Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Thầm Yêu - Quất Sinh Hoài Nam (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 98: Ngoại truyện 5: Phần 1

Thầm Yêu - Quất Sinh Hoài Nam (Dịch) (Đã Full)

  • 559 lượt xem
  • 2221 chữ
  • 2020-12-10 20:17:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đây là câu chuyện thật của Bát Nguyệt Trường An, trích từ sách "Thầm Yêu – Quất Sinh Hoài Nam" bản gốc.

---
Cuối mùa thu năm 2003, tôi lên lớp Mười, lần đầu tiên nghe đến tên XX.

Thôi thì cứ gọi cậu ấy là XX đi, chứ đặt tên mệt lắm. Nam chính trong câu chuyện yêu thầm vốn dĩ không nên có tên.

Chẳng thể lớn giọng thốt ra cái tên đó, vậy nên gọi XX là được.

Trước kỳ thi giữa kỳ của học kỳ đầu tiên năm lớp Mười, cô bạn ngồi bàn sau tôi bỗng thích một cậu bạn là học sinh năng khiếu môn Thể dục, vì vậy đã kéo mấy người chúng tôi ra sân tập thể thao xem cậu ấy chạy. Cậu chàng học sinh năng khiếu Thể dục thấy có con gái đến xem thì như nổi cuồng lên, chạy một trăm mét hùng hục.

Cô bạn bàn sau chợt lạnh mặt, tỏ ra thất vọng.

Sau khi về lớp, cô ấy tuyên bố không thích cậu bạn này nữa.

Tôi hỏi lý do, cô ấy nói: "Cậu không thấy à, lúc cậu ta chạy ngược gió, má rung bần bật lên xấu muốn chết! Má! Rung!"

Với cô bạn bàn sau của tôi, "thích" chẳng qua chỉ là một sự gửi gắm. Ảo tưởng của thiếu nữ tuổi mới lớn có đôi cánh bay lượn trên không trung, lúc nào cũng tìm kiếm một đối tượng cụ thể để làm chốn dừng chân. Tiếc là cậu học sinh năng khiếu Thể dục không hoàn hảo lắm, có lỗi với kỳ vọng của cô ấy.

---

Tan học tôi lên xe bus, ngồi chỗ gần cửa sổ, đi từ ngôi trường ở vùng ngoại ô về trung tâm thành phố. Nhìn ngắm cảnh đường phố đầy bụi bặm bên ngoài, trong đầu tôi không ngừng lặp lại câu "Má rung má rung má rung...", thế là cười, đồng thời cũng cảm thấy hứng khởi.

Tôi rất muốn tìm một ai đó để thích.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Trong nháy mắt, ý tưởng ấy đã bị sức nặng trên vai đè oằn xuống. Trong cặp tôi đầy những quyển sách ôn tập, trong đám bạn mới có biết bao học sinh đội tuyển, dường như ai nấy đều rất giỏi.

Thành tích thời cấp Hai của tôi cũng khá, nếu ngay trong lần thi đầu tiên của lớp mới mà bị xếp hạng từ cuối lên thì rõ là xấu hổ chết được...

Tâm tư thiếu nữ hóa thành tiếng thở dài, cũng đầy cát bụi như đường phố.

---

Kết thúc kỳ thi giữa kỳ, tôi đến văn phòng chủ nhiệm lớp giúp chỉnh lý bảng xếp hạng điểm số của khối. Bảng xếp hạng này sẽ được phát cho tất cả các phụ huynh trong buổi họp phụ huynh sau khi nghỉ học. Tôi đang định cầm một tờ bản gốc đi photo thì bị chủ nhiệm lớp gọi lại. Cô ấy chỉ vào hàng trắng trên cùng, nói: "Em viết vào đây là, XX, lớp X, Toán 150, Vật lí 98, Hóa học..."

Tôi viết nắn nót từng nét một, nhưng vì chỉ là nghe rồi viết nên đã viết sai tên của XX. Cô chủ nhiệm cảm thấy có gì sai sai, bèn cầm tờ giấy đưa cho một cô giáo khác, hỏi rốt cuộc tên XX viết thế nào.

Cô giáo kia nhất quyết không đồng ý để cô chủ nhiệm dùng XX làm gương cho các bạn. Cô ấy dạy môn Ngữ văn, mà điểm Ngữ văn của XX... haha. Môn nào điểm cũng tốt, chỉ có Ngữ văn là chẳng ra sao, nếu tôi là giáo viên dạy môn này thì cũng không thích cho cậu ấy làm gương.

Sau khi xem xong trò vui, tôi đóng dấu thêm một bảng thành tích nữa rồi đem đi photo ra rất nhiều bản. Ban đầu tôi định vo tờ giấy viết tên XX vứt đi, cuối cùng chẳng hiểu sao lại gấp lại, cất kỹ.

Người đứng nhất lần này thật ra là một bạn nữ khác, nhưng người được chú ý lại là XX ở lớp bên cạnh. Trong ngôi trường cấp ba xem trọng khối Tự nhiên như trường chúng tôi, các môn Toán Lí Hóa luôn được chú ý hơn hẳn, mà trong ba môn này, XX hầu như không có điểm trừ.

---

Vừa quay lại lớp, tôi đã nghe thấy cô bạn bàn sau lẩm bẩm tên XX. Nghe nói XX thời cấp Hai thế này, bình thường cậu ấy thế kia, cậu ấy...

Từ hôm đó, XX đã hoàn toàn thay thế vị trí của cậu học sinh năng khiếu Thể dục, trở thành nhân vật chính trong ảo tưởng của không biết bao nhiêu thiếu nữ.

Lúc ấy tôi quay đầu hỏi cô bạn bàn sau là, lỡ cậu XX này trông như con khỉ đột thì phải làm sao?

Cô bạn hừ giọng khinh thường, "Còn lâu nhé, mình từng đến lớp cậu ấy xem rồi."

Tôi của khi ấy chợt trở thành cô nàng giả tạo, chỉ cười thản nhiên rồi quay lại làm bài tập tiếp.

Sự hiếu kỳ và sùng bái mà các bạn nữ dành cho XX càng tôn lên phong thái thoát tục nổi bật cùng vẻ bình thản và tự tin của tôi... Nói chung là tôi quá đặc biệt.

---

Tôi từng nhiều lần có cơ hội gặp XX.

Chẳng hạn như, có lúc cô bạn bàn sau đứng lên nói: "Lớp XX đang chơi bóng ngoài kia, chúng mình đi xem đi."

Chẳng hạn như, cô bạn học siêu giỏi ngồi cạnh tôi cầm một bản ghi chép với chữ viết cực xấu nói: "Đây là ghi chép thi đua của XX, mình xin phép nghỉ rồi, cậu có thể mang nó sang lớp bên cạnh giúp mình được không?"

Câu trả lời của tôi luôn là: "Không đi."

Nói cũng lạ, tôi vẫn thường bình thản đi xem những nhân vật nổi tiếng khác, nhưng đến lượt XX thì thấy không được tự nhiên.

Có thể là vì hơi ghen ghét. Tôi ghen ghét với người thông minh. Từ tấm bé, điểm số vẫn luôn là ác mộng của tôi, cho đến khi thi đỗ vào trường cấp Ba chuyên tôi cũng chưa từng cảm thấy yên tâm với trí thông minh của mình. Tôi luôn cảm thấy vì mình chăm chỉ vất vả nên mới có cơ hội đứng ngang với những người đầu óc tốt, chỉ cần hơi buông lỏng sẽ tụt xa ngay. Sao ông trời luôn bất công như vậy?

Cảm giác tự ti xuất phát từ nội tâm lan tỏa đến XX. Tôi thật hi vọng cậu ấy có ngoại hình trông như con khỉ đột.

---

Thời gian cứ thế trôi qua. Tôi ngồi trong phòng học sát cạnh lớp XX tròn một năm, quen mặt với hầu hết bạn học lớp đó, nhưng chưa từng gặp cậu ấy, còn suýt nữa vì cậu ấy mà nghỉ chơi với cô bạn bàn sau.

Một buổi chiều đầu mùa hạ, tôi và cô bạn bàn sau đến quầy bán quà vặt mua kem ăn. Khi đi qua sân tập thể thao thì có một nhóm nam sinh khoảng bảy, tám người đi tới từ phía đối diện, không nhốn nháo đi qua với đội hình rất ngay ngắn, cực kỳ khí thế.

Tôi chưa bao giờ nhìn chằm chằm vào người khác, vì vậy chỉ cười nói với cô bạn bàn sau rồi đi lướt qua bọn họ.

Nhưng cô bạn tôi lại chẳng quan tâm. Đợi nhóm nam sinh này đi được một lúc, cô ấy mới nói: "Người mặc đồ trắng kia chính là XX."

Tôi vốn không định quay đầu, nhưng cũng hiểu là có vờ vĩnh thì cũng nên vừa phải thôi, bèn ra vẻ tự nhiên quay sang nhìn. Nhóm nam đã đi xa, trở thành một loạt chai sữa chua Yakult. Trong số họ có ít nhất bốn người mặc đồ trắng, những người khác thì mặc đồ trắng pha.

"Cậu chơi mình đấy à?" Tôi cười cợt.

Cô bạn chợt yên lặng lạ thường. Tôi đang mải ăn kem và đi vội cho kịp giờ lên lớp nên không để ý đến sự khác thường của cô ấy. Lúc vào phòng học, cô ấy chợt hỏi khẽ: "Cậu thấy XX thế nào?"

Tôi sững người.

Nghĩ đến dáng lưng của mấy cậu trai kia, trông có vẻ tư chất chẳng mấy đặc biệt.

"Hơi lùn nhỉ?" Tôi cười nói.

Cô bạn bàn sau chợt nổi đóa: "Cậu hâm à? Cậu ấy không cao bằng cậu hả? Bới móc như thế có gì hay ho?"

Rất nhiều bạn trong lớp nhìn về phía chúng tôi. Tôi cũng bực, cười khẩy nói: "Cao hơn mình mà cũng tính là ưu điểm?"

Chúng tôi về chỗ ngồi, dỗi nhau suốt cả một tiết học.

Vốn cũng không phải bạn tốt mà chỉ thân thiết xã giao, thế nên một khi trở mặt thì rất khó có điểm dừng.

Khi đó tự ái của tôi chưa cao như bây giờ, thích dĩ hòa vi quý, vì vậy đã viết giấy chuyển cho cô ấy. Nội dung chủ yếu là mình đùa thôi, ban đầu cứ tưởng ngày ngày cậu nhắc đến XX chỉ là đùa, không ngờ cậu quan tâm như vậy thật, xin lỗi.

Cô bạn bàn sau trả lời: "Mình xúc động như thế là không nên. Nhưng cậu không nên nói cậu ấy như thế, cậu ấy là người tốt lắm lắm."

Tôi chợt tò mò.

"Tốt chỗ nào?" Hết giờ học, tôi quay người ghé vào bàn cô ấy hỏi.

Cô bạn bàn sau hơi dè dặt rồi mới khẽ giọng nói: "Mình học cùng trung tâm tiếng Anh với cậu ấy, ngồi ngay bên cạnh. Mỗi lần cậu ấy bị rơi tẩy, mình nhặt lên giúp, cậu ấy luôn nói 'Cảm ơn'."

Tôi: "..."

Thấy cặp lông mày của cô bạn có dấu hiệu sắp nhướng lên, tôi mới vội vàng bổ sung: "Học giỏi lại lịch sự như thế, tốt thật."

Khen XX chẳng khác nào khen cô ấy. Thấy vẻ mặt vui tươi hớn hở của cô bạn bàn sau, tôi phải nuốt vào câu nói "Lúc cậu ta làm bài tập Toán liệu có kích động đến rung cả má không".

---

XX rất ít nói, XX ghét tiết Ngữ văn, XX thích ngủ nhất, XX thật ra là người có khí chất lãnh đạm trầm buồn...

Nói tóm lại, nếu thứ mà Rukawa Kaede* thích nhất không phải bóng rổ mà là các môn Tự nhiên thì anh ấy chính là phiên bản mỹ hóa của XX.
(*Rukawa Kaede: Nhân vật trong truyện tranh Slam Dunk)

Tôi mãi mãi nhớ buổi chiều hôm ấy. Trời rất đẹp, tôi tựa vào bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài kia, một áng mây bay qua, lại thêm một áng mây nữa bay qua... Cô ấy luôn miệng kể về một người tôi chưa từng gặp mặt, toàn bộ đều là những chuyện vụn vặt, những điều thừa thãi, những suy nghĩ phỏng đoán, tất cả đều là tình cảm đơn phương.

Nhưng cũng là tuổi hoa đẹp nhất.

---

XX vẫn giữ được thành tích đáng nể. Ở ban Tự nhiên có rất nhiều nhân tài, nhưng cậu ấy luôn có thể xuất hiện ở top Ba, hầu hết các kỳ thi đều đứng nhất.

Năm lớp Mười một, tôi chọn học ban Xã hội.

Cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác "xưng bá", quả nhiên là còn "đã" hơn thi đứng nhất.

Cũng vì thế mà tôi bớt ghen tị với XX.

Mẹ kể chuyện tôi chơi đùa ở công viên hồi ba bốn tuổi. Gạch ở quảng trường được xếp từng vòng theo màu từ trong ra ngoài, ba người trong gia đình tôi chơi đuổi bắt dọc theo vòng ngoài, bố mẹ đuổi theo tôi từ phía sau, thấy sắp bị đuổi kịp, tôi liền nhảy một bước vòng trong, cao giọng nói với họ: "Con qua cửa, thăng cấp rồi."

Sau đó còn có một lần khi mọi người đang ném tuyết, tôi đột nhiên cầm đá đánh người, còn tuyên bố "Con ăn một ngôi sao, nên đổi luôn loại pháo."

Về sau nữa, mẹ tôi còn cấm tôi chơi game Nintendo.

Tóm lại từ nhỏ tôi đã quen thói xỏ lá, ở ban Tự nhiên quá khó khăn thì nhảy vào trong một bước, học Xã hội, tự mình "xưng hùng".

Tiếc là sự sùng bái dành cho ban Tự nhiên vẫn tồn tại trong ban Xã hội, thế nên tôi vẫn thường xuyên nghe được tên XX, chỉ có điều lần này fan cuồng đổi thành cô bạn bàn trước tôi.

Tôi thật không hiểu, tại sao người đứng đầu ban Xã hội là tôi nhưng mọi người vẫn cảm thấy XX ngầu nhất? Ai có thể giải thích cho tôi không?

---

Thời gian vẫn thấm thoắt trôi. Thời cấp Ba của mọi người hầu hết đều giống nhau: Đi học, tan học, thi, xếp hạng, biểu diễn hợp xướng, thi đấu bóng rổ, có bạn bè có đối thủ, có vui vẻ có u buồn, nhưng đều rất động lòng người.

Trường chúng tôi nằm ở ngoại thành, thuộc loại hình quản lý ký túc khép kín. Tôi thường đọc trộm tiểu thuyết tình cảm của nữ sinh giường bên, đọc đến khi khóc sướt mướt lại len lén trả về, lúc nói chuyện tiếp tục lạnh nhạt tỏ vẻ khinh thường đối với mấy câu chuyện diễm tình thiếu logic đó.

Những tâm tư thiếu nữ trước kia bị bầu không khí nặng nề của ban Tự nhiên áp xuống giờ đã được những câu chuyện này giải phóng. Chúng rũ lớp bụi bặm phủ trên đôi cánh rồi bay vút lên cao.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top