Ăn tối xong, hai người về khách sạn. Lăng Tuyết Phong đi tới lễ tân đăng ký một phòng, dự định ở lại qua đêm.
Lần đến Quảng Châu đột ngột để thăm Lý Thương Vũ này là chỉ là quyết định lâm thời, hắn chưa mua vé bay về. Dù sao cơ thể Lý Thương Vũ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên hắn cũng muốn ở đây thêm mấy ngày mới về Thượng Hải.
Thấy Lăng Tuyết Phong lấy thẻ căn cước ra thuê một phòng, Lý Thương Vũ không khỏi hỏi: “Nếu ở đội bận việc thì anh về trước đi, tôi không sao đâu. Cảm vặt hai ngày là khỏi ngay thôi, anh không cần phải ở lại chăm sóc tôi.”
Lăng Tuyết Phong quay đầu nhìn anh. Khi chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Lý Thương Vũ, hắn không khỏi cười bảo: “Tôi ở đây không chỉ vì em, còn vài chuyện cần phải xử lý.”
Lý Thương Vũ thắc mắc: “Chuyện riêng à?”
“Chuyện hợp tác của đội tuyển.” Lăng Tuyết Phong không muốn giấu anh, giải thích thẳng thắn, “có một nền tảng live stream muốn mời các thành viên của đội tuyển Phong Sắc dành thời gian live stream đánh đấu trường. Tôi cũng đã bàn bạc với quản lý trước rồi, thấy không có gì xấu nên đã đồng ý. Trụ sở công ty kia ở Quảng Châu. Lần này tới đây cũng tiện thể hẹn bọn họ bàn việc luôn.
“Nền tảng live stream?” Lý Thương Vũ ngẫm nghĩ, “phát sóng trực tiếp đánh đấu trường ở góc nhìn thứ nhất, giống với video dạy học à?”
Trước kia anh cũng có xem qua một vài live stream trên mạng. Có rất nhiều cao thủ dùng cách thức phát sóng trực tiếp theo góc nhìn thứ nhất để các khán giả học tập thao tác và các loại đấu pháp. Các tân thủ rất thích xem loại phát sóng trực tiếp này, có thể học được không ít thứ từ nó.
Lăng Tuyết Phong giải thích về nền tảng live stream mạng. Họ mời tuyển thủ của các đội tuyển tới live stream tương tác với người xem. Hiển nhiên là muốn dựa vào danh tiếng của các tuyển thủ eSports để thu hút khán giả, dần dần phát triển nền tảng.
Mấy năm nay có rất nhiều người chơi mới tràn vào Thần Tích, nhất là sau khi xuất hiện tin tức Giải Thế Giới sắp diễn ra, mấy khu server mới gần như đều đông nghẹt người. Năm nay chế độ thi đấu lại được thay đổi, quy tắc đánh trên đấu trường phức tạp hơn hẳn trước kia. Có rất nhiều người mới không biết phải đánh thế nào, nên có tuyển thủ eSports live stream ở góc nhìn thứ nhất giải thích cũng tốt với các người mới.
Lý Thương Vũ hỏi: “Nền tảng này không chỉ tìm mỗi đội Phong Sắc à?”
Lăng Tuyết Phong khẽ gật: “Thời Quang, Phi Vũ, Quỷ Linh cũng đã đồng ý hợp tác với họ. Cuối tuần có thời gian rảnh thì vào đấu trường trong game đánh một chút, trực tiếp hướng dẫn cho các tân thủ, lại còn có thêm thu nhập, nên đại đa số tuyển thủ đều rất vui lòng nhận việc này.”
Lý Thương Vũ cười lên: “Cậu nhóc Trình Duy yêu náo nhiệt chắc cũng rất thích vụ này nhỉ?”
“Ừ, Thời Quang là đội đầu tiên ký kết. Trình Duy muốn đích thân live stream, lại còn nhanh chóng đăng ký được số phòng 6666 nữa.”
Lý Thương Vũ khẽ mắng: “Cậu ta hẳn nên đăng ký phòng 2222.”
Trình Duy ở Bắc Kinh xa xôi đột nhiên hắt xì một cái rõ to.
Lăng Tuyết Phong mỉm cười, nói tiếp: “Sau này có cơ hội, em mở clone đánh chung với tôi đi. Nửa tháng tôi sẽ live stream một lần, đánh cái này thì không cần để ý tới thắng thua, xem như để thả lỏng.”
Lý Thương Vũ nói: “Tôi đánh có bị người ta nhận ra không?”
Lăng Tuyết Phong: “Không nói lời nào là được.”
Lý Thương Vũ ra dấu OK, đánh đấu trường giúp bạn trai live stream cũng là một việc tốt, có thể thư giãn đầu óc sau khi thi đấu. Nhưng mà… Lý Thương Vũ lại nói: “Tôi muốn phí ra trận.”
Lăng Tuyết Phong: “Mỗi lần em đánh, tôi làm cho em một đĩa cá hầm cải chua?”
Lý Thương Vũ hài lòng vươn tay: “Đồng ý!”
Lăng Tuyết Phong khẽ nắm lấy tay anh, rồi xoay người đi tới lễ tân làm thủ tục đăng ký phòng.
Đúng lúc này, đội tuyển Thương Lan vừa ăn uống xong về tới.
Nhìn thấy Lý Thương Vũ trong sảnh lớn, bốn cậu nhóc lập tức chạy tới vây quanh anh. Tiểu Cố kích động ôm lấy Lý Thương Vũ: “Miêu Thần, bọn em thắng rồi! 14:2! Thật sướng!”
Trác Hàng cũng cười lên: “Em với Tiểu Lê lấy được 4 điểm ở ván lôi đài, Miêu Thần có nên khen ngợi bọn em một chút không?”
Lý Thương Vũ bị bao vây bất đắc dĩ vươn tay xoa đầu mấy cậu nhóc, anh nói: “Mọi người biểu hiện rất tốt. Lần này có thể khen ngợi tất cả.”
Cố Tư Minh cười rất sung sướng, Trác Hàng cũng cực kỳ đắc ý. Tiêu Hàn thì đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, Lê Tiểu Giang ngoan ngoãn đứng cạnh Lý Thương Vũ, không nói lời nào.
Sau khi làm thủ tục đăng ký xong, Lăng Tuyết Phong quay về thì nhìn thấy cảnh Lý Thương Vũ bị bốn cậu thiếu niên vây quanh.
Hắn đột nhiên có chút khó chịu —— Bốn nhóc này dán sát lên người Lý Thương Vũ hệt như keo dán sắt vậy, có cần phải tới mức này không? Còn cái cậu Tiểu Cố kia, hở chút lại bổ nhào vào lòng Lý Thương Vũ là sao đây hả?
Bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến lạnh cả gáy, Cố Tư Minh mới buông Miêu Thần ra. Cậu quay qua thì cặp mắt lập tức sáng bừng: “A? Lăng đội còn ở đây à?”
Lăng Tuyết Phong nói không có chút biểu cảm nào: “Tôi có chút việc nên sẽ ở Quảng Châu vài ngày.”
Antifan Cố Tư Minh chạy tới trước mặt hắn: “Anh ký tên cho em được không?”
Lăng Tuyết Phong: “Được.”
Thấy Lăng Tuyết Phong ở đó, Bạch Hiên cũng chủ động đi lên, chào hỏi lịch sự: “Lần này Lăng đội tới Quảng Châu công tác à?”
Tất nhiên Lăng Tuyết Phong sẽ không nói “Tôi tới để chăm sóc vị bệnh nhân nào đó”, Bạch Hiên đã tìm cho hắn cái cớ, hắn lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Tôi tới làm vài việc, nghe nói các cậu ở khách sạn này nên mới tiện đường tới xem một chút.”
Bạch Hiên liếc hắn một cái, rồi quay đầu nhìn Lý Thương Vũ, mỉm cười: “Vậy thì cũng thật khéo, đúng lúc Miêu Thần lại ngã bệnh.”
Lý Thương Vũ có hơi chột dạ, tằng hắng một cái: “Đừng đứng ở sảnh nói chuyện, chúng ta về phòng rồi nói.”
***
Cả đám cùng nhau vào thang máy về phòng. Sau khi lên tới tầng lầu, Lý Thương Vũ nói: “Hôm nay thi đấu mệt mỏi rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Trận chiều mai vẫn do Lão Chương bố trí và chỉ huy.”
Dù giọng anh vẫn có chút khàn nhưng rõ ràng tinh thần đã khá lên rất nhiều. Mọi người cũng yên tâm hơn, quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Phòng của Lăng Tuyết Phong ở ngay cạnh phòng Lý Thương Vũ. Hắn đi tới cửa thì nói: “Khi ngủ nhớ tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, đừng để bị cảm nữa.”
Lý Thương Vũ khẽ gật: “Yên tâm, anh về tắm đi, ngủ sớm chút, mai tôi tới tìm.”
Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, rồi về phòng của mình.
Chương Quyết Minh có thần kinh thô, thấy hai người họ chào tạm biệt ngay cửa nhưng cũng không nhận ra bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng.
Sau khi quẹt thẻ vào phòng, Chương Quyết Minh mới hỏi: “Cậu thật sự không sao chứ?”
Lý Thương Vũ đi rót một ly nước, uống hết mấy ngụm rồi mới nói: “Không sao cả, cơ thể tôi rất khỏe mạnh, chút bệnh này nhằm nhò gì… Ngược lại là anh đó, hôm nay chỉ huy trận đấu, cảm giác thế nào?”
Chương Quyết Minh nói một cách sảng khoái: “Cũng không tệ lắm, thắng rất thoải mái!”
Lý Thương Vũ mỉm cười: “Trước kia đội Trăng Non và đội FTD cũng không thể thắng được đẹp như vậy. Dù đội hình hiện tại của Thương Lan chưa đủ chín muồi nhưng mấy đứa nhóc đều tiến bộ rất nhanh. Hơn nữa chúng ta còn có hai tuyển thủ cực kỳ ổn định là Tiểu Bạch và A Thụ trấn giữ. Thế nên chỉ huy rất trôi chảy đúng không?”
Lão Chương cười ha hả: “Tất nhiên rồi! Đồng đội có thể phản ứng kịp lời chỉ huy, tui không cần phải nói quá nhiều, bọn họ đều biết nên làm gì.”
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nhất là A Thụ, hồi trước tui vẫn chưa cảm thấy cậu ta mạnh thế nào. Nhưng hôm nay đích thân chỉ huy, tui mới nhận ra, thứ A Thụ mạnh nhất là cậu ta có thể ngay lập tức phản ứng dựa theo từng chiến thuật khác biệt, tốc độ ứng biến cực nhanh, tần suất sai lầm lại cực thấp, cần cậu ta ở đâu thì cậu ta sẽ ở đó!”
Dù Lý Thương Vũ chưa từng nói lời khen ngợi Tạ Thụ Vinh nhưng thật ra anh cũng rất thích A Thụ —— So với những tuyển thủ già như anh, Bạch Hiên hay Chương Quyết Minh, thì Tạ Thụ Vinh lại trẻ tuổi hơn nhiều. Nhưng khi so với bốn cậu nhóc tân binh, thì Tạ Thụ Vinh lại là một tiền bối đã thi đấu nhiều năm.
Trong đội Thương Lan này, Tạ Thụ Vinh là một người có độ tuổi trung bình —— Nhỏ hơn đám người Lý Thương Vũ, lại lớn hơn mấy đứa Tiêu Hàn.
Lúc trước Tạ Thụ Vinh tức giận rời khỏi Phi Vũ tới Mỹ thi đấu mấy năm. Một thân một mình tha hương nơi đất khách quê người, chắc chắn hắn đã trải qua rất nhiều chuyện. Dù thoạt nhìn hắn trông như một cậu nhóc to xác, còn thường xuyên ôm lấy đội phó Bạch làm nũng đòi ăn, vô lại không chịu rửa chén. Nhưng thật ra tư tưởng hắn rất chín chắn, trạng thái cũng cực kỳ ổn định, có thể nói là vị tuyển thủ có khả năng “ổn định tình thế” nhất đội Thương Lan.
Nhất là vào thời điểm quan trọng khi Lý Thương Vũ ngã bệnh, thật ra Tạ Thụ Vinh mới là người đã đứng ra ổn định cục diện trận đấu.
Hắn không phải chỉ huy của trận đấu này, nhưng hắn lại là hạt nhân quan trọng của nó.
Nghĩ tới đây, Lý Thương Vũ không khỏi cười lên: “Thật ra tôi rất thích phong cách của A Thụ. Cậu ấy khác với hai vị sư huynh của mình. Dù kiếm của cậu ấy rất nhanh, nhưng lại mang tính bao dung nhiều hơn, tiến có thể công, lùi có thể thủ, có thể hình thành tổ hợp với bất kỳ một người mới nào của Thương Lan. Đây mới là chỗ làm tôi thích nhất.”
Chương Quyết Minh cảm thán: “Đúng vậy! Có thể đào được một người thế này tới Thương Lan, Miêu Thần thật quá lợi hại!”
“Lúc gặp được cậu ấy ở server mới lại vừa đúng thời điểm cậu ấy sắp hết hạn hợp đồng, đang tìm đội tuyển có thể nhận mình. Đại khái là duyên phận nhỉ?” Lý Thương Vũ cũng cảm thấy mình rất may mắn. Khi gặp được Tạ Thụ Vinh ở server mới, anh hoàn toàn không ngờ rằng A Thụ sẽ trở thành một đồng đội mạnh mẽ của mình. Ngoại trừ duyên phận ra, khó mà có thể giải thích được tại sao lại trùng hợp như vậy.
Lý Thương Vũ dừng lại một chút rồi nói: “Lão Chương, Thương Lan hiện tại đã dần dần có được dáng vẻ của một đội tuyển chính quy. Sau mấy trận đấu vừa qua, tâm thái của bốn cậu nhóc đã dần dần ổn định lại. Ở mấy trận vòng bảng sau, tôi muốn cho anh có nhiều cơ hội chỉ huy. Tới giải hạng nhất, áp lực của chúng ta sẽ rất lớn, có hai chỉ huy cũng không có hại gì.”
Chương Quyết Minh ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ý anh. Người trước nay luôn có thần kinh thô như hắn cũng không nhịn nổi cảm động. Hắn gãi đầu: “Khụ, trình chỉ huy của tui có lẽ không tốt như cậu tưởng…”
Lý Thương Vũ mỉm cười vỗ vai hắn: “Tôi tin anh.”
—— Tôi tin anh.
—— Ba chữ rất đơn giản này nháy mắt xóa hết mọi lo lắng trong lòng Chương Quyết Minh.
Miêu Thần đã tin tưởng mình như thế, mình cần gì phải băn khoăn nữa? Bọn họ đều là những tuyển thủ già, cứ liều mạng không đếm xỉa gì mới đúng!
Nghĩ vậy, Chương Quyết Minh nghiêm túc gật đầu: “Nếu cậu tin tưởng tôi như thế, thì tôi sẽ thử làm chỉ huy vài trận. Nhưng mà, dù sao tôi cũng đã rời khỏi đấu trường nhiều năm, nếu chỉ huy không được tốt thì cậu phải nói thẳng với tôi đó!”
Lý Thương Vũ: “Được. Sau này chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu chiến thuật.”
Mục đích thật sự Lý Thương Vũ để Chương Quyết Minh lên làm chỉ huy phó là vì nghĩ tới áp lực lớn ở vòng play-offs Giải hạng nhất. Lúc cần thiết, có lẽ anh phải lên trận lôi đài, không có nhiều tâm sức để chỉ huy từ đầu tới cuối trận. Có Chương Quyết Minh giúp đỡ anh thì có thể xem là bảo hiểm kép. Cớ gì mà không làm chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận