Đúng là trước kia Trác Hàng không thích Lê Tiểu Giang. Nhưng giữa cậu ta và Lê Tiểu Giang cũng không có ân oán gì, lại là đồng lứa, Lê Tiểu Giang thì gầy gầy nhỏ nhắn chắng có chút lực uy hiếp nào. Trác Hàng nói lời muốn kết bạn với cậu cũng chỉ muốn hòa hoãn quan hệ giữa đồng đội một chút —— Dù sao thì tương lai cũng phải hợp tác nữa mà đúng không?
Miêu Thần đã nói trận thứ ba sẽ lại phái hai người ra trận. Trác Hàng chỉ có thể mong ngóng ngày mai mình sẽ học được chút ít gì đó từ Tạ Thụ Vinh. Không thì đúng là cậu ta sẽ không biết phải phối hợp thế nào với kiểu đấu pháp chậm rì rì này của Lê Tiểu Giang được.
***
Hôm sau, Lý Thương Vũ bảo mọi người tập hợp đúng giờ trong nhà hàng của khách sạn, nói đơn giản một chút về những thứ cần lưu ý trong trận đấu.
Chiều hôm nay, đội tuyển Thương Lan lại được xếp một trận đấu. Đối thủ là một đội tuyển có thực lực yếu hơn ở giải hạng hai, có tên là đội tuyển Lưỡi Đao. Điểm đặc sắc của đội tuyển là có đấu pháp hệt như tên, dựa vào tuyển thủ chơi cận chiến, áp sát mài đao.
Ván lôi đài đã quyết định Tạ Thụ Vinh và Lê Tiểu Giang ra trận. Ở ván đánh đoàn, Lý Thương Vũ quyết định sử dụng đội hình trong trận trước —— Ba cận chiến Cố Tư Minh, Tiêu Hàn và A Thụ làm hàng trước, ba người đánh xa Lý Thương Vũ, Bạch Hiên và Lão Chương ở hàng sau.
Hôm nay Trác Hàng không cần ra trận. Lý Thương Vũ muốn cậu ta ổn định tâm thái để học tập. Tự nhiên Trác Hàng cũng không dám có ý kiến gì về chuyện này.
Sau khi sắp xếp đội hình ổn thỏa, Lý Thương Vũ cho mọi người về ngủ trưa, dưỡng tinh thần để trưa tới hội trường thi đấu.
***
Ba giờ chiều, cả đội Thương Lan chạy tới hội trường thi đấu, cùng nhau vào phòng cách âm, bắt đầu chuẩn bị trận đấu tiếp theo.
Bình luận viên Trần Vi Vi quay đầu hỏi cộng tác của mình: “Thiệu Vũ, anh đoán tỷ số trận này sẽ là bao nhiêu?”
Thiệu Vũ đoán: “Anh nghĩ là 14:0.”
Trần Vi Vi lộ vẻ kinh ngạc: “Ý anh là trận này sẽ đánh thành một trận càn quét?”
Thiệu Vũ mỉm cười: “Nếu Miêu Thần đích thân trấn giữ ván đoàn chiến thì chắc chắn sẽ có kết quả thắng liên tục hai ván. Còn ván lôi đài, nếu A Thụ hoặc Miêu Thần đích thân ra trận thì cũng rất dễ dàng chiến thắng… Hơn nữa, đội tuyển Lưỡi Đao đúng là một đội khá yếu trong giải hạng hai. Anh cảm thấy nếu đụng phải Miêu Thần, họ không có hi vọng lội ngược dòng.”
Thật ra Trần Vi Vi cũng nghĩ như thế. Sau khi xem xong trận đấu trước, cô rất khâm phục thực lực cá nhân của Miêu Thần. Cô luôn cảm thấy để Miêu Thần đánh ở giải hạng hai này thật quá phí phạm. Anh nên tranh thủ thời gian đánh xong giải hạng hai này để quay về quyết đấu với những đội mạnh của cả nước mới đúng.
Chắc chắn có rất nhiều tuyển thủ hiểu rất rõ Miêu Thần chính là boss cuối của giải hạng hai năm nay.
Hai người tán gẫu tùy ý một chút, rốt cuộc trận đấu cũng bắt đầu.
Màn hình lớn hiện lên danh sách tuyển thủ đánh lôi đài của hai đội. Đội Thương Lan lên trận với bộ đôi Kiếm Khách và Hắc Ma Pháp Sư.
Trần Vi Vi kinh ngạc: “Hôm nay Thương Lan phái A Thụ và Lê Tiểu Giang lên trận. Lê Tiểu Giang đã được lên hai trận lôi đài liên tục. Xem ra Miêu Thần rất coi trọng cậu tuyển thủ Lê Tiểu Giang này!”
Thiệu Vũ khẽ gật: “Đúng là Lê Tiểu Giang có lối chơi khá đặc biệt. Đấu pháp chậm chạp từ từ này thật sự rất hiếm thấy trong Liên minh Thần Tích. Có lẽ Miêu Thần đang muốn bồi dưỡng cậu ấy thật tốt.”
Trần Vi Vi nói: “Tuyển thủ ra trận của đội tuyển Lưỡi Đao là hai vị Đấu Sĩ. Đấu Sĩ có sức tấn công siêu mạnh. Nhất là khi đánh với những đối thủ đánh xa da giòn, lưỡi búa chặt xuống sẽ rất đau đớn. Bây giờ chúng ta hãy xem Lê Tiểu Giang có thể khống chế tiết tấu hay không.”
“Đúng vậy. Ván đấu sẽ bắt đầu ngay thôi. Chúng ta xem thử bản đồ đội Thương Lan sẽ chọn.”
***
Lý Thương Vũ vẫn chọn bản đồ “Rừng Rậm Ma Quái” đã dùng hôm qua. Vì anh muốn để Trác Hàng quan sát xem nên đánh như thế nào trong loại bản đồ rừng rậm nhiều chướng ngại rất có lợi cho Tiểu Lê này.
Trác Hàng hiểu rõ ý của đội trưởng, lập tức ngẩng đầu, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Trong bản đồ thi đấu, bốn vị tuyển thủ đồng loạt xuất hiện ở hai góc bản đồ.
Tạ Thụ Vinh không vội vã lao lên trước mà đi cạnh Lê Tiểu Giang hệt như một vệ sĩ riêng. Hai người cùng đi tới giữa bản đồ, đúng lúc nhìn thấy Đấu Sĩ đối thủ chạy tới.
Hai người của đội Lưỡi Đao biết rõ thực lực Lê Tiểu Giang còn yếu. Bọn họ cũng đã nghe tiếng tăm của A Thụ, một trong Bộ ba Kiếm Khách, là một cao thủ Kiếm Khách không hề thua kém sư huynh Tô Quảng Mạc.
Nên bóp quả hồng mềm trước. Hai bên vừa chạm trán, cả hai Đấu Sĩ ăn ý nhào tới Lê Tiểu Giang!
Lê Tiểu Giang là một Pháp Sư chơi đánh xa, chỉ cần bị lưỡi búa của Đấu Sĩ chặt mấy nhát thì đảm bảo sẽ gục ngay tại đây…
Trác Hàng ở bên dưới mở to mắt.
Cách Tạ Thụ Vinh xử lý lại khiến cậu ta rất bất ngờ —— Kiếm Khách trong màn hình đột nhiên lách người chặn ngay trước mặt Lê Tiểu Giang. Thanh kiếm trong tay hắn đâm thẳng về phía trước. vệt kiếm sáng loáng trúng chính xác vào ngực đối phương. Đây là kỹ năng khống chế Kiếm Khách thường dùng nhất: Khóa hồn!
Người bị trúng Khóa hồn sẽ bị định thân tại chỗ. Và Lê Tiểu Giang đã lợi dụng chút thời gian ít ởi này để lùi lại theo đường vòng, trốn vào sau một cây đại thụ. Trượng nguyền rủa trong tay giơ cao, bắt đầu vận công kỹ năng của Hắc Ma Pháp Sư. Mục tiêu là Đấu Sĩ vừa bị A Thụ khống chế bằng Khóa hồn kia.
—— Lời nguyền tử vong, Ngọn lửa địa ngục!
Tốc độ vận công của cậu rất chậm. Trong khoảng thời gian ít ỏi đối thủ bị định thân này, cậu chỉ có thể tung được hai kỹ năng. Hơn nữa, “Lời nguyền tử vong” chỉ là một loại trạng thái giúp tăng sát thương của Hắc Ma Pháp Sư, nên không thể tính là kỹ năng tấn công!
Thế nhưng, nhờ có Lời nguyền tử vong tăng sát thương mà tổn thương do Ngọn lửa địa ngục gây ra lại khá cao!
Dù là Đấu Sĩ da dày thịt béo thì cũng sẽ bị đánh rớt 20% máu!
Sau khi khống chế định thân mất đi, Đấu Sĩ lập tức quơ búa trong tay mình, phóng thẳng tới Lê Tiểu Giang. Nhưng Lê Tiểu Giang không hề lùi lại, mà chỉ đứng tại chỗ tiếp tục vận công thêm một kỹ năng khác.
—— Sở dĩ cậu không lùi là vì phía trước cậu có một Tạ Thụ Vinh với tốc độ tấn công siêu nhanh đang bảo vệ cậu!
Tạ Thụ Vinh không hề khách khí mở chiêu “Quang ảnh hồi chuyển”, vệt kiếm bén nhọn ngan cản bước chân đang lao tới của cả hai Đấu Sĩ. Chiêu thức do Lê Tiểu Giang từ từ vận công lại đánh trúng. Lần này cậu đã dùng kỹ năng Bóng đen quấy nhiễu.
Đây là kỹ năng tấn công quần thể mang theo trạng thái xấu rất mạnh của Hắc Ma Pháp Sư. Dưới điều kiện tiên quyết là có tồn tại trạng thái “Lời nguyền tử vong”, “Bóng đen quấy nhiễu” sẽ khiến đối thủ mất 3% máu trong mỗi giây, liên tục 10 giây, tổng cộng là mất 30% máu.
Dù có thời gian vận công rất dài, nhưng kỹ năng này lại có ưu thế là phạm vi tung chiêu rất rộng. Đối thủ bỏ chạy cũng khó đánh trượt. Mà một khi trúng đích thì máu sẽ rơi liên tục hết 30%, gần như là bằng sát thương khổng lồ của chiêu cuối.
Không có trị liệu hỗ trợ giải trừ trạng thái xấu, Đấu Sĩ đối diện chỉ có thể bực bội mang theo trạng thái này để tiếp tục truy đổi Lê Tiểu Giang.
Tuy nhiên, họ rất bất ngờ khi thấy động tác Lê Tiểu Giang rất chậm, nhưng Tạ Thụ Vinh lại cực kỳ nhanh!
Kiếm Khách Nhân Tộc trước mặt liên tục phóng đủ loại kỹ năng, quấy nhiễu đường đi của hai người. Dù hắn không dùng nhiều kỹ năng công kích, nhưng những vệt kiếm hỗn loạn kia cũng gây ra rất nhiều phiền phức trên đường truy đuổi của bọn họ.
Hai người vẫn chưa đuổi kịp Lê Tiểu giang thì đã bị chiêu ma pháp của cậu đánh trúng, cây máu lại rơi xuống ào ào.
Vất vả lắm họ mới đuổi kịp, Tạ Thụ vinh lại mở chiêu Xông pha rồi tới Khóa hồn, định thân mình lại. Lê Tiểu Giang chạy được đủ xa thì tiếp tục vận công thả kỹ năng. Bộ đôi một người bảo hộ một người công kích chính trông thì yếu ớt, nhưng nếu thật sự phối hợp tốt thì sẽ đem tới uy lực rất đáng sợ!
Trác Hàng ngồi bên dưới càng xem càng sửng sốt, cho tưới khi màn hình lớn hiện lên một thông báo.
—— [Ốc Sên Bò Chầm Chậm] hạ gục [Tui Vốn Là Tên Điên]!
Trác Hàng chấn động đến mức không thể tả nổi.
Thì ra Lê Tiểu Giang cũng có thể tỏa sáng như thế trên đấu trường.
Mà để đạt được điều này thì vẫn cần phải có sự phối hợp ăn ý của Tạ Thụ Vinh. Kiếm Khách A Thụ đã gần như bảo vệ cậu tới mức không có một sơ hở nào, cung cấp cho cậu một điều kiện tốt nhất để tung chiêu. Lê Tiểu giang vừa đánh vừa chạy. Từ đầu trận tới giờ, các chiêu vận công của cậu chưa từng bị đối thủ ngắt giữa chừng.
Khuyết điểm của Lê Tiểu Giang là quá chậm, nhưng lại có ưu điểm lực công kích siêu mạnh. Chỉ cần cậu có thể vận công thành công, đánh trúng mục tiêu, thì đó sẽ là một chiêu có sát thương siêu khủng!
Lê Tiểu Giang có thể vận công tung chiêu được sẽ trở nên vô cùng đáng sợ!
Lý Thương Vũ trông thấy sắc mặt đầy phức tạp của Trác Hàng thì biết cậu nhóc này đã hiểu ra. Anh không khỏi mỉm cười, tiến tới chỗ cậu nói: “Nếu người lên trận này là cậu, cậu sẽ làm gì?”
Trác Hàng gãi đầu một cách lúng túng: “Em… Sau này em cũng sẽ phối hợp giống vậy với cậu ấy.”
“Không chỉ có như thế.” Lý thương Vũ lắc đầu, nhìn thẳng vào Trác Hàng, nói thật nghiêm túc, “thật ra Kiếm Khách rất bị hạn chế khi bảo vệ Hắc Ma Pháp Sư. Vì để bảo hộ Tiểu Lê, hôm nay A Thụ đã bung ra tốc độ tay cao nhất. Tuy nhiên… Thợ Săn lại khác.”
Đôi mắt Trác Hàng sáng lên: “Ý của Miêu Thần là… Thợ Săn có thể cung cấp điều kiện tấn công tốt hơn cho Hắc Ma Pháp Sư?”
“Đúng vậy. Cạm bẫy của Thợ Săn tốt hơn những chiêu định thân và quấy nhiễu đối thủ của Kiếm Khách nhiều. Cạm bẫy là thứ được ẩn giấu, đối phương hoàn toàn không nhìn thấy cậu gài bẫy ở đâu, hoàn toàn do cậu khống chế, độ tự do rất cao. Còn nữa, chỉ cần đạp trúng cạm bẫy, thì đối thủ sẽ bị dính ngay hiệu quả chậm chạp. Còn có vài cạm bẫy đặc biệt có thể cấm chiêu, định thân nữa. Miễn là cậu cố gắng vận dụng, cận chiến của đối thủ sẽ hoàn toàn không thể đến gần Lê Tiểu Giang.” Lý Thương Vũ kiên nhẫn giải thích.
Trác Hàng nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu ạ!”
Lý Thương Vũ vui mừng vỗ vai cậu ta: “Đây là nguyên nhân anh muốn em kết hợp với Lê Tiểu Giang.”
Thợ Săn có thể cắt đặt cạm bẫy đầy đất, khiến đối thủ phải kiêng dè. Thậm chí còn có thể đặt một đống bẫy xung quanh che kín Lê Tiểu Giang, làm cho đối thủ chẳng thể nào tới gần cậu. Cứ thế, Lê Tiểu Giang sẽ có thể yên tâm đứng một chỗ từ từ đọc chiêu thả kỹ năng, dùng sát thương siêu cao của Hắc Ma Pháp Sư áp chế cho đối thủ không thể thở nổi.
—— Đây là điểm tuyệt vời của bộ đôi Thợ Săn và Hắc Ma Pháp Sư.
Nếu đối phương là hai người đánh cận chiến, tổ hợp một nhanh một chậm này chắc chắn sẽ khiến cho đám chuyên đánh cận chiên buồn nôn tới mức hộc máu.
Rốt cuộc Trác Hàng cũng hiểu rõ ý nghĩa của tổ hợp bọn họ mà Miêu Thần muốn thành lập.
Trước đó cậu ta vẫn tưởng Miêu Thần muốn hai người phối hợp với nhau chỉ là để rèn luyện tính cách của họ. Nhưng cậu ta không ngờ rằng Miêu Thần lại nhìn xa trông rộng như vậy, thế mà anh đã muốn tạo dựng một bộ đôi át chủ bài của đội Thương Lan…
So với tầm nhìn xa của Miêu Thần, suy nghĩ của mình đúng là quá hạn hẹp. Ngay cả sức mạnh của bộ đôi này mà cũng không nhận ra, lại còn ghét bỏ cả Lê Tiểu Giang…
—— [Ốc Sên Bò Chầm Chậm] hạ gục [Đánh Đâu Thắng Đó]
Trên màn hình lớn, Lê Tiểu Giang lại một lần nữa có thể vững vàng tung ra chiêu cuối của Hắc Ma Pháp Sư, lập tức kết liễu Đấu Sĩ đối diện.
Khi trông thấy cảnh này, Trác Hàng không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống. Nhớ tới cảnh mình vứt bỏ Lê Tiểu Giang trong trận đấu trước, Trác Hàng ước gì có thể đào một cái lỗ để chôn bản thân xuống.
Lê Tiểu Giang ngồi trên ghế thi đấu lại xúc động tới đỏ rực cả mặt. Ngón tay cậu hơn run rẩy, gần như không thể cầm vững được cả con chuột.
—— Mình hạ gục đối thủ, còn hạ được hai người liên tục. Mình thắng! Thế mà mình cũng có thể chiến thắng!
Ánh mắt thiếu niên chất chứa ánh lệ, nhìn qua Tạ Thụ Vinh ngồi bên cạnh một cách cảm kích. Tạ Thụ Vinh mỉm cười nói: “Tuyệt lắm Tiểu Lê, tiếp tục cố gắng xử ván kế.”
“Dạ!” Lê Tiểu Giang gật đầu thật mạnh, hít sâu rồi nắm chặt con chuột.
Dù ván thứ hai do đội tuyển Lưỡi Đao chọn bản đồ nhưng rõ ràng Lê Tiểu Giang đánh còn thuận tay hơn cả ván trước.
Cậu đã có một chút tự tin sau khi đánh xong ván đầu tiên. Cộng thêm sự bảo hộ quá kỹ càng của Tạ Thụ Vinh, tự nhiên Lê Tiểu Giang cũng đánh rất hăng. Từng chiêu từng chiêu của Hắc Ma Pháp Sư lần lượt trúng đích, mỗi một lần trúng đích đều khiến đối thủ mất máu một lượng lớn. Màn hình lại hiện lên hai thông báo hạ gục đối thủ. Đội tuyển Thương Lan chiến thắng hai ván lôi đài!
Lê Tiểu Giang phấn khích quay về chỗ nghỉ cùng với Tạ Thụ Vinh.
Lý Thương Vũ đi tới trước, khẽ xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười bảo: “Thể hiện rất tốt!”
Bạch Hiên cũng đi tới xoa đầu thiếu niên: “Tiểu Lê của chúng ta rất cừ!”
Chú Chương lại tới vò đầu: “Tiểu Lê, không nghĩ cậu mạnh ghê đó!”
Dù mái tóc đã bị vò tới rối bời, nhưng Lê Tiểu Giang lại rất hạnh phúc. Cậu nói thật nghiêm túc: “Do, do A Thụ rất, rất mạnh!”
Tạ Thụ Vinh vuốt tóc lại cho cậu, cười nói: “Đừng khiêm tốn, em cũng rất xịn.”
Cố Tư Minh thì phấn khích tới mức siết chặt tay Lê Tiểu Giang: “Siêu đẹp siêu đẹp luôn! Hồi nãy tớ có chụp mấy tấm hình cho cậu đó, chút nữa gửi cậu xem!”
Tiêu Hàn đi qua bình tĩnh nói: “Thể hiện không tệ.”
—— Đây là câu Tần Mạch dạy hắn, bảo rằng là câu nói Lăng đội thường dùng khi khen người khác. Tần Mạch bảo nói thế này sẽ càng khiến mình thêm chững chạc.
Tất cả mọi người đều đang khen Lê Tiểu giang. Trác Hàng ngồi trong góc cũng đành phải gắng gượng đi lên, lúng túng sờ mũi rồi lên tiếng: “Cậu… Cậu giỏi lắm.”
Câu nói này nghe quá rất khó chịu nhưng lại là lời thật lòng của Trác Hàng.
Sau trận đấu hôm nay, rốt cuộc cậu cũng nhận ra Lê Tiểu Giang là một người rất xuất sắc. Cậu ấy luôn chăm chỉ, luôn cố gắng, mỗi một bước đi đều tính toán rất chi li cẩn thật, hiếm khi phạm sai lầm…
Mình mới là người kém cỏi.
Xem đi, cậu ấy chỉ mới đổi cộng sự thì đã tỏa sáng chói lọi như thế đó.
Còn trận đấu trước, khi phối hợp với cậu ấy, mình đánh còn chẳng bằng một tên gà mờ trong game.
Trác Hàng hiểu rất rõ trình độ hiện tại của mình còn kém Tạ Thụ Vinh rất xa, không thể nào bảo vệ Lê Tiểu Giang tốt như hắn, khó mà cung cấp được điều kiện để cậu có thể yên tâm tấn công.
Nhưng Trác Hàng tin tưởng, một ngày nào đó, mình sẽ đứng cạnh Lê Tiểu Giang với thân phận một người đồng đội, một người bảo vệ cậu, khiến Lê Tiểu Giang có thể tỏa ánh sáng chói mắt nhất trên đấu trường chuyên nghiệp.
Bộ đôi “Một nhanh một chậm” mà Miêu Thần nói tới này này chắc chắn sẽ trở thành chiêu bài sát thủ cực kỳ đặc sắc của đội tuyển Thương Lan.
Có thể tưởng tượng được, sau này khi gặp những đội ngũ có quá nhiều tuyển thủ chơi cận chiến, rất có thể Miêu Thần sẽ phái bộ đôi mình và Lê Tiểu Giang ra. Mình không thể phụ lòng mong đợi của Miêu Thần và đồng đội được.
Nghĩ vậy, Trác Hàng mới ổn định cảm xúc, siết chặt nắm đấm, đi tới trước mặt Lê Tiểu Giang, mỉm cười vươn tay: “Sau này tôi cũng sẽ cố gắng bảo vệ cậu, cậu cứ yên tâm đứng sau lưng tôi để tung chiêu cho tốt.”
—— Đây mới là tinh hoa của bộ đôi nhanh chập.
—— Lê Tiểu Giang là hạt nhân trung tâm, việc mình phải làm là bảo vệ cậu ấy, chứ không phải liều mạng xông lên.
Lê Tiểu Giang ngẩn người. Biết Trác Hàng đang chủ động lấy lòng mình, cậu có chút ngượng ngùng. Cậu thật lòng vươn tay ra, khẽ nắm chặt tay Trác Hàng rồi bảo: “Ừm, chúng ta cùng nhau cố, cố lên!”
Lý Thương Vũ nhìn cảnh tượng này, không khỏi cười một tiếng vui mừng.
Dù sao hai người cũng chỉ là những cậu nhóc, ân oán tới nhanh đi cũng nhanh. Xem ra không lâu sau, ắt hẳn bộ đôi Thợ Săn phối Hắc Ma Pháp Sư này sẽ đạt được tư cách đứng trên đấu trường của giải hạng nhất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận