Dịch: Hoangforever
Người dị thường mắc tội "Lười biếng":
Loại vô hại nhất trong Thất Tông Tội, cơ bản đều ru rú trong nhà chờ chết, nhưng thường sẽ đồng hóa với kiến trúc, một khi tiến vào những tòa nhà bị người lười biếng đồng hóa, tương đương với tiến vào thực quản của bọn họ, kết quả chính là bị tiêu hóa.
Người dị thường mắc tội "Tham lam":
Loại người nhiễm virus này, không gì khác ngoài tham tiền, tham quyền, nhưng cũng có số ít tham lam những thứ khác, có năng lực tổ chức cực mạnh, thậm chí một số cá thể sinh ra năng lực khống chế sinh vật, nhưng trong loại này cũng tồn tại những cá thể có ích, thậm chí sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ những người miễn dịch, bởi vì thứ bọn họ tham lam chính là danh tiếng tốt.
Người dị thường mắc tội "Dâm dục":
Rất háo sắc, hơn nữa còn xuất hiện một số người dị thường háo sắc đặc biệt dựa theo xu hướng tính dục, ví dụ như đối với động vật, đối với đồng tính, vân vân, nhưng phần lớn đều nhắm vào người khác giới. Loại dị thường này, phần lớn là nam giới, nhưng cũng có nữ giới, đa số sau khi cơ thể dị hóa sẽ xuất hiện năng lực trói buộc mục tiêu, ví dụ như xúc tu.
Người dị thường mắc tội "Tham ăn":
Loại có số lượng nhiều nhất, bọn họ giống như quỷ đói trong cõi ngạ quỷ, bất cứ thứ gì có thể ăn đều không bỏ qua, thậm chí là ăn thịt người, thậm chí khi đói đến mức không chịu nổi, còn tự ăn chính mình.
Vì số lượng người dị thường mắc tội "Tham ăn" nhiều nhất, cho nên rất dễ xuất hiện những quái vật mà con người khó đối phó.
Tại thành phố mà Trương Sâm đang sống, mối đe dọa lớn nhất hiện nay chính là một tên béo ú siêu cấp cao chín mét, bởi vì tham ăn, toàn thân mỡ của hắn tạo thành lớp phòng ngự kỳ dị, ngay cả người dị thường mắc tội "Kiêu ngạo" cũng không thể làm gì được hắn. Thậm chí không ít người dị thường mắc tội "Kiêu ngạo" bị hắn ta tóm được, trực tiếp biến thành thức ăn.
Tên béo ú này được những người sống sót gọi là "Phì Long", nghe nói cái tên này cũng là biệt danh do bạn bè đặt cho Phì Long khi hắn ta còn chưa biến thành người dị thường mắc tội "Tham ăn".
*Phì Long: Rồng Béo
Trương Sâm rất rõ sức phá hoại của Phì Long, hắn từng tận mắt chứng kiến Phì Long vì muốn có thức ăn mà xé đôi một tòa nhà mười hai tầng, chỉ để bắt lấy người trốn trong nhà.
Lý do hắn không lập tức rời khỏi thành phố nguy hiểm này, đến vùng ngoại ô lánh nạn, là bởi vì trong "Phúc Âm Cứu Thế" có nhắc đến, ngoài hoang dã có những động vật dị thường còn nguy hiểm hơn.
Cho nên hiện tại hắn bị mắc kẹt trong thành phố, không có nơi nào để đi.
Việc hắn có thể làm hiện tại không nhiều, phần lớn thời gian đều là tìm một nơi trú ẩn an toàn, ngoài ra chính là tìm kiếm thức ăn.
Vì sự tồn tại của một lượng lớn người dị thường mắc tội "Tham ăn", cho nên phần lớn thức ăn trong toàn thành phố đã bị ăn sạch, mỗi ngày ngoài việc trốn ở nơi an toàn, thời gian còn lại hắn đều đang suy nghĩ làm sao để có được thức ăn và nước uống.
Buổi sáng là thời điểm người dị thường mắc tội "Tham ăn" hoạt động mạnh nhất.
Trương Sâm thỉnh thoảng lại nhìn thấy bóng dáng người dị thường mắc tội "Tham ăn" lướt qua đường phố qua khe cửa sổ. Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hai người dị thường mắc tội "Tham ăn" cắn xé lẫn nhau, cuối cùng bị những người dị thường mắc tội "Tham ăn" khác đi ngang qua chiếm tiện nghi.
Thông thường buổi sáng, Trương Sâm đều là vừa chuẩn bị ra ngoài, vừa quan sát tình hình xung quanh.
Sau khi xác định xung quanh nhà không có vấn đề gì, hắn liền lấy ra một chiếc túi được bọc kín mít từ dưới gầm giường ra, rồi cẩn thận mở túi ra. Một chiếc bánh dày, nhân ngọt lộ ra, hắn lập tức ăn ngấu nghiến.
Có một số người dị thường mắc tội "Tham ăn", sau khi mũi dị hóa còn thính hơn cả chó, có thể dễ dàng bắt được mùi thức ăn, cho nên hắn phải vô cùng cẩn thận.
Sau khi ăn sáng xong, hắn lập tức dùng dịch lô hội bôi xung quanh môi.
Con người cũng nằm trong danh sách săn mồi của người dị thường mắc tội "Tham ăn", cho nên đương nhiên hắn không thể để lộ ra bất kỳ mùi người nào.
Phần lớn thời gian Trương Sâm đều bôi một lớp dịch lô hội lên toàn thân, cho dù người dị thường mắc tội "Tham ăn" có ngửi thấy cũng sẽ không tới.
Thời gian tiếp theo, hắn lấy ra một con dao găm và một chiếc nỏ tay bằng gỗ bắt đầu lau dầu, bảo dưỡng, đồng thời lấy mũi tên trong túi tên ra, kiểm tra từng cái một, những vũ khí này chính là thứ giúp hắn sống sót trong thành phố này.
Đến giữa trưa, Trương Sâm mặc áo khoác vào, một tay cầm nỏ tay, một tay cầm dao găm, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngôi nhà này không phải là nhà của hắn, trên thực tế hắn đã chuyển chỗ ở mấy chục lần.
Mỗi lần đều chọn loại nhà có thể quan sát được tình hình xung quanh như thế này, nếu không đến lúc Phì Long tới gần mà không biết, vậy thì chỉ có chết oan, chết uổng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận