“Quả nhiên ngươi cũng có chút bản lĩnh.”
Nàng ta lần đầu mở miệng, giọng nói không khó nghe, ngược lại còn mềm mại uyển chuyển.
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, trong giọng nàng như pha lẫn một thứ âm thanh lào xào rất khẽ, như có hạt cát dính trong cổ họng.
“Ta muốn hỏi ngươi… Lỗ Diệu Hưng… đang ở đâu?”
Khi nhắc tới cái tên đó, cảm xúc của nàng lần đầu có biến động, từng chữ đều nghiến răng nghiến lợi.
Lỗ Diệu Hưng?
Trương Cửu Dương sững người, tuy không biết đó là ai, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên, mỉm cười nói:
“Thì ra phu nhân vừa nãy không phải thực sự muốn bói chữ, mà là muốn thử bản lĩnh của tại hạ.”
Hắn chìa tay ra:
“Bất quá, chuyện nào ra chuyện nấy, vẫn mong phu nhân thanh toán tiền xem chữ vừa rồi trước đã.”
Tiền cầm vào tay mới là của mình, ai biết lát nữa hắn có bị lộ tẩy hay không?
“Bao nhiêu?”
“Tùy phu nhân định giá.”
Người phụ nữ do dự một lát, rồi thò tay vào ngực, lấy túi tiền nhỏ đổ lên bàn.
Tách tách ~
Một hạt kẹo đen lăn đến bên tay Trương Cửu Dương.
Hắn thuận tay nhặt lên, không khỏi nhíu mày, trong lòng thoáng có cảm giác bị đùa giỡn.
“Ngươi đưa ta một viên kẹo làm gì? Thật là khinh người quá—”
Trương Cửu Dương còn chưa nói hết câu thì đột ngột khựng lại.
Một làn hương lạ từ hạt kẹo tỏa ra, ngay sau đó, cơn đói trong bụng như núi lở biển dâng ập đến, khiến hắn liên tục nuốt nước bọt, ánh mắt chết dính lấy hạt kẹo đó.
Tựa như sau ngần ấy ngày, hắn cuối cùng cũng được thấy thức ăn thực sự.
Ngón tay cầm viên kẹo của hắn từng chút đưa lên môi, cơn đói đang dần dần ăn mòn lý trí.
Thế nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói lạnh lẽo lại vang lên:
“Lỗ Diệu Hưng… ở đâu?”
Giọng nàng trở nên trầm nặng, như không thể kìm nén nổi oán hận khắc cốt, trầm đục như tiếng dã thú gầm gừ.
Trương Cửu Dương vô thức ngẩng đầu — và cảnh tượng trước mắt khiến hắn nghẹt thở, lông tóc dựng đứng, một luồng lạnh buốt xộc thẳng lên óc, đến cả bắp chân cũng run rẩy.
Chỉ thấy con mắt trái của nàng không biết từ lúc nào đã biến mất, như bị ai dùng dao móc ra sống sờ sờ, máu đen không ngừng rỉ xuống.
Gương mặt xinh đẹp phút chốc bị phủ đầy âm khí dữ tợn, ngũ quan méo mó đến cực điểm, từng vệt nước rỉ xuống từ cơ thể, trông như một oan hồn mới chết đuối; giữa mái tóc còn vướng đầy rong rêu thối rữa và bùn lầy.
“Ngươi đã nhận lấy con mắt của ta… thì phải nói cho ta biết… Lỗ Diệu Hưng… rốt cuộc ở đâu?!”
Nàng từ từ áp sát, con mắt phải còn lại khẽ xoay, phản chiếu khuôn mặt trắng bệch kinh hoàng của Trương Cửu Dương.
“Vãi…”
Trương Cửu Dương cuối cùng cũng hiểu — người phụ nữ tới tìm hắn xem bói không phải người, mà là… quỷ!
Thứ hắn suýt chút nữa cho vào miệng cũng không phải kẹo… mà là… con mắt của nữ quỷ kia!
Trương Cửu Dương như bị điện giật, lập tức quăng con mắt trong tay, quay đầu định bỏ chạy — nhưng nữ quỷ còn nhanh hơn hắn, mái tóc rối như rong nước vụt vươn ra, từng sợi đen sì quấn chặt lấy hắn, cái lạnh thấu xương khiến cơ thể hắn cứng đờ, không tài nào giãy giụa.
Tựa như rơi xuống làn nước băng giữa mùa đông.
“Lỗ… Diệu… Hưng… ở… đâu…”
Nữ quỷ vẫn đang gầm gừ tra hỏi, còn Trương Cửu Dương thì nghẹn khuất tột độ. Hắn vốn định bịa bừa một cái tên, nhưng thân thể lạnh cóng khiến hắn ngay cả mở miệng cũng không làm nổi.
Mẹ kiếp, ngươi cũng phải để ta nói đã chứ!
Đúng lúc hắn tuyệt vọng, đột nhiên nơi ngực truyền ra một luồng nhiệt, nữ quỷ liền hét lên một tiếng thê lương, rồi tan biến trong nháy mắt.
“Tiểu Cửu! Tiểu Cửu!”
Trương Cửu Dương choàng tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn quanh, hoàng hôn vẫn buông, làn nước lăn tăn, dường như tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Một đại thẩm người đẫy đà đang lay hắn dậy, lo lắng nói:
“Tiểu Cửu, ngươi vừa dựa vào cây liễu ngủ thiếp đi, cả người run lên bần bật, gọi mãi mới chịu tỉnh. Đừng nói là trúng tà đấy nhé.”
Bà dừng lại, nhìn dòng sông nhỏ, hạ giọng:
“Về sau đừng bày hàng ở đây nữa… Sông Tiểu Vân này… từng có người chết đuối rồi.”
Trương Cửu Dương cảm tạ.
Nguyên chủ của thân thể này lớn lên ở huyện Vân Hà, quen biết nhiều hàng xóm, vị đại thẩm này chính là Vương thẩm ở đầu phố Tây — đừng thấy là phụ nữ, chứ giết heo thì cực kỳ gọn gàng.
Vương thẩm thấy sắc mặt hắn trắng bệch, khẽ thở dài, rồi từ trong giỏ lấy ra một miếng thịt heo to bằng nắm đấm.
“Đừng khách sáo với thẩm, tuy là phần thịt thừa nhưng vẫn ngon lắm.”
Nói xong, bà xách giỏ rời đi.
Trong lòng Trương Cửu Dương thoáng ấm áp, hắn quay đầu nhìn con sông Tiểu Vân, thầm nhủ: may mà chỉ là mơ.
Chỉ là… nơi ngực hắn vẫn còn nóng lên?
Trương Cửu Dương đưa tay vào áo, rồi bỗng con ngươi co rút lại.
Đó là một lá bùa màu vàng, gấp thành hình tam giác, xâu bằng sợi chỉ đỏ, đang đeo trước ngực hắn.
Đây là quà sinh nhật mà Lâm mù từng tặng nguyên chủ, hắn vẫn luôn đeo bên người, chỉ là lúc này, phần cuối lá bùa đã có vết cháy xém, như bị lửa bén qua.
Trương Cửu Dương run rẩy mở lá bùa, mơ hồ thấy trên đó viết một chữ “聻” bằng chu sa.
*聻: quỷ đã chết / tà vật cực âm, thường dùng trong bùa trừ tà để khiến quỷ sợ hãi, không dám lại gần.
Tương truyền người chết thành quỷ, quỷ chết thành “聻”, vì vậy một số lá bùa trừ tà đều viết chữ này, để quỷ hồn nhìn thấy thì sợ hãi; thậm chí một vài nơi còn chôn “gạch 聻” khi xây nhà để trấn tà.
Vừa rồi… không phải mơ!
Trương Cửu Dương khiếp sợ, rồi như chợt nghĩ ra gì đó, hắn bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong đám cỏ ven sông.
Một lát sau, hắn vạch cỏ ra — một con mắt đen kịt nằm trong đó, con ngươi dựng đứng còn khẽ chuyển động.
Ọc ~
Cơn đói dữ dội lại nổi lên, Trương Cửu Dương nhìn chằm chằm con mắt kia, vốn nên sợ hãi nhưng lại không nhịn được nuốt nước bọt.
“Chung Quỳ nhai quỷ… Chung Quỳ nhai quỷ…”
Trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy đoán kinh hoàng — bức tranh Chung Quỳ trong đầu hắn… chẳng lẽ… là để… ăn quỷ?!
Nghĩ tới đây, hắn theo bản năng hơi buồn nôn, nhưng đồng thời, một cảm giác run rẩy vì phấn khích cũng dâng lên trong hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận