Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Thầm Yêu - Quất Sinh Hoài Nam (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 9: Duyên phận nước sôi

Thầm Yêu - Quất Sinh Hoài Nam (Dịch) (Đã Full)

  • 533 lượt xem
  • 4007 chữ
  • 2020-12-10 18:22:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lịch học của chương trình văn bằng hai chủ yếu được sắp xếp vào sáng thứ Bảy và sáng Chủ nhật. Tối thứ Sáu Lạc Chỉ xem phim tới tận khuya, cho nên sáng hôm sau đã dậy muộn. Chạy hộc tốc đến khu giảng đường, chiếc cặp sau lưng cứ nảy lên nảy xuống đập mạnh vào người khiến cô cảm thấy mình giống hệt một con ngựa già, dù bị quất bao nhiêu roi cũng không chạy nhanh nổi.

Lạc Chỉ đi vào từ lối sau, cẩn thận đóng cửa để tránh gây ra tiếng động.

May là giảng đường rất lớn, còn được bố trí chỗ ngồi theo kiểu bậc thang. Bây giờ thầy cô giáo đã quen với việc sinh viên đi muộn về sớm, thậm chí có thông báo sẽ điểm danh thì cũng để chừa ra một khoảng thời gian cho sinh viên nhắn tin gọi bạn mình đến. Tuy nhiên cô vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Lạc Chỉ nhẹ nhàng mở chiếc ghế gấp ra, ngồi vào hàng cuối cùng, vừa ngẩng đầu, chợt trông thấy Thịnh Hoài Nam đang ngồi ngay ngắn trước mặt.

Chưa kịp nghĩ ngợi gì, cô đã ngửi thấy mùi quần áo mới giặt thơm dịu và mát lành thoang thoảng bay tới. Lạc Chỉ bỗng cảm thấy rất muốn cười.

Hồi cấp Ba, cô đã từng đi lướt qua Thịnh Hoài Nam, đã từng ngửi thấy mùi hương này. Về sau, cô còn đứng ở quầy bán bột giặt trong siêu thị, cầm từng loại lên ngửi thử, giống hệt như một chú chó cảnh sát lão luyện vậy.

Về sau, cô chỉ dùng loại bột giặt có mùi này, nhưng lại không tài nào ngửi được mùi đó trên chính quần áo của mình. Thứ hương thơm ấy chỉ có ở một người, luôn tỏa ra vào những lúc họ tình cờ gặp nhau. Một mình cô dù có cố gắng đến mấy cũng vô dụng.

Giống như lúc này đây.

Lạc Chỉ ngẩn ngơ nhìn vào nơi gáy anh. Hóa ra mọi chuyện còn chưa kết thúc. Có một niềm hạnh phúc nhỏ bé dần dâng lên trong lòng cô, từ từ lan tỏa.

Ai mà không mong được ông trời phù hộ? Từ thời cấp Ba, mọi sự trùng hợp đối với cô đều có một ý nghĩa rất riêng. Mà lần này, quả hồng lớn rơi từ trên cao xuống kia, giống như một nốt nhạc đệm trong bản giao hưởng vận mệnh, tượng trưng cho một khởi đầu.

Bây giờ cô đã gặp anh rồi. Ở lớp học này, cô sẽ gặp anh rất nhiều lần.

Tiết học môn Pháp luật đại cương chợt trở nên đầy ý nghĩa.

Chàng trai ngồi cạnh Thịnh Hoài Nam dường như chính là người vội vã bỏ chạy ở quán cà phê hôm đó. Đường viền khuôn mặt rõ nét, nước da ngăm ngăm đen, nụ cười ấm áp vô cùng.

"Sao giáo trình môn này lại dày thế kia chứ? Tới tận hôm qua khi đi mua nó tôi mới phát hiện ra. Thi cuối kỳ còn không được sử dụng tài liệu, rõ là chương trình đè nặng khiến con người ta muốn hộc máu!" Chàng trai đó cứ kêu oai oái, nhưng vì giảng đường khá ồn nên cũng không nghe rõ lắm.

Thịnh Hoài Nam không nói gì.

Anh ta lại càu nhàu thêm mấy câu, sau đó chợt quàng tay vít cổ Thịnh Hoài Nam xuống, bảo rằng: "Này, cậu đừng chơi nữa được không hả? Đây lại là trò gì thế?"

Giọng nói của Thịnh Hoài Nam rất dễ nghe, giọng này thoải mái xuề xòa hơn lúc anh nói chuyện với con gái nhiều.

"Gyakuten Saiban 4*. Hồi cấp Ba tôi đã chơi ba phần trước rồi. Giờ chơi để hoài niệm một chút."

(*Gyakuten Saiban là tên một series game do Nhật Bản sản xuất, có tên quốc tế là Ace Attorney. Phần 4 của series này có tên tiếng Anh là Apollo Justice: Ace Attorney.)

"Hoài niệm cái con khỉ. Cậu có nghe tôi nói không thế?" Chàng trai vẫn vít cổ Thịnh Hoài Nam, khuỷu tay hích về phía sau một chút, đập vào làm đổ cốc nước của Lạc Chỉ. May mà trên bàn không có sách vở, chỉ có mấy tờ công thức vừa mới lấy từ trong cặp sách ra. Có điều, bản thân cô thì khá thảm hại, cà phê nóng mới lấy được trước khi vào lớp giờ đã bắn đầy lên người cô.

Quần áo không nói đã đành, quan trọng là cà phê rất nóng. Cô hơi rùng mình, còn bạn nữ ngồi bên cạnh thì hét ầm lên, thu hút sự chú ý của tất cả những người xung quanh.

Cậu chàng kia rõ là rất hoảng hốt, đến câu "xin lỗi" cũng chẳng thốt ra nổi, chỉ biết ngoảnh lại há hốc miệng nhìn Lạc Chỉ. Cô đang hấp tấp di chuyển chiếc cặp sách thì người ngồi ở hàng ghế trước chợt quay lại, đưa ra một xấp khăn giấy.

Ngẩng đầu, cô trông thấy Thịnh Hoài Nam. Anh thở dài: "Xin lỗi cậu nhé."

Lạc Chỉ cười xuề xòa, cảm ơn rồi nhận lấy khăn giấy, sau đó vừa lau quần áo, vừa thấm chỗ cà phê lênh láng trên bàn.

Thu dọn được một lúc, cô dở khóc dở cười nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt dính đầy vụn giấy, trông hỗn loạn như bản đồ thế giới vậy. Lạc Chỉ ngẩng đầu, nhìn cậu trai vẫn đang hóa đá kia, giơ lên một ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt anh ta, nói: "Hoàn hồn đi xem nào. Đừng có sợ, mình sẽ không khóc đâu."

Anh chàng cuối cùng cũng tỉnh ra, vội vàng đáp: "Phải rồi, xin lỗi nhé."

Có lẽ anh ta vẫn bị ám ảnh bởi vụ lần trước trong quán cà phê, lần này đã sợ đến mức lắp ba lắp bắp. Cô chẳng biết làm sao, chỉ có thể liên tục xua tay: "Không sao, không sao mà. Thật đấy."

Thịnh Hoài Nam cau mày, vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Cậu không đau sao? Nước nóng như thế kia mà?"

"À, cũng hơi hơi." Cô vẫn cười: "Không sao đâu, da mình dày lắm. Nghe giảng đi thôi."

Lúc ngồi lại chỗ, Lạc Chỉ khẽ vuốt phần bụng và bắp đùi của mình. Thực ra đúng là có hơi đau, nhưng đợi đến lúc cô có phản ứng thì cô bạn ngồi bên đã hét thay cả phần của cô rồi.

Vậy cũng tốt, cô sẽ không phải phí công suy nghĩ xem nên chào hỏi anh thế nào.

Giảng viên trên bục giảng vẫn đang say sưa nói về chương trình học và các quy định bắt buộc khi tham gia lớp Pháp luật đại cương, thế nhưng tất cả đều như nước đổ lá khoai, không có ý nghĩa gì.

Lạc Chỉ ngẩn người nhìn chăm chú vào màn hình chiếu, một nụ cười khẽ thấp thoáng bên khóe môi, tinh nghịch mà vẫn dịu dàng, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ ngọt ngào rạng rỡ.

Chợt cô cảm thấy dường như có ánh mắt của ai đó đang hướng về đây. Thì ra là Thịnh Hoài Nam. Anh chống một tay bên gò má, ngả vào bàn, ngoảnh lại nhìn Lạc Chỉ.

Lạc Chỉ thoáng bối rối. Cô hơi nghiêng đầu, định hỏi Thịnh Hoài Nam làm sao thế, lại chợt thấy anh cười ngại ngùng rồi vội vã quay người ra chỗ khác.

Trương Minh Thụy thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Thịnh Hoài Nam thì cũng ngoảnh đầu nhìn theo.

"Này, tỉnh lại đi!" Anh ta nằm rạp xuống bàn, nói nhỏ với Thịnh Hoài Nam.

Thịnh Hoài Nam chỉ nhìn lướt qua anh ta, rồi cúi đầu mở giáo trình xem mục lục.

"Thích người ta rồi? Tôi thấy cũng được đấy. Lịch sự ôn hòa, lại giản dị dễ gần, chắc hẳn rất cao giá."

"Biến đi. Mấy ngày này cậu xem quảng cáo nhiều quá rồi đúng không? Gán ghép linh tinh, cứ làm như đang lắp ráp máy tính cho sếp không bằng." Thịnh Hoài Nam hờ hững nói.

"Đừng có giả bộ với anh em nữa đi. Nếu không thì vừa nãy cậu nhìn gì hả?"

Thịnh Hoài Nam sững lại, không nói gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, Lạc Chỉ cũng biết được lý do khiến Thịnh Hoài Nam cứ ngập ngừng mãi. Thầy giáo vừa thông báo giải lao mười phút, anh đã quay lại hỏi cô: "Cậu không đau thật à?"

Lạc Chỉ phì cười: "Cậu có vẻ muốn mình kêu đau lắm nhỉ?"

Kẻ gây họa lại làm như chuyện chẳng liên quan đến mình, ngồi một bên xem chuyện vui, còn cười nói: "Mỹ nữ ơi, cứ mặc kệ cậu ta đi. Chuyện nước nóng là có uẩn khúc cả đấy. Nếu mình nhớ không lầm thì trước kia cậu ấy quen được mối tình đầu, cũng là bởi cậu ấy không cẩn thận hắt nước nóng vào người cô gái kia, khiến người ta suýt bỏng, còn bị mắng đến mức mất hết mặt mũi. Thiếu gia nhà chúng ta đây có khi lại là một tên cuồng ngược đãi cũng nên. Trên đời có bao nhiêu dòng nước mềm mại dịu dàng, nhưng cậu ta chỉ đợi được hất mạnh một cốc vào người mà thôi."

Lần này Thịnh Hoài Nam không phản ứng rõ như hôm ở quán cà phê. Anh tỏ vẻ mình quen với những chuyện này rồi, dường như đã dự liệu trước là đối phương sẽ đánh vào điểm yếu đó, nên chỉ nhẹ nhàng cười, không phủ nhận cũng không tức giận.

Lạc Chỉ hơi sửng sốt, lập tức nhìn chàng trai kia rồi nói: "Cậu định ám chỉ cái gì đấy hả? Cậu cũng hất nước nóng vào mình, bây giờ chắc mình cũng nên mắng cho cậu mất hết mặt mũi đấy nhỉ? Có khi giữa chúng ta lại có duyên phận cũng nên."

Cậu chàng lúng túng, mặt đỏ lựng lên. Thịnh Hoài Nam cười đến độ nằm bò ra bàn.

"Cậu thực sự không thích cô ấy hả?" Thầy tiếp tục giảng bài, Trương Minh Thụy giả bộ lơ đãng hỏi, nhưng trên môi không hề nở nụ cười.

"Cậu cứ hỏi mãi chuyện đó làm gì?" Thịnh Hoài Nam cúi đầu, tập trung chép bài.

Ngòi bút của Trương Minh Thụy dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn bục giảng, rồi đóng nắp bút vào, hỏi một cách tự nhiên: "Các cậu là bạn học cấp Ba hả? Cô ấy tên gì thế?"

Thịnh Hoài Nam ngẩng lên nhìn cậu ta.

"Muốn tôi giới thiệu chi tiết từng chút một không?" Anh bật cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Trương Minh Thụy.

Rất ít người có thể nhìn ra Trương Minh Thụy đỏ mặt, bởi vì da cậu ta quá đen.

"Cô ấy học khoa Kinh tế, chuyên ngành Thương mại quốc tế. Tên là Lạc Chỉ, chữ "Lạc" trong tên của thành cổ Lạc Dương, còn chữ "Chỉ...", ừm, là "Chỉ" trong câu "Quất sinh Hoài Bắc tắc vi chỉ" (Cây quýt mọc ở Hoài Bắc gọi là cây chỉ).

Thịnh Hoài Nam giải thích tên xong, còn hơi ngừng một chút mới nói: "Vả lại, cô ấy còn là hoa khôi của trường chúng tôi hồi cấp Ba, ít nhất là cũng hội tụ đầy đủ những thứ mà một hoa khôi cần có, như là tài năng, nhan sắc và phẩm chất. Nghe nói cô ấy vẫn độc thân, tính ra thì cậu cũng có cơ hội đấy."

Trương Minh Thụy cười gượng gạo, không có ý kiến gì.

"Này, sao không nói nữa? Đang lên kế hoạch đấy à?" Thịnh Hoài Nam cười.

Trương Minh Thụy vẫn không trả lời. Đây là lần đầu tiên Thịnh Hoài Nam nói nhiều như vậy trước mặt anh ta, còn liên tiếp trêu chọc, nhưng dù vậy thì anh ta cũng chỉ biết cười nhạt.

Thịnh Hoài Nam không nói thêm gì, hai người im lặng tiếp tục ghi chép.

Trương Minh Thụy cũng không phải loại đàn ông bỗ bã, thiếu tinh tế. Anh ta cảm nhận được, giữa hai người họ có một điều gì đó đang dần mất đi.

Sau khi tan học, Lạc Chỉ đang thu dọn sách vở, chợt trông thấy anh chàng da đen kia quay lại, đứng đối diện cô.

"Mình mời cậu ăn kem để đền bù nhé."

Lạc Chỉ rất ngạc nhiên. Cô nhìn Thịnh Hoài Nam, anh có vẻ vô cùng bất ngờ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lập tức khoác cặp lên vai, mỉm cười, nói với Trương Minh Thụy: "Đừng làm anh em mất mặt đấy", sau đó nhanh chóng bỏ đi.

"Mình là Trương Minh Thụy." Gò má của chàng trai vẫn ửng đỏ. Da anh ta ngăm đen, mọi đường nét đều phóng khoáng, trông khá dễ mến.

Lạc Chỉ phải mất tới mấy giây để hiểu ra tình hình, sau đó thở dài nói: "Nếu là vì bộ quần áo này và chút cà phê đó, vậy mình nghĩ không cần đâu, mình không để ý. Nếu như là vì duyên phận nước nóng..."

Mặt anh chàng càng đỏ hơn.

"Vậy thì càng không cần thiết." Cô nói bằng giọng trêu đùa: "Hồi cấp Ba mình với Thịnh Hoài Nam chưa quen nhau, nhưng cũng nghe tiếng rồi. Tình cảm của cậu ấy với cô gái kia có sự khởi đầu rất thú vị, đầy ấn tượng, nhưng cuối cùng vẫn đường ai nấy đi. Cách mở đầu này có vẻ là điềm xấu, nên mình nghĩ chúng ta thôi đi thì hơn."1

Nụ cười vẫn treo trên môi, nhưng cô tin là anh ta có thể cảm nhận được sự xa cách in trong đáy mắt.

"À, không có gì đâu, cậu đừng hiểu lầm." Chàng trai rất lúng túng. Lạc Chỉ cảm thấy không đành lòng. Nhưng cô không muốn chuyện phát triển vượt ngoài tầm kiểm soát, thà là cứ nói rõ ngay từ đầu còn hơn. Vả lại, cái dáng vẻ giống bà mối của Thịnh Hoài Nam lúc rời đi cũng khiến cô phiền muộn.

"Cậu là cô gái ở quán cà phê hôm đó đúng không? Mồm miệng lanh lẹ thật đấy. Thịnh Hoài Nam vừa nói với mình, hồi cấp Ba cậu là hoa khôi trong trường, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Đúng là xứng danh."

Lạc Chỉ biết, Thịnh Hoài Nam chỉ nói như vậy với Trịnh Minh Thụy cho qua chuyện mà thôi.

"Cậu bị lừa rồi. Không phải mình đâu."

Anh chàng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Gì cơ?"

"Hoa khôi năm đó là người bị cậu ấy hắt nước nóng vào người." Cô không muốn nói tiếp, liền cầm cặp sách lên, nói một tiếng "Tạm biệt" với anh ta rồi đi về phía cửa.

Vừa mới đi được vài bước, chợt nghe phía sau có giọng nói với theo.

"Lạc Chỉ, đúng không?"

Cô quay lại: "Đúng, Thịnh Hoài Nam nói với cậu à?"

"Chắc hẳn là cậu thích Thịnh Hoài Nam." Trương Minh Thụy nhìn chằm chằm mặt bàn, ánh mắt không hề hướng về phía cô.

Dạo này mình gặp quỷ sao?, Lạc Chỉ nghĩ. Tại sao hết người này đến người kia đều hỏi cô có phải thích Thịnh Hoài Nam không, mà tất cả đều là những người xa lạ?

"Cậu một vừa hai phải thôi nhé." Cô không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Anh chàng nghe xong câu đó thì lại đỏ mặt, bộ dạng túng quẫn. Cô dừng bước chân, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng hiểu lầm, không phải tất cả những cô gái nói chuyện với trai đẹp đều là vì mục đích kết thân."

Mặc dù cô chính là người như vậy.

"Chắc chắn là cậu cũng thích Thịnh Hoài Nam." Trương Minh Thụy lẩm bẩm như trúng tà.

"Cũng?" Lạc Chỉ nghe xong thì hơi giật mình. Cô dường như hiểu ra điều gì đó qua nét mặt của anh ta, chợt mỉm cười: "Trương Minh Thụy, có phải cậu từng thích một cô gái, nhưng cô ấy lại thích Thịnh Hoài Nam?"

Sắc mặt của Trương Minh Thụy thay đổi, miệng há ra, nhưng lại không thốt nên lời, chỉ đành cúi đầu nhìn sang chỗ khác.

Lạc Chỉ nghẹn họng. Anh ta thậm chí còn chẳng thèm nói dối để che đậy, thật khiến người ta bối rối.

Những người xung quanh đều đã rời khỏi đó, chỉ còn hai người họ vẫn đứng ngây ra. Lạc Chỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi tới, tỏ vẻ áy náy nói: "Hay cậu mời mình ăn kem đi. Cứ coi như mình không nói gì nhé. Xin lỗi cậu."

Trịnh Minh Thụy như tỉnh lại, lập tức cười ngốc nghếch: "Được."

Lạc Chỉ thừa nhận, anh ta dễ thay đổi cảm xúc như vậy, thực sự là một người rất đáng yêu.

Gần trường có hai quán Dairy Queen và Häagen-Dazs nằm ngay cạnh nhau. Trương Minh Thụy đứng đó phân vân mãi, Lạc Chỉ liền bước vào Dairy Queen trước.

"Mình biết cậu không phải loại con gái hám lợi mà." Anh ta bước theo sau, tiếng cười vọng đến.

Cả hai người đều gọi blizzard trà xanh hạnh nhân. Nhân viên trong quán hình như là người mới, khi biểu diễn nghệ thuật pha chế blizzard, cả biểu cảm và động tác đều rất cẩn thận, cứ như thể chính anh ta cũng không tin vào bản thân mình cho lắm.

Cô ăn một thìa kem lớn.

"Lúc nãy mình mời cậu như vậy đúng là hơi vô duyên. Xin lỗi nhé." Trương Minh Thụy nói.

"Nhưng mình vẫn đi đấy thôi." Cô cười.

Hai người tán gẫu về giờ Pháp luật đại cương khi nãy. Lạc Chỉ nghĩ một lúc, sau đó hỏi anh ta: "Sao lại chọn văn bằng hai là ngành Pháp luật? Các cậu học Sinh học, đa phần đều chọn ngành Toán học làm văn bằng hai mà?"

"Chúng mình không muốn học hai văn bằng đâu. Quan trọng là GPA với GRE* thôi. Chọn ngành Pháp luật là vì hôm đó đi ngang qua thấy poster giới thiệu, Thịnh Hoài Nam bỗng nhiên nói là muốn thử nhìn xem rốt cuộc lớp học của ban xã hội sẽ như thế nào, thế nên kéo mình đăng ký cùng. Dù sao nếu không theo được đến cùng thì cũng có thể chuyển điểm này thành điểm của môn tự chọn, nói chung là chẳng mất gì."

(*GRE là từ viết tắt của Graduate Record Examinations, là một trong những kỳ thi nổi tiếng nhất được thiết kế để giúp các chương trình cao học (Thạc sỹ và Tiến sỹ) và học bổng của các trường đại học Hoa Kỳ đánh giá chất lượng thí sinh.

*GPA là từ viết tắt của Grade Point Average, là điểm trung bình đánh giá sinh viên theo hệ thống giáo dục Mỹ, được tính bằng cách cộng các điểm trung bình của các môn học rồi chia đều ra để lấy số trung bình, tính theo thang điểm 4.)

Muốn thử nhìn xem rốt cuộc lớp học của ban xã hội sẽ như thế nào? Lạc Chỉ cười: "Ồ, hóa ra là thế."

Hai người không nói gì nữa. Im lặng một lúc, Trương Minh Thụy chậm rãi mở miệng: "Cậu đoán đúng đấy, vì Thịnh Hoài Nam nên cô gái mà mình thích mới tiếp cận mình. Thế mà mình chẳng biết gì, còn cực kỳ vui sướng. Đúng là ngu ngốc."

"Cậu không cần nói với mình chuyện đó đâu." Cô cười dịu dàng.

"Coi như cho mình trút nỗi lòng đi. Mình chưa từng nói với ai đâu đấy." Trương Minh Thụy có vẻ bối rối.

"Vậy sao lại nói với mình?"

"Điều đó có quan trọng không?"

Lạc Chỉ mỉm cười, không lằng nhằng thêm, cô khuấy nhẹ ly kem bằng chiếc thìa nhỏ.

"Chuyện này không phải lỗi của cậu ấy, thế nên mình không nói cho người khác, mình không muốn cậu ấy khó xử. Thịnh Hoài Nam từ chối rất thẳng thừng, không hề có chút mờ ám nào, vả lại, đúng là cô gái kia... tự ảo tưởng mà thôi." Trương Minh Thụy nói xong câu cuối cũng thoáng buồn: "Quả thực là cô ấy lợi dụng mình, không liên quan đến Thịnh Hoài Nam."

Lạc Chỉ nghe đến đây, trái tim khẽ run lên, lúc này mới nghiêm túc nhìn anh ta.

"Trương Minh Thụy, mình nghĩ... cậu là một người rất tốt."1

"Sao cơ?"

"Cậu không giận cá chém thớt, vẫn làm bạn với Thịnh Hoài Nam, đây là điều rất đáng quý. Tuy rằng Thịnh Hoài Nam không có lỗi gì, nhưng nếu là người khác, có lẽ khi biết chuyện đó xong sẽ xa lánh cậu ấy. Dù sao thì, đúng sai không quan trọng, quan trọng là có thể bỏ qua cho nhau hay không. Cậu vẫn có thể tiếp tục làm bạn với cậu ấy, hơn nữa còn không nói cho người khác biết chuyện này, cho nên mình mới bảo, cậu thực sự là người rất hiểu lý lẽ, rất bao dung." Cô nói một cách chân thành.

"Thật thế sao? Đâu có tốt vậy chứ." Trương Minh Thụy gãi gãi đầu.

"Xét riêng khoản mời mình đi ăn kem này thôi..." Lạc Chỉ chỉ vào cốc blizzard trên tay: "thì mình đã biết cậu chính là người tốt rồi." Cô cười ngọt ngào.

"Thực ra không tốt như cậu nói đâu." Trương Minh Thụy cười ngượng nghịu: "Mình hẹn cậu ngay trước mặt Thịnh Hoài Nam, nhưng lại chưa hề bàn trước với cậu ấy. Có lẽ là do mình sợ."

Lạc Chỉ sững người. Vậy anh ta hẹn cô làm gì? Để ra oai với Thịnh Hoài Nam sao? Nghĩ tới đây, cô không nói tiếp nữa.

"Có rất nhiều cô gái theo đuổi Thịnh Hoài Nam, nhưng cậu ấy chẳng vừa mắt ai hết. Đám con trai trong phòng mình đều nghĩ có lẽ là cậu ấy còn nhớ bạn gái trước. Tuy là biểu hiện của cậu ấy không có gì bất thường, vẫn học hành, chơi game, tham gia đoàn đội, vẫn là thành viên tiêu biểu của hội sinh viên, nhưng mình vẫn luôn cảm thấy..." Trương Minh Thụy ngập ngừng một lúc, dường như sợ Lạc Chỉ sẽ nghĩ bản thân mình lắm chuyện.

"Sẽ ổn thôi. Chỉ cần cho cậu ấy đủ thời gian. Những người ngoài như chúng ta ít quan tâm mấy chuyện đó thì hơn." Cô cắt lời.

Trương Minh Thụy nghe cách nói thờ ơ của cô, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

"Ừ, mong là vậy." Anh xoa xoa thái dương.

Trương Minh Thụy tiễn Lạc Chỉ đến cổng ký túc, trước khi chào tạm biệt bỗng nói một câu.

"Xin lỗi, hôm nay mình nói nhiều thứ linh tinh quá."

Lạc Chỉ chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.

"Thực ra... Cậu đừng ngại nhé, mình cảm thấy hai người rất xứng đôi." Trương Minh Thụy nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ dò xét.

Lạc Chỉ chớp nhẹ đôi hàng mi, nở nụ cười: "Cậu đang khen mình đấy à?"

Trương Minh Thụy ngơ ngẩn nhìn dáng người thanh mảnh của cô biến mất nơi lối rẽ.

Sao anh lại muốn mời Lạc Chỉ ăn kem chứ? Rốt cuộc anh muốn gì đây?

Bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, "Chúc thành công nhé."

Trương Minh Thụy hơi bất ngờ. Thịnh Hoài Nam có quan hệ khá tốt với mọi người, khi đám con trai ngồi trong phòng bàn tán mấy chuyện liên quan đến bạn gái, cậu ta sẽ đưa ra lời tổng kết rất chuẩn xác, khiến mọi người đều phải ngưỡng mộ. Nhưng khi cả đám cùng chung tay giúp một cậu bạn theo đuổi người ta, Thịnh Hoài Nam chỉ biếng nhác dựa vào bên cửa sổ ăn khoai chiên, chưa bao giờ tham dự.

Nhất là sau vụ tình tay ba phức tạp đó, Thịnh Hoài Nam càng ít khi quan tâm đến chuyện yêu đương của người khác.

Thực sự là hiếm khi cậu ấy nhiệt tình như hôm nay.

Trương Minh Thụy nhớ lại, trong giờ Pháp luật đại cương, Thịnh Hoài Nam đã rất hăng hái giới thiệu Lạc Chỉ, còn luôn miệng chọc ghẹo. Là bởi vì vết xe đổ lúc trước, nên lần này cậu ấy vội vã muốn đẩy Lạc Chỉ cho mình, rồi mau chóng vạch rõ ranh giới sao? Hay là còn nguyên nhân nào khác?

Trong giờ học, khi cả hai đều đã yên lặng, Trương Minh Thụy chợt mong Thịnh Hoài Nam hãy cứ nói tiếp đi. Vì dường như chỉ cần dừng lại một thoáng, sự yên lặng đó sẽ nuốt trọn hết thảy những tình cảm tốt đẹp giữa hai người.

Lẽ nào ngay cả tình bạn cũng sẽ mất đi sao?

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top