Bởi vì ở nhà cục trưởng quen biết Thường Thanh, nên Lâm Vãn tiết lộ thông tin với hắn không chút hoài nghi. Chú Tân thấp thỏm không yên hỏi tình hình, cậu cũng vỗ ngực nói không thành vấn đề.
Nhưng qua vài ngày, một chút tin tức cũng không có. Lâm Vãn thừa dịp tan học gọi điện thoại.
Điện thoại đầu kia rõ ràng đang chén chú chén anh, Thường Thanh lớn tiếng nói:
-Là ai? Tôi nhớ nhớ…a, nhớ ra, cậu yên tâm. Qua mấy ngày người tên Tần … Tần gì gì đó sẽ được ra!
Lại thẳng một đường 10 ngày trôi qua, Lâm Vãn ngày một lần gọi điện thoại đến thúc giục. Thường Thanh không kiên nhẫn, rốt cuộc ói ra.
-Tôi mất nửa ngày tổn hao sức lực mới xin phóng thích giúp tiểu tử. Phỏng chừng có thể thả ra 4 – 5 ngày đi. Tôi sẽ tiếp đón tốt, cậu có thể đi bệnh viện tiếp bằng hữu nha!
-Anh không phải nói có thể giúp Tần Phong giảm hình phạt ? Sao lại biến thành năm ba ngày?
Tiểu hài tử vừa nghe liền nóng nảy.
-Cậu đứa nhỏ này thật là không hiểu nhờ vả người khác là cái việc gì! Lấy tiền mở đường, cơ hội được việc chỉ có một nửa, cậu đây là tìm đúng người, mới có cơ hội phóng thích này, nếu không cả cửa cả người một cái cũng không có đâu!
Mẹ nó, nói nhảm cho lắm.
Lúc trước khi ở nhà cục trưởng, vừa thấy thằng nhãi kia liền biết chính là loại có tiền, cũng không biết sau lưng cha mẹ gây ra tai họa gì, ở chỗ ông nội xin cái bà nó.
Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo / quân tử yêu tiền, tay chân có đường/. Nay cái gọi là “ đạo” chính là vơ vét tiền đúng lúc, nhất định không được để một phân tiền lọt lưới. Mắt thấy có tiểu dê béo, há lại bỏ qua không giết?
Chính mình vừa mới mất máu nhiều, tống đi một đôi ngọc hùng, ba vạn đồng tốt xấu gì cũng lấy lại được cái chân gấu. Lại nói, cầu người làm việc tiền xuất ra có khác nào bắn pháo bông? Chính mình là một thương nhân, hắn còn có thể làm gì khác? Lần phóng thích này còn tiêu tốn của hắn một bàn rượu thịt cơ đấy!
Sau đó không đợi Lâm Vãn trả lời, ông chủ Thường liền treo điện thoại.
Tiểu Mặt Dưa mặt xanh đen. Ba vạn đồng này rõ ràng như nước chảy. chạy tới công ty ghi trên danh thiếp, Tiểu Lâm phát hiện nơi đây đã vườn không nhà trống. Sau khi nghe ngóng, người ta sinh ý / buôn bán có lời/ kiêu ngạo, lại chuyển nhà.
Lúc đi đến nhà chú Tần, Lâm Vãn thấy chân như đeo chì, dẫm lên cầu thang rung động từng tiếng kẽo kẹt, thực hận cầu gỗ dưới chân không đứt đoạn, gãy chết cũng tốt, đỡ phải đối mặt với chú Tần.
Đáng tiếc cầu thang gỗ còn rất rắn chắc, khi đẩy ra cánh cửa khép hờ, một mùi rượu nồng nặc thẳng mặt xông tới. bởi vì lúc trước bán đi phòng cũ, chuyển nhà vội vã, phòng nhỏ thành một mảnh hỗn độn. Còn chú Tần té lên đống hành lí xếp đầy mặt đất, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Lâm Vãn nhìn quanh căn phòng tồi tàn cùng người đàn ông trung niên ủ rũ., tất cả những lời trong lòng đang định nói toàn bộ nuốt trở vào.
Nếu ba vạn đồng bị mình làm mất, nói cái gì cũng chưa dùng! Chính mình nên bắt nó trở về!
Trại cải tạo phóng thích bình thường đều cố định ở bệnh viện trung tâm khu phố.
Khi Lâm Vãn đi đến, Tần Phong bị biệt lập trong một phòng bệnh, có hai võ cảnh bảo vệ ở cửa.
Tên gian thương kia coi như làm chút chuyện tốt, hai cảnh sát ca ca thấy cậu cầm danh thiếp Thường Thanh không nói hai lời cho qua.
Lúc Lâm Vãn đi vào, lập tức ngây sững người ở cửa.
Gian thương! Mười phần đều gian thương! Tần Phong sao lại cần dựa vào quan hệ mới có thể phóng thích? Thiếu niên cường tráng bị đánh đến toàn thân xanh tím. Một bên mắt bị băng vải trắng bao lấy.
Nghe thấy cửa phòng mở, Tần Phong gắng sức mở con mắt còn nhìn thấy, không khỏi nhếch miệng một chút:
-Thằng nhóc cậu sao lại đến đây?
Lâm Vãn đi đến bên giường, cái mũi đau xót nức nở:
-Cậu … Cậu là bị làm sao a?
-Đệt, tiếc là cậu không được nhìn thấy, mẹ nó khi dễ người mới, mấy thằng con cháu kia xem tôi là quả hồng mềm à! Mười mấy thằng quay kín phòng tắm. Nhưng tôi là loại người chịu thiệt sao? Ba thằng bị tôi đánh gãy xương sườn! Tôi mẹ nó có lời à nha!
Đối với vấn đề đánh nhau lời lỗ, Lâm Vãn luôn thiếu chuyên nghiệp. Cậu chỉ biết nhìn thấy Tần Phong như vậy, chính mình đau gấp ba.
Cậu không khỏi âm thầm may mắn không cho chú Tần cùng nhau đến, đừng nhìn ông bình thường xem con như bao cát mà đánh, kỳ thật so với ai khác ông đều đau hơn rất nhiều lần.
-Khụ, hỏi cậu mà? Vào bằng cách nào?
Lâm Vãn không dám nói mình bị động kinh, dùng ba vạn mua phòng. Hàm hồ nói cầu người, sau đó vội vàng hỏi Tần Phong muốn ăn gì.
Tần lão đại không lưỡng lự nói:
-Thịt! Chỉ cần thịt là được!
Lâm Vãn chạy đi, mua thức ăn ở tiệm thức ăn sẵn, sau lại mua thêm hoa quả, thuận tiện gọi điện về nhà , nói ở nhà bạn học cùng nhau ôn tập, không để mẹ Lâm ồn ào liền cúp điện thoại.
Lâm Vãn cũng coi như thông minh, đem thức ăn cùng hoa quả giữ lại một nửa cho hai ca ca cảnh sát, mới đem phần còn lại vào nhà. Hai vị đồng chí nghĩ, một tiểu hài tử cho dù ở lại bên trong một đêm chắc cũng không có gì. Vì thế tất cả đều vui mừng.
Tần Phong ăn đến gió cuốn mây mây tan, ngay cả vụn thịt cũng không chừa.
Ăn xong liền ợ một cái, buồn ngủ.
Lâm Vãn nằm ở giường bệnh bên cạnh, nhìn thấy sườn mặt Tần Phong cũng chầm chậm ngủ.
Dù sao hoàn cảnh thay đổi lạ lẫm, hơn nữa trong lòng có việc, ngủ không ngon giấc. Nửa đêm, tiếng ồ ồ thở dốc khiến cậu bừng tỉnh.
Lâm Vãn chậm rãi mở to mắt, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy trên giường đối diện kịch liệt phập phồng.
Cùng là nam, cậu đương nhiên biết Tần Phong đang làm cái gì, tất cả cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận