Lão Trịnh lấy lại tinh thần, hướng Tần Phong nhe răng:
-Ngay cả chó cũng không ưa loại người như mày, các anh em đừng khách khí, lên!
Mấy chục cây dao bổ dưa liền chém về phía Tần Phong. Tần Phong dùng sức xô Lâm Vãn qua một bên, đoạt lấy một cây dao vung mạnh.
Lâm Vãn lảo đảo té ngay vào ngực Nhị Minh, Nhị Minh sợ tới mức lùi về sau một bước:
-Má ơi, đừng nhào vào lòng tôi a, ngài là thân phận gì? Con cháu đại lãnh đạo nha! Thân thể tôn quý đừng va vào hai cái xương sườn của tôi mà!
Lâm Vãn rầm một cái quỳ gối, dập đầu trên nền đất .
-Tôi van anh, cứu …cứu Tần Phong với !
Nhị Minh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cười tủm tỉm nói:
-Thế nào? Cần ca ca liền khom lưng uốn gối, không cần liền cho vào nhà giam? Giao dịch với cậu hiện tại là như thế?
Đằng sau tiếng đánh nhau vang lên không dứt, Lâm Vãn biết mạng Tần Phong đã nguy, giây tiếp theo có thể hắn sẽ bị loạn dao chém chết.
-Van xin anh, cứu Tần Phong với! Van xin anh…
Nhị Minh trở lại hỏi đám lâu la:
-Thấy chết mà không cứu có phạm pháp không?
Đám người kỳ quái hô:
-Không !
Lâm Vãn khóc đến hai mắt đỏ bừng, càng tôn lên hai má nõn nà. Nhị Minh thầm nhủ, tâm thật ngứa.
Đáng tiếc lúc này miếng thịt không thể ăn được, ngửi mùi thì tạm, nuốt xuống có thể nghẹn chết người.
Đúng lúc này Lâm Vãn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.
Tần Phong gần như cả người đầy máu, đám người kia lại giống mèo vờn chuột, cũng không nóng lòng dùng một dao đoạt mạng mà thay nhau dùng dao khắc lên người Tần Phong vài vết chém.
Hiển nhiên Nhị Minh hiện tại đã không muốn cứu mạng rơm rác, làm không tốt lại có khi biến thành độc dược đòi mạng.
Lâm Vãn đứng lên, muốn tiến lại giúp Tần Phong.
Bỗng nhiên cậu quét mắt một cái, vừa rồi cái xe bị cậu đập vỡ cửa kính, rõ ràng vẫn còn cắm chìa khóa.
Thì ra nhà hàng này có bãi đậu xe cho nhân viên trông giữ, lại thêm Nhị Minh là khách có thói quen xe không bao giờ khóa.
Chỉ thấy Mặt Dưa bước một bước dài tiến vào chỗ điều khiển, khởi động xe xong nhắm vào đám người lao đến.
Lâm Vãn không biết lái xe, tuy rằng từ nhỏ hay đi cùng tài xế, nghe nhiều nhìn nhiều thì quen, dẫm lên chân ga rút cuộc xoay ngang.
Xe trong tay cậu như xe tăng, mạnh mẽ lùi một chút sau đó hướng vào đám người phóng tới.
Có người tránh không kịp liền bị chiếc xe đụng phải, may mắn Tần Phong nhanh nhẹn, bằng không đã bị đứa nhỏ Lâm Vãn như hổ này đè lên.
Nhất thời, trên mặt đất đầy tiếng rên rỉ, hiện trường ẩu đả lập tức biến thành hiện trường tai nạn xe cộ.
Không đợi người bị thương mắng, chiếc xe “rầm” một tiếng rồi đâm vào cột điện ven đường, điện quang lắc loạn, hoa lửa văng khắp nơi, chiếc xe trước mắt biến hình nghiêm trọng.
Nhị Minh choáng váng, điếu thuốc ngậm trên miệng bị rớt cũng không biết.
Tần Phong cũng choáng váng, vừa rồi hắn thấy rõ, Lâm Vãn ở đây chơi trò đua xe liều chết!
Khi hắn giãy dụa chạy đến bên chiếc xe, Lâm Vãn hướng về phía hắn, mặt vào trên vô lăng, biểu tình trên mặt giống như tại hạ giữa trưa ngủ gật, vô cùng điềm tĩnh. Nhưng trên khuôn mặt trắng trẻo cũng đã chảy xuống từng dòng từng dòng máu tươi đỏ sẫm.
-Lâm – Vãn!
Tần Phong liều mạng mở xe, đem Mặt Dưa như huyết đậu hũ ôm xuống xe.
Nhị Minh chạy lại đây, nhìn thấy chiếc xe yêu biến hình, lại nhìn đến “Tiểu anh hùng” xả thân cứu người, mắt trừng như muốn lọt ra ngoài:
-Kia … kia mẹ nó là xe tao! Không phải…Tao cùng thằng nhóc họ Lâm kia rút cuộc ai đần độn? So với tao đều độc, làm chết người đều tính cả hai a!
Tiểu đệ bên cạnh nhỏ giọng nói:
-Nhị Minh ca, nếu không ta mang nó đi chém?
Nhị Minh đạp hắn một cước:
-Đầu mày bị đụng cửa à? Nó chết ai bồi thường tiền xe cho tao? Mau chạy kêu xe cứu thương!
Hơn nửa đêm, bệnh viện náo loạn, Tần Phong đẩy hộ lý ra băng bó đầu cho cậu, ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, đầu óc rừng rực, hỗn loạn.
Hiện tại người bị đụng đâu phải mình? Xem ra có thể đảo ánh mắt nằm trên giường bệnh, coi như một loại phúc khí!
Lâm Vãn bị cửa chắn gió thủy tinh cứa vào đầu, hơn nữa não chấn động, may mà căn bản tính mạng không bị nguy hiểm.
Có lẽ cảm giác mát lạnh kích thích Lâm Vãn, mí mắt đứa nhỏ khẽ run, miễn cưỡng mở mắt.
Tần Phong mừng rỡ, đưa chăn cho Lâm Vãn cái chăn nói:
-Đừng sợ, chúng ta đang ở bệnh viện! Không có việc gì đâu.
Ảnh hưởng của thuốc tê vẫn còn, ánh mắt Lâm Vãn có chút hỗn độn.
Nhìn Tần Phong mặt bẩn hề hề, rút cuộc nhớ tới một màn kia.
Nhớ rõ lúc ấy mình hướng tới đám người kia mới lao xe đi, cách khung sắt vẫn cảm giác được xe đụng vào người, da đầu khẽ run lên, lúc ấy bị đụng bay hình như không chỉ có một.
Hiện tại nhớ lại thật là đại họa! Chính mình phạm tội giết người, sự kinh sợ này giống như sét giữa trời quang đẩy lùi tác dụng của thuốc tê.
Tần Phong thấy Lâm Vãn khóc lên vội hỏi:
-Sao vậy? Miệng vết thương đau?
-Tần Phong…
-Ừ!
-Cậu sẽ nhớ tôi sao?
-A?
-Tôi muốn hôn cậu!
Đệt, cái này đổi lại khiến đầu Tần Phong run lên. Nếu như bình thường Mặt Dưa dám nói lớn vậy, mặt dưa nhất định sẽ bị biến thành mặt bánh bao. Nhưng người ta mới vừa dùng “ kỹ thuật đặc biệt” kia cứu mình, hắn như thế nào cũng không súc sinh xuống tay độc ác được.
Đầu lưỡi trong miệng hoảng loạn, nhưng lại không gần một cái đầy đặn tiến đến.
Mắt thấy Lâm Vãn thất vọng nhắm mắt lại, cuộn lấy băng vải nhỏ vào túi càng lộ vẻ đáng thương.
Tần Phong nghĩ thầm, không phải là hôn một chút thôi sao? Phòng bệnh cũng không có người khác, bất chấp một phen, coi như mình kết cỏ ngậm vành, tri ân báo đáp /anh làm thấy ghê, mai mốt mún hun cũng không cho, nhá J))))
Lấy khăn lông ướt cọ cọ hai má dính đầy vết máu, Tần Phong khom hạ thắt lưng đem khuôn mặt ngăm đen đến trước mặt Lâm Vãn.
Lâm Vãn không thể tin vào lỗ tai của mình, kinh hỉ vạn phần mở hai mắt. tần lão đại rất có phong cách tiên phong cách mạng, nghĩa vô phản cố / làm việc tốt không chùn bước/ mà nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Ý tứ Tần Phong chính là hôn nhẹ lên mặt, nhưng Lâm Vãn lại tham lam mà nhìn chằm chằm cái môi nhếch của Tần Phong.
Cậu cố sức rút hai tay trong ổ chăn ra, dùng sức kéo mặt Tần Phong, đem miệng mình ấn lên.
Tần Phong đầu óc ong ong, đôi môi Lâm Vãn vì bị thương mà khô ráp nhẹ nhàng chơi đùa, khô ráp rất nhanh trở nên mềm mại, bốn phiến môi mạnh mẽ ma sát, một con rắn nhỏ mịn màng thực tủy biết vị ý đồ khai mở khớp hàm đóng chặt.
Ý tứ tình dục hàm xúc mười phần, nụ hôn ướt át nồng nhiệt rất nhanh vượt qua giới hạn Tần Phong. Tay Bạo tiểu tử nắm chặt thành nắm đấm, sau đó liền nện xuống.
Nhưng Lâm Vãn không bận tâm nhiều như vậy, chính mình ngay tức khắc sẽ bị phán tử hình, có gì đáng sợ.
Cậu thật hi vọng chính mình sẽ đem Tần Phong từng chút hút vào trong bụng, hóa thành một một thể xương thịt, từ nay về sau…không bao giờ tách ra nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận