Có lần đi ăn sinh nhật một người bạn học, mọi người đã ghép bàn ăn trong nhà hàng thành một hàng thật dài, đúng lúc châm nến thì có một nhóm nam sinh đi qua, cô bạn bàn trước chợt kêu khẽ đầy hưng phấn: "Ôi, XX."
Theo phản xạ, tôi ngoảnh mặt nhìn họ, một nam sinh cũng quay mặt nhìn chúng tôi.
Khỉ đột.
Quả nhiên là XX trông như con khỉ đột! Trời xanh có mắt!
Tôi mỉm cười hát bài chúc mừng sinh nhật cùng một người, vui vẻ đùa giỡn, nhưng lòng bỗng cảm thấy hơi mất mát.
Thôi được rồi, không phải hơi, mà là rất mất mát.
Nhưng tại sao?
Niềm mộng mơ thiếu nữ của họ đều rơi vào một người cụ thể, chỉ có riêng mơ mộng của tôi là thuộc về một cái tên cùng vô kể những lời "nghe nói".
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi quả thật rất khó chịu.
---
Thấy tôi vô cớ ưu sầu, bố mẹ nhận xét: "Ối chà, con gái lớn rồi."
Đừng nghĩ họ tiến bộ cởi mở. Họ chẳng qua chỉ thích nhìn thiếu nữ tơ tưởng mộng mơ, càng thích nhìn thiếu nữ mộng mơ không thành. Tôi mà thành công, có khi họ còn đánh gãy chân tôi.
---
Khi nghe người khác nhắc đến XX lần nữa, lòng tôi đã chẳng còn cảm giác tò mò đan xen đố kị. Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc, càng xấu hổ vì tâm tư ngốc nghếch của mình trước đó.
Thật đáng tiếc.
Thật ra mình không mong cậu giống khỉ đột lắm đâu.
---
Mỗi thứ Sáu cuối tuần mọi người đều xách một đống đồ giặt về nhà. Tôi xách một túi hành lý lớn đứng chờ xe bên cạnh cậu bạn thân L.
Vai trò của cậu ấy không quan trọng lắm, dùng bừa một chữ cái để gọi tên cũng được.
Đang nói chuyện phiếm, chẳng hiểu sao L đột nhiên nhìn về phía sau lưng tôi, lập tức bày ra vẻ nịnh nọt: "Ôi hôm nay thật là vinh hạnh, có thể đi chung xe với hai người đứng đầu ban Tự nhiên và Xã hội!"
Ban đầu tôi chỉ nở nụ cười khiêm tốn kiểu "Đâu có đâu có, thân quen với nhau hết rồi, đừng khách sáo, cái cậu này lúc nào cũng khách sáo vậy" theo phản xạ, sau đó mới chợt cảm thấy có điều không đúng. Hai người đứng đầu ban Tự nhiên và Xã hội?
Tôi kinh ngạc ngoảnh sang.
Đây là XX? Ngoại hình cũng đẹp mà? Vậy khỉ đột đâu rồi?
Lúc ấy tôi mới ý thức được là lần trước mình đã nhận lầm người.
XX mặc đồ đơn giản thoải mái, đúng là không quá cao nhưng cũng không coi là thấp, thần thái hờ hững lạnh lùng. Khi viết tiểu thuyết tôi đã tạo ra rất nhiều nhân vật, nhưng đến giờ vẫn không thể miêu tả rõ ràng ngoại hình của XX.
Đại khái là thế đấy, dù sao các bạn cũng không cần biết quá rõ ràng, dù sao các bạn cũng không cần phải thích cậu ấy. Hoặc là bạn có thể nghĩ thế này: Người tôi thích cũng giống như người bạn thích. Họ có khuôn mặt tương đồng, khuôn mặt chỉ có chúng ta cảm thấy đẹp tuyệt nhưng mãi mãi ngại miêu tả rõ ràng vì sợ rằng người khác sẽ nhận ra.
XX kéo hành lý đi đến, đứng cách chúng tôi khoảng năm mét, ngẩng đầu nhìn biển báo trạm dừng. Tôi vô tư ngoảnh sang nhìn dáng lưng cậu ấy.
Đó có lẽ là lần cuối cùng tôi có thể nhìn cậu ấy một cách thật tự nhiên trong suốt cả thời cấp Ba.
Sau đó, tôi ngồi ở chỗ gần cửa sổ của hàng ghế cuối cùng, vừa nói chuyện phiếm với L vừa ngắm ráng chiều ấm áp buông xuống ngoài kia, nắng rất đẹp. L hỏi tôi có phải hôm nay uống nhầm thuốc không mà cười vui như thế. Tôi không trả lời.
Tôi còn nhớ, trên con đường đi từ bến xe về nhà hôm ấy, đến cả gạch đá cùng bãi rác đều đẹp hơn bình thường. Bến xe ở trên sườn núi, mà nhà tôi ở dưới sườn núi, tôi phải đi qua một con đường nhỏ im lìm rồi đi tiếp một đoạn bậc thang dài.
Đứng trên bậc thang nhìn xuống từng căn nhà nhỏ bé đan xen vào nhau và ánh tà dương xa xa chiếu qua rừng cây vắng lặng, có thứ cảm xúc lạ kỳ chợt trào lên trong tim tôi.
Không chỉ đơn thuần là vui.
Giống như phát hiện điều huyền diệu của cuộc đời, niềm vui thú của cuộc sống.
Giống như cả thế giới đã trải rộng dưới chân.
Tôi thả túi du lịch xuống, giang rộng hai tay chạy xuống bậc thang rồi lao về con dốc trước mặt. Gió lướt qua tai, tim đập rộn trong lồng ngực, chiếc cặp đập vào phía sau người chẳng biết là đang can ngăn hay thúc giục.
Tôi như bay lên cùng trái tim thiếu nữ của mình.
Sau đó lại bò lên sườn núi như một kẻ khờ để lấy chiếc túi du lịch bị ném dưới đất.
Thấy không? Những con người mang mặt nạ như chúng ta sống quá vất vả.
---
Tôi chưa bao giờ cảm thấy yêu thầm là đau khổ.
Trong mắt giấu niềm thương mến một người, khi nhìn thế giới cũng thấy tốt đẹp hơn.
Tôi sẽ ganh đua vị trí với XX vào mỗi kỳ thi Toán, Văn, Ngoại ngữ chung của hai ban Tự nhiên và Xã hội; sẽ cố ý trèo lên tầng có lớp XX đi vệ sinh; sẽ thẳng lưng lên, chỉnh lại cổ áo một chút và bước đi thật đường hoàng vào những lần ngẫu nhiên gặp mặt; sẽ lắng tai nghe tất cả những lời bàn tán về cậu ấy; người khác nhắc đến tên XX thôi tôi cũng rất vui.
Tất nhiên, là một cô nàng thích vờ vịt và tỏ ra lạnh lùng, tôi không thể thể hiện dù chỉ một chút hứng thú dành cho XX, chỉ có thể mỉm cười hờ hững rồi cố chuyển hướng câu chuyện đến ban Tự nhiên rồi tới lớp cậu ấy, đến khi mọi người nhắc đến XX thì làm bộ trả lời tin nhắn hoặc đọc tạp chí, tỏ ra chẳng hứng thú chút nào.
Ngay cả sự vờ vĩnh ấy cũng khiến tôi hạnh phúc.
Mùa hạ trời tối sớm, có rất nhiều nam sinh ra sân tập thể thao chơi bóng vào giờ nghỉ trước tiết tự học buổi tối. Tôi không còn tranh thủ thời gian đọc sách mà đến sân bóng đi dạo một mình. Tôi thong thả đi qua mười sáu cột bóng rổ, đi qua cột nào cũng ghé mắt xem có phải lớp họ đang chơi bóng không. Nhưng khi phát hiện mục tiêu cần tìm, tôi lại không dám đứng cạnh xem họ đấu.
Dường như chỉ cần liếc mắt thôi là cả thế giới sẽ phát hiện bí mật của tôi.
Tôi nói rồi, sau lần gặp ở bến xe, tôi không thể nhìn thẳng cậu ấy.
Tôi giả vờ thản nhiên nhìn đi nơi khác, ánh mắt lạc trên nền đất xa xa, chỉ thấp thoáng nhìn thấy một nhóm người gần cột ném rổ.
Trong nhóm người đó có cậu ấy.
Tôi ngoảnh mặt đi, mỉm cười.
Nhớ lời cô bạn bàn sau hồi lớp Mười từng nói, cậu ấy là người tốt lắm lắm.
---
Nghỉ hè năm lớp Mười một, tôi được đi du lịch ở nước ngoài, bèn ghé vào sảnh khách sạn viết một tấm bưu thiếp cho cậu ấy. Viết một câu vẽ một câu, xé hết tấm này đến tấm khác, cuối cùng tôi cầm một xấp bưu thiếp dày bị xé tan tành vứt vào thùng rác ở sảnh. Hướng dẫn viên du lịch của chúng tôi thấy vậy thì cười đùa: "Cô bé khoe của đấy à?"
Đó là lần đầu tiên tôi muốn làm một hành động thực tế để tiếp cận cậu ấy. Trước kia tôi thích cậu ấy, giờ tôi hi vọng cậu ấy cũng có thể thích mình. Khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, tôi liền không vui được nữa.
Cuối cùng cũng viết xong một tấm nhưng tôi chỉ mang về nhà mình. Tôi chẳng dám gửi cho cậu ấy một tấm bưu thiếp – quá đột ngột, lại có dấu bưu kiện nước ngoài, mọi người nghe ngóng sẽ biết ngay là ai, chỉ sợ cậu ấy chưa hiểu, người ta đã biết hết rồi.
Nhưng tôi còn có thể làm gì đây? Tôi thường bỏ tiết tự học buổi tối của khối Mười hai để đến đi dạo thơ thẩn ở sân trường gần chỗ bục kéo cờ, hoặc ngồi trên bệ cửa sổ ở hành lang khu hành chính tối đen như mực và nghĩ đến cả vạn khả năng làm quen với cậu ấy.
Hai lớp chúng tôi có chung một cô giáo dạy Ngữ văn, vì vậy tôi luôn viết văn rất cẩn thận, bởi vì sau mỗi lần thi, những bài văn xuất sắc đều sẽ được tổ bộ môn photo ra phát cho mọi người cùng đọc. Ít nhất tôi có thể lấy tiếng trước, để XX biết mình là người tài năng cỡ nào.
Nhưng cậu ấy ghét tiết Ngữ văn như thế, liệu có cảm thấy tôi là kiểu văn nhân sến súa sáo rỗng không? Tâm tư thiếu nữ bị bóp méo, làm người sao khó vậy.
---
Cho đến một ngày kia, mẹ nhặt được tấm bưu thiếp rơi dưới đất cạnh bàn học của tôi, hỏi tôi XX là ai? Đúng như tôi nghĩ, mẹ vẫn rất hứng thú với việc thiếu nữ mộng mơ không thành.
Tất nhiên mẹ sẽ hỏi tôi một câu kinh điển: "Con thích điểm nào ở cậu ta?"
---
Học kỳ Một năm lớp Mười hai, các trường trung học bắt đầu tuyển chọn học sinh giới thiệu tuyển thẳng vào đại học và học sinh được cộng điểm ưu tiên khi thi đại học. Cậu ấy là học sinh xuất sắc nằm trong danh sách học sinh giới thiệu tuyển thẳng; tôi là nữ sinh bình thường, hy vọng có thể cố gắng giành được một suất cộng điểm ưu tiên.
Loa phát thanh yêu cầu mọi người đến văn phòng chủ nhiệm điền hồ sơ. Tôi đến muộn, tình cờ gặp cậu ấy... và mẹ cậu ấy. XX ngồi trên sofa, vẻ mặt hững hờ. Mẹ cậu ấy cầm phiếu đi hỏi khắp nơi, tôi thấp thỏm ngồi vào một chỗ khác cạnh bàn uống nước, cúi đầu điền phiếu, viết được mấy nét thì hồi hộp nhìn sang bên cạnh. Tôi mong ánh mắt hai người tình cờ giao nhau, tôi có thể mỉm cười gật đầu với cậu ấy và nói rằng: "Cậu là XX phải không? Chào cậu, mình là..."
Tôi cũng không phải người quá nhát gan.
Nhưng cậu ấy chẳng hề nhìn sang, chỉ nghe hướng dẫn của mẹ rồi cắm cúi viết phiếu.
---
Chúng tôi đều vượt qua vòng xét hồ sơ đầu tiên và cùng tham dự kì thi viết ở văn phòng tuyển sinh của tỉnh. Tôi thi không tốt lắm, lúc ra khỏi trường thi vẫn hơi ngơ ngẩn, đến khi trông thấy mẹ ở trong đám người phía xa xa thì giật mình.
Mẹ tôi và mẹ XX đang đứng cạnh nhau trò chuyện vui vẻ.
Bình thường đều là bố đi họp phụ huynh cho tôi. Mẹ hiếm khi trao đổi với những phụ huynh khác, thậm chí chẳng nhớ nổi tên chủ nhiệm lớp tôi, vậy mà bây giờ lại vui vẻ cười nói với mẹ XX.
Chuyện gì xảy ra với nữ đồng chí này vậy? Mẹ muốn đùa chết con gái mẹ sao?
Mẹ đã bao giờ nghe câu "Hổ dữ không ăn thịt con" chưa?
Tôi máy móc đi đến, mẹ vô tư kéo tôi tới giới thiệu: "Đây là mẹ XX."
Nói thừa, tất nhiên là con biết.
Mẹ của XX là người nhiệt tình nhanh nhẹn. Trò chuyện mấy câu thì tôi thấy XX lạnh nhạt đi đến, cậu chẳng để tâm ở đây còn có người khác, kéo tay mẹ cậu nói: "Đi thôi."
...Đi thôi.
Mẹ cậu ấy cười gật đầu với chúng tôi, cầm cặp của con trai rồi hai người cùng đi khỏi.
Mẹ tôi nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói một câu khiến tôi tới giờ vẫn chưa quên được.
"Quan hệ mẹ chồng nàng dâu của con trong tương lai khó khăn lắm đây."
"Rốt cuộc mẹ định làm gì?" cơ mặt tôi căng ra.
"Đứng ngoài chán quá, nghe thấy cô ấy nói 'XX nhà tôi' nên mẹ tới nói chuyện mấy câu." Mẹ tôi cười tươi tắn, "Đó là XX mà con thích đấy hả? Sao như người máy vậy?"
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng nứt vỡ "răng rắc" của quan hệ mẹ con chúng tôi.
Thật ra tôi biết ý của mẹ. Mẹ cảm thấy XX chẳng có gì đáng để thích. Nhưng mẹ không thể trả lời tôi rốt cuộc "Thích" là gì? Tình cảm nảy nở thật sự cần có lý do sao? Thích một người cũng như hỏng một van nước, lý trí bảo với chúng ta rằng không đáng, nhưng có cố vặn chặt thế nào cũng phí công, tình cảm là nước chảy khó hốt.
Tối hôm ấy, tôi nắm tay mẹ chậm bước đi về nhà. Bầu trời trên cao ảm đạm như đang ấp ủ trận tuyết đầu mùa.
Mẹ cảm thấy tâm trạng tôi không tốt, chợt nắm chặt tay tôi nói: "Mẹ cậu ấy biết con lâu rồi, biết con học ban Xã hội, khi trước học lớp nào, còn biết con viết văn rất tốt."
"Thật ạ?"
"Ừ." Mẹ cười nói, "Thật. Mà cô ấy bảo là XX nói với cô ấy như vậy."
Dù biết những thông tin cơ bản này khả năng cao là đến từ mạng lưới tin tức dày đặc của mẹ XX chứ chẳng liên quan gì đến cậu ấy, nhưng trong một thoáng, tôi vẫn rất vui: "Còn gì ngoài viết văn không ạ?"
"Không."
"À..." Tôi cảm thấy mất mát.
"À, đúng rồi, mẹ cậu ấy nói con rất xinh."
"Thật ạ?"
"Mẹ bịa đấy."
Quan hệ mẹ con phát ra tiếng nứt vỡ "răng rắc" lần thứ hai.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận