, bao gồm cả chính tôi đôi khi cũng vậy.

---

Sáu rưỡi chiếu phim, sáu giờ tôi đi từ phòng tự học đến, thấy ngoài trời bắt đầu đổ mưa thì lập tức gửi tin nhắn cho cậu ấy: "Cậu đang ở ký túc à? Mưa đấy, nhớ mang ô."

"Cậu thì sao? Cậu có ô không?"

Tưới hết nước của nửa dòng sông, hoa xương rồng cuối cùng cũng nở. Tôi chẳng kìm được nụ cười ngốc nghếch: "Không sao, mình chạy đến là được."

Mau tới đón mình!

Cậu ấy nói: "Ừ."

Trong không gian tối om, bộ phim này không chỉ khó hiểu, còn làm người đưa ra lời mời là tôi khó xử hơn. Chiếu xong, nhà làm phim lên sân khấu giao lưu với sinh viên, tôi nhìn XX nói: "Không nghe nữa, đi thôi."

Cậu ấy như được đại xá.

---

Trên đường về ký túc, tôi chợt hỏi: "Cậu không có bạn à?"

XX thành thật lắc đầu, trông rất ngoan ngoãn hiền lành, khiến thiện cảm trong tôi quay về không ít. Mấy giây sau, cậu ấy chợt ngoảnh sang nhìn tôi: "Giờ cậu là bạn của mình rồi... đúng không?"

"Tại sao?"

"Không thì sao cậu lại tốt với mình như thế?" Cậu ấy hơi ngượng ngập, "Chưa có ai tốt với mình như vậy."

May mà bóng cây trong đêm đã che khuất nét mặt tôi, nếu không nhìn khuôn mặt méo mó của tôi, cậu ấy chắc chắn sẽ cảm thấy tôi bị trúng tà. Sao mình lại đối tốt với cậu ư? Cậu bị khiếm khuyết cảm xúc à?

Cuối cùng cũng đi tới chỗ sáng. Dưới ánh trăng, tôi nhìn cậu ấy, mỉm cười bi tráng: "Mình bẩm sinh là người nhiệt tình."

---

Nửa tháng sau khi đang mua dầu gội ở cửa hàng Watsons, tôi nhận được tin nhắn phàn nàn của cậu ấy: "Mình tạo tài khoản QQ cho cậu mà sao cậu không dùng?"

Tôi của thời trẻ không theo kịp cơn sốt QQ, giả vờ làm cô nàng lạnh lùng lâu năm, gặp phải những thứ mình không bắt kịp thì đều nói với người ngoài là chẳng thèm để ý. Nhưng XX vẫn cố tạo QQ cho tôi, còn bắt tôi dùng, dù thế nào lòng tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Tôi muốn trêu chọc cậu ấy, bèn hỏi: "Sao cậu cứ nằng nặc muốn mình dùng QQ thế? Muốn chat với mình à?"

Sau năm phút, tôi nhận được câu trả lời: "Mình muốn so đáp án Tiếng Anh với cậu."

Thật đúng là giọt nước tràn ly. Tôi tức đến run cả người, nhưng lại cố dùng lý trí nhắc nhở mình, XX không sai. Tất cả những nhiệt tình và thiện ý đã bỏ ra đều do tôi tự nguyện, sao có thể trách người khác?

Nhưng tôi chẳng cần làm tội mình mà chiều theo ý cậu ấy nữa. Tôi gọi thẳng điện thoại cho cậu ấy, y như rằng vẫn bị từ chối, lại gọi, vẫn bị từ chối. Sau hai cuộc điện thoại tôi không liên lạc với cậu ấy nữa. Một ngày sau, cậu ấy vẫn hỏi tôi chuyện mua vé tàu thản nhiên như không, tôi không trả lời.

Trong đêm, cậu ấy gửi một tin nhắn vu vơ đến: "Mình là người vừa đáng sợ vừa ích kỷ vậy đấy, giờ cậu biết rồi thì tránh xa mình ra đi."

Hóa ra XX cũng không ngốc.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top