Mắt thấy răng một chút nữa là bị khai mở, Tần Phong rút cuộc dùng sức đẩy Mặt Dưa đang mê mẩn ra. Lâm Vãn nặng nề bị đẩy ở trên giường, lập tức lộ ra vẻ chó hoang bị cướp mất xương.
-Cậu mẹ nó chưa nhìn thấy qua thịt người? Môi tôi bị cậu mút đến tụt da!
Tần Phong dùng ống tay áo ra sức cọ miệng, chỉ vào Lâm Vãn bắt đầu mắng. Lâm Vãn co rút vào trong chăn, khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn chậm rãi hiện lên hai rặng mây đỏ.
Tần Phong bỗng nghĩ đây có thể chính là nụ hôn đầu tiên của Tiểu ca này, trong lòng như đang đu dây, hoảng loạn vô cùng.
-Cậu có đói bụng không? Tôi đi kiếm cho cậu ít đồ ăn!
Khi nói những lời này, giọng Tần Phong đặc biệt thô, có ý phá vỡ không khí xấu hổ trong phòng.
Lâm Vãn mím một chút môi, nói:
-Canh thịt.
-Cậu bị thương, không thể ăn dầu mỡ a.
-Tôi …
-Tôi nói miệng cậu vị canh thịt…!
…
Không đợi Tần Phong phát tác, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Hai người nhìn sang,là Nhị Minh.
Phỏng chừng người này còn đau lòng xe yêu của mình, sắc mặt xanh mét, hướng Tần Phong hất cằm:
-Mày đi ra!
Tần Phong cùng hắn đi ra ngoài một lát, rồi quay lại.
Lâm Vãn nhìn sắc mặt hắn có gì đó không đúng, đang muốn mở miệng hỏi, cửa phòng bệnh lại có người đẩy ra.
Lần này là mấy cảnh sát mặc đồng phục. Một chút huyết sắc trên mặt Lâm Vãn khó khăn lắm mới có nay lại lập tức chuyển sang trắng bệch. Cậu đoán rằng thời điểm mình bị xét xử đến rồi, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Nhưng là một vị trong đó chỉ đích danh nói họ tìm Tần Phong.
Khi Tần Phong đang hỏi chuyện gì, có cảnh sát liền lấy còng số tám đem tay Tần Phong tra vào.
Lâm Vãn nóng nảy, miễn cưỡng ngồi xuống quát:
-Các người bắt sai người…Người là do tôi đụng…
Không đợi nói cho hết lời, ọe một tiếng, Mặt Dưa ói ra canh thịt. Đứa nhỏ dư âm não chấn động chưa tan, đứng lên rất mạnh, vừa lúc rửa sạch dạ dày.
Kỳ thật không giống tình huống Lâm Vãn nghĩ đến, thực gay go.
Vừa rồi tuy rằng mở xe thật gấp, may mà khoảng thời gian ngắn, người bị đụng lại là nhân sĩ chuyên khảo nghiệm “sa trường”, trừ bỏ cá biệt gãy một ít xương, mặt khác đều ổn, có thể vui vẻ tiếp tục độc hại quê nhà.
Lâm Vãn bị tội nhiều nhất cũng chỉ là hủy hại của công, dù sao cột điện cũng khá đáng giá.
Thì ra vừa rồi lấy hồ sơ bệnh nhân, hộ sĩ chịu trách nhiệm của bệnh viện thấy có vấn đề. Lập tức gọi điện thoại cho đồn công an, thêm nữa vừa rồi ngoài cửa khách sạn cũng có người gọi điện báo nguy, cho nên cảnh sát rất nhanh nắm được đại khái một số sự tình.
Tin tức cũng đến tai đại ca Nhị Minh, thời điểm đuổi tới bệnh viện, tàn nhẫn đánh tiểu đệ không hiểu chuyện này một chút. Đây rõ ràng là hướng lãnh đạo tranh công giành thưởng, cơ hội trừ bỏ cái họa tâm phúc thật là tốt. Kết quả lại bị chính bảo bối đệ đệ biến thành cố sức lấy lòng không thành.
-Mày mẹ nó nghĩ muốn cái gì? Nếu cứu Lâm Vãn, nhà bọn họ liền cảm ơn chúng ta? Hơn nữa gây chuyện là bang lão Trịnh, vừa lúc mượn tay Lâm gia ra oai phủ đầu bọn hắn . Mày phá hoại, còn thiếu điều lấy loa gào cố lên!
Mắng xong, Vương lão đại thở dài thật sâu, hoài nghi đến tột cùng đệ đệ này có đúng là người của Vương gia hay không.
Chuyện cho đến bây giờ, cũng chỉ có thể mượn Lâm Vãn lộ diện, miễn cho hình tượng chính mình ở Lâm gia suy giảm.
Vừa rồi kêu Tần Phong ra, chính là muốn cùng hắn thay đổi tốt lời khai. Nếu chuyện này là do hắn gây ra, vậy một mình hắn nhận dao đi!
Dù sao trận này đám người ánh đao huyết ảnh cùng công ty vận chuyển nổi danh không hề can hệ, thuần túy là tiểu du côn giải quyết ân oán cá nhân. Mà cái xe kia cũng là do chính Tần Phong đâm vào cột điện.
Lúc gần đi, Tần Phong còn quay đầu lại liếc nhìn Lâm Vãn , nói:
-Tôi còn thiếu cậu một bữa cơm, trở về liền mời cậu.
Bất quá lúc ấy hai người không hề biết, bữa cơm này thật lâu mới có thể ăn.
Lần này dùng vũ khí đánh nhau ảnh hưởng rất lớn, lại thêm cảnh sát tìm hiểu ngọn ngành, điều tra ra Tần lão đại trước kia nhan nhản việc xấu, hắn bị tới trại cải tạo thiếu niên quản thúc hai năm.
Thời điểm theo cục trưởng cảnh sát đi ra, trời đã đầy sao. Lâm Vãn lại một lần nữa cảm nhận được cái gọi là bất lực.
Từ khi Tần Phong vào trại, ba Tần từng mang theo ba vạn đồng tìm đến cửa, hy vọng Lâm gia có thể xem xét giao tình giữa hai đứa nhỏ giúp sức, nhìn thấy bộ dáng chú Tần khóc lóc than thở, Lâm Vãn thiếu chút nữa cũng quỳ xuống cầu xin ba cậu.
Nhưng ba Tần luôn dễ thương lượng lần này kiên quyết theo sát mẹ Tần đứng ở một bên.
Lần này đứa con ngoan nhà mình gây họa thật sự rất lớn, ba Lâm không thể không hoài nghi là con mình theo người học xấu. Lại nói, nếu Tần Phong không gây chuyện, Lâm Vãn có thể lái xe đâm người sao?
Nếu trong nhà không ai nguyện ý giúp Tần Phong, Lâm Vãn quyết định lợi dụng ông nội mà hành động.
Đoán chừng chú Tần bán nhà lấy ba vạn, Lâm Vãn tràn đầy hy vọng xuất phát.
Nhưng là, đứa nhỏ này suy nghĩ thực quá đơn giản. Cho dù cậu là cháu trai bí thư liên hợp quốc, cũng chỉ là một thằng nhãi con choai choai, ai muốn làm vẩn đục nước hồ?
Trong lòng, ba vạn đồng mấy ngày nay đều gói kín, cũng không đưa đi, ngoài cửa nhà cục trưởng cục cảnh sát,Lâm Vãn ngồi trên cầu thang ngẩn ngơ.
-Tiểu bằng hữu, còn chưa đi? Bằng không tôi tiễn cậu một đoạn đường?
Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn, nguyên lai vừa nãy trong nhà cục trưởng, Lâm Vãn gặp một vị khách. Hình như còn nhớ lúc ấy quản gia gọi hắn “ Tiểu Thường”.
Vị này toàn bộ đều là hình tượng của nông dân xí nghiệp gia đình, chừng hai lăm hai sáu tuổi, bộ dạng cao lớn khỏe mạnh, lại để tóc húi cua, một thân quần áo cũ quê mùa, trên giày đen còn bắn tung tóe mấy vệt bùn, nói thật, người bán khoai lang nướng ven đường ăn mặc so với hắn còn dễ coi hơn.
Một vị lão nông như vậy, ra tay mới thật hào phóng, vào cửa liền mang ra một đôi ngọc thạch, chạm khắc thành ngọc hùng / gấu/ để trưng bày.
Ngọc hùng kia cao hơn nửa người, ở dưới ngọn đèn có vẻ mượt mà trong trẻo. Người hiểu biết đều biết vật này phải đạt đến giá cả trân phẩm.
Nhưng vị “ Tiểu Thường” này thấy trong phòng khách còn có người ngoài là Lâm Vãn, lại chỉ nói:
-Chính là một đôi phá đá tảng mà có, người khác cho tôi làm vật kỷ niệm, không đáng giá mấy tiền, đưa cho ngài chính là ngụ ý – “hùng” bá thiên hạ, ngài cũng đừng ghét bỏ a!
Tặng lễ thật nhu thuận, cục trưởng đương nhiên là mỉm cười tiếp nhận.
So sánh, Lâm Vãn lại e ngại so với mình thực ngốc. Dùng báo bọc một cọc tiền, ở trên bàn trà bị đẩy đến đẩy đi. Cuối cùng Lâm Vãn cơ hồ là bị cục trưởng nghiêm mặt đen đuổi ra.
Lâm Vãn nhìn hắn một cái, rầu rĩ nói:
-Không cần, cảm ơn anh.
Đứng lên, muốn đi.
“Tiểu Thường nhãn châu – xoay động, nói:
-Vừa rồi cậu cùng Trịnh cục trưởng nói cái việc kia, tôi cũng nghe đại khái. Cậu nếu như thực không có biện pháp như lời nói, nói không chừng tôi có thể thay cậu nghĩ nha.
Lâm Vãn thực giống trong tai nghe được tiếng trời, vội hỏi:
-Ngài là?
-A, tôi họ Thường , kêu Thường Thanh. Là làm bất động sản.
-Anh nói anh có biện pháp chính là?
-Tôi cùng quản gia sở trưởng rất quen thuộc, muốn bạn bè cậu 2 năm miễn hết toàn bộ chỉ sợ không được, nhưng quản hắn năm ba tháng, tìm cách giảm hình phạt, phóng thích thì không thành vấn đề.
Lâm Vãn nghe xong quả thực mừng rỡ. Cũng không chờ cậu nói chuyện, vị kia bắt đầu dài giọng:
-Nhưng mà…
-Nhưng mà cái gì?
-Cậu cũng biết, hiện tại làm cái gì cũng đều lấy tiền mà tranh đường. này trên dưới chuẩn bị tiền…
Tiểu Vãn trong lòng hiểu rõ, vội vàng mang ba vạn đồng ra, nói:
-Tiền tôi có, chỉ cần có thể bảo đảm đem người đi ra, thế nào cũng được!
Thường Thanh lấm la lấm lét nói một câu:
-Thế nào cũng được? Vậy tiểu bằng hữu cậu lấy thân báo đáp có làm không a?
Lâm Vãn ngây ngẩn cả người, ngây ngô nhìn vị nông dân xí nghiệp giản dị.
-Ha ha ha, chỉ đùa một chút, đi! Tôi đưa cậu về nhà! Nhưng mà tiểu bằng hữu, da của cậu thực trắng, cùng đại cô nương dường như…
Dọc đường đi, vị “Tiểu Thường” này động tay động chân, Lâm Vãn một một đường cắn răng nhẫn nại.
Ở trên xe, Thường Thanh viết cái biên lai, để lại danh thiếp, sau đó lại sờ soạng khuôn mặt non mềm của Lâm Vãn mấy cái, mới đem theo ba vạn đồng nghênh ngang rời đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận