Trận đầu tiên của đội tuyển Thương Lan cuối cùng có được tỷ số 10:4 trước đội tuyển Dream. Thành tích này nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi trên các trang mạng về thi đấu điện tử. Có rất nhiều phóng viên đang dõi theo từng động tĩnh của đội tuyển mới do Miêu Thần gầy dựng. Tất nhiên truyền thông đã khen ngợi rất nhiều về màn trình diễn của Miêu Thần ở trận đánh đoàn. Còn sự thể hiện quá thất vọng của Trác Hàng và Lê Tiểu Giang thì bị cộng đồng mạng chỉ trích rất nhiều.
Có rất nhiều phóng viên eSports muốn hẹn phỏng vấn Lý Thương Vũ. Giải hạng hai không có quy định đội tuyển phải đi nhận phỏng vấn sau trận đấu như giải hạng nhất. Vì lịch đấu được xếp quá dày đặc, có muốn nhận phỏng vấn hay không đều do tuyển thủ tự quyết định. Lý Thương Vũ tạm thời không muốn dư luận truyền thông ảnh hưởng tới trạng thái của mấy cậu nhóc nhà mình, nên đã uyển chuyển từ chối tất cả lời mời phỏng vấn.
Đêm đó, sau khi dạy dỗ Trác Hàng xong, thấy vẫn còn sớm, Lý Thương Vũ lập tức triệu tập toàn thể đội viên tới phòng mình, mở một cuộc họp nhỏ. Anh tổng kết một chút về trận đấu hôm nay, cũng đưa ra lời khen ngợi Tiêu Hàn do có màn thể hiện vô cùng xuất sắc ở trận đánh đoàn.
Anh đã nói riêng với Trác Hàng và Lê Tiểu Giang nên cũng không thể trách mắng tiếp ở trước mặt mọi người. Lý Thương Vũ lập tức nói vài câu đơn giản lướt qua, chủ yếu là phân tích một chút về cách vận dụng chiến thuật trong trận đấu.
“Chiến thuật chia đường hôm nay đã đem tới hiệu quả rất rõ rệt. Đây là một lần thử sức rất can đảm của chúng ta. Sau này chúng ta cũng sẽ phải đánh nhiều loại chiến thuật hơn, mọi người chỉ cần theo kịp chỉ huy, phối hợp thật ăn ý. Tôi tin chắc chế độ thi đấu mới này không thắng được chúng ta.” Lý Thương Vũ nói một cách tự tin.
Bạch Hiên mỉm cười: “Theo như hiện tại thì chế độ thi đấu mới cũng không quá phức tạp. Bản đồ chữ ‘Điền’ chia ra bốn khu quái, nên phương thức chia đường sẽ biến đổi rất nhiều so với chế độ thi đấu cũ. Hơn nữa, đánh chết một đối thủ sẽ được thưởng 500 vàng, tương đương với đánh 10 con quái nhỏ. Dùng cách giết người kiếm tiền sẽ nhanh hơn nhiều so với farm quái.”
Tạ Thụ Vinh lập tức bày tỏ đồng ý: “Đội phó Bạch nói rất đúng!”
Bạch Hiên nói tiếp: “Về sau, trong ván đoàn chiến, có thể giết được ai thì cứ cố gắng giết. Lúc không gặp đối thủ thì nên tập trung đánh quái. Chế độ thi đấu mới chủ yếu lấy ‘chiến tranh kinh tế’ làm trọng tâm, có tiền là trên hết, không có tiền thì cứ chờ bị hành chết thôi.”
Tạ Thụ Vinh tiếp tục gật đầu: “Đội phó Bạch nói rất đúng!”
Bạch Hiên không nhịn được quay đầu nhìn hắn: “Cậu nịnh nọt tôi mãi thế là vì đói bụng rồi đúng không?”
Tạ Thụ Vinh mặt dày bu lại: “Tôi muốn ăn sườn kho đội phó Bạch làm. Chừng nào chúng ta mới về Trường Sa vậy?”
Bạch Hiên liếc hắn rồi nói: “Theo như lịch thi đấu, gần cuối tuần mới có thời gian trở về câu lạc bộ.”
Lý Thương Vũ nói: “Cuối tuần còn phải đánh hai trận. Thứ sáu chúng ta về câu lạc bộ một chuyến. Mọi người lấy thêm chút quần áo để thay đổi. Sau này sẽ ít về hơn. Dù sao thì chạy tới chạy lui mãi cũng rất tốn sức.”
Chương Quyết Minh: “Đúng vậy, cứ dứt khoát đợi đánh xong giải hạng hai rồi hẵng về. Dù sao toàn bộ chi phí khách sạn đều do Liên minh chi trả. Tui rất ghét chuyện phải ngồi tàu đi đi về về.”
Đề nghị này cũng nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.
Lý Thương Vũ nói tiếp: “Tôi tin tất cả mọi người đã hiểu rõ hình thức đánh đoàn của chế độ thi đấu mới sau trận đấu hôm nay. Thực lực các đội ở giải hạng hai cũng không quá mạnh, nhưng chúng ta không thể khinh thường họ. Ở giai đoạn vòng bảng này, các đội sẽ được xếp hạng theo tổng điểm tích lũy được. Tất cả mọi người đều phải cố gắng kiếm được được ở cả lôi đài lẫn đánh đoàn, để đảm bảo có thể vào vòng trong một cách thuận lợi.”
Tất cả mọi người gật đầu thật nghiêm túc.
“Về lôi đài, trong vòng bảng này, tôi sẽ để cho tuyển thủ mới và cũ lần lượt ra trận, để các tân binh có thật nhiều cơ hội có được kinh nghiệp thực tế. Trong trận tiếp theo, tổ hợp A Thụ và Tiểu Lê sẽ lên lôi đài. Trước mắt Trác Hàng không cần phải lên trận. A Thụ sẽ đánh một trận đấu mẫu cho cậu xem. Cậu phải quan sát thật kỹ, tập trung học hỏi. Trận tiếp nữa, cậu sẽ tiếp tục hợp tác với Lê Tiểu Giang ở lôi đài. Rõ chưa?”
Phương thức để cho người mới phối hợp một lần, rồi để tuyển thủ lão làng dẫn dắt một lần của Lý Thương Vũ đúng là có thể giúp cho các tân binh học hỏi được nhiều thứ hơn. Nếu vẫn cứ để cho người mới ra trận cắm đầu đánh thì rất dễ đi vào ngõ cụt không lối thoát.
Trác Hàng lập tức gật đầu nói: “Rõ ạ!”
Lê Tiểu Giang cũng lên tiếng: “Rõ, rõ ạ.”
Lý Thương Vũ tiếp tục: “Còn một việc, lát nữa sau khi tan họp, Trác Hàng và Cố Tư Minh đổi phòng cho nhau. Từ giờ trở đi, Tiểu Trác và Tiểu Lê ở cùng nhau, Tiểu Cố và Tiểu Hàn ở chung. Bốn người các cậu có độ tuổi không chênh lệch mấy, có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng giữ mãi trong lòng. Tôi mong các cậu có thể ở chung với nhau một cách vui vẻ. Bình thường phải hiểu nhau nhiều một chút thì mới có thể tin tưởng nhau khi bước lên đấu trường.”
Bốn cậu nhóc gật đầu một cách ngoan ngoãn: “Rõ!”
Lúc này Lý Thương Vũ mới hài lòng mỉm cười: “Tốt, mọi người về nghỉ đi.”
***
Sau khi trở về ký túc xá, Tiêu Hàn lập tức nằm lên giường ôm laptop xem phim truyền hình.
Hắn sinh sống ở Mỹ khá nhiều năm, đã lâu lắm rồi chưa xem một bộ phim truyền hình tiếng Hoa, nên lòng cũng vô cùng tò mò. Khoảng thời gian trước, hắn vừa xem hết hơn tám mươi tập phim Tam Quốc Diễn Nghĩa, gần đây lại đang bắt đầu theo dõi Thủy Hử Truyện. Cái vẻ mặt nghiêm túc hệt như đang xem “Báo cáo nghiên cứu khoa học kỹ thuật” của hắn khi coi phim truyền hình cổ trang làm cho Trác Hàng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Trác Hàng đi tới cạnh giường đứng một hồi. Lúc này Tiêu Hàn mới ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu phim truyền hình, xem Trác Hàng như không khí.
Trác Hàng có chút khó hiểu: “Sao cậu không hỏi tui lúc nãy Miêu Thần gọi tui tới đã nói gì?”
Tiêu Hàn nhìn cậu ta một chút, rồi đáp một cách bình thản: “Chắc là Miêu Thần đã mắng cậu đúng không? Nếu ảnh đã mắng cậu rồi thì tôi cũng chẳng muốn nhắc lại cho cậu đau lòng làm gì. Tần Mạch đã nói gì nhỉ? Đây gọi là chà đường lên vết thương đúng không?”
Trác Hàng bực bội nói: “Là xát muối… Xát muối mới đúng!”
Tiêu Hàn ngẫm nghĩ một chút: “Không phải chà đường cũng vậy à? Chà đường lên vết thương cũng đau mà?”
Trác Hàng đề nghị rất thật lòng: “Cậu nên đi học bổ túc môn ngữ văn đi.”
Sau đó cậu ta lập tức xoay người về giường của mình, rầu rĩ thu xếp hành lý.
Lần này đi từ Trường Sa tới Quảng Châu, ngoại trừ việc thỉnh thoảng về đội tuyển vào cuối tuần, hầu như ngày nào cũng phải ở đây để thi đấu liên tục. Bởi thế, Trác Hàng đã đem theo rất nhiều thứ. Chỉ mỗi quần áo thôi cũng đã đầy một vali. Cậu ta còn mang cả máy ảnh DSL, dù che mưa, iPad để chơi game… vân va vân vân.
Dù có tính tình hơi ngạo mạn, nhưng Trác Hàng vẫn là một người rất tỉ mỉ trong cuộc sống thường ngày. Tất cả cũng do cậu ta có một người cha thường xuyên đi công tác và một bà mẹ với thần kinh thô không đáng tin cậy. Khi bé cậu ta đã phải chịu không ít thua thiệt, lớn lên cũng từ từ học được cách tự chăm sóc bản thân. Mấy vật dụng thường ngày như băng cá nhân, thuốc cảm đều có đầy đủ trong vali của cậu ta.
Tiêu Hàn đang xem phim, chợt liếc mắt nhìn cậu ta thu dọn hành lý, không nhịn được nói: “Dù ngữ văn của tôi không được tốt, nhưng có phải cậu cũng có thể nghe hiểu ý tứ trong lời tôi đúng không? Tôi cảm thấy, xát muối hay chà đường lên vết thương đều khiến vết thương đau đớn, làm nhiễm trùng. Đều là cùng một nguyên lý cả, tại sao tiếng Hoa lại phải nói là xát muối mới được chứ?”
Trác Hàng: “…”
Cứu mạng, có người đồng lứa nào hơi hơi bình thường trong cái đội này không vậy?!
Mạch suy nghĩ của Tiêu Hàn quả thật khác mọi người rất nhiều. Không biết cái đầu vàng chói của hắn nghĩ gì suốt cả ngày nữa!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận