Cơm chiều là món canh thịt băm.
Tần Phong thiên phú về ẩm thực, vì phải tự nấu cơm, tay nghề coi như không tồi, hạt tiêu rắc lên miếng thịt trắng noãn trong nồi nóng hầm hập.
Sau khi xới chén cơm nhét vào tay Lâm Vãn, Tần Phong bắt đầu lang thôn hổ yết. Lâm Vãn nuốt không trôi, ngồi đối diệnTần Phong nhai từng hạt.
-Này, ăn nhanh đi! Đừng lãng phí lương thực!
Nói xong gắp mấy miếng thịt bỏ vào chén Lâm Vãn.
Tiểu Mặt Dưa ngơ ngác đem miếng thịt cay đưa lên miệng, bất ngờ bị sặc, thịt vụn phun lên đầy mặt Tần lão đại.
-Cái đệt, cậu cố ý phải không.
Lâm Vãn vội vàng đứng lên ấy tay chà lau mặt Tần Phong, Tần Phong giật mạnh vạt áo dính vụn thịt, mấy cái nút áo lỏng lẻo , lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Lâm Vãn nhìn thoáng qua, ngây ngẩn cả người, da thịt căng đầy bóng loáng trong trí nhớ, không biết khi nào thì hiện lên mấy vết sẹo dữ tợn. Mắt nhìn lồi thịt ẩn ẩn đau.
Tần Phong thấy Lâm Vãn nhìn chằm chằm ngực mình, vỗ mạnh đầu Mặt Dưa:
-Ít thị gian tôi đi! Trong lòng cậu yêu cái gì, nghĩ cái gì tôi không xen vào, nhưng nếu dám lộ ra, tôi mặc kệ giao tình đánh chết cậu không cần thương lượng.
Đáng tiếc, trong lòng Lâm Vãn đúng là không có suy nghĩ gì tốt đẹp. Tần Phong bước trên con đường như thế nào, hắn mấy vết sẹo kia đã cho đáp án chính xác.
Hôm nay Tần Phong có thể cao hứng nấu cơm cho mình, liệu rằng ngày mai có thể? Chỉ cần lưỡi dao sâu thêm vài phần, thiếu niên cường tráng kiêu ngạo kia đã nằm lạnh lẽo trong nhà xác.
-Tần Phong, cậu đừng làm ở công ty vận tải nữa.
-Tại sao?
Khi nói lời này, hai hàng chân mày đen rậm của Tần Phong đã muốn dựng đứng.
-Tôi cũng thấy được hoàn cảnh “ công tác” của cậu, cậu nghĩ dựa vào đánh giết mà có thể duy trì được cuộc sống sau này sao? Vạn nhất có gì ngoài ý muốn, cậu nói cho tôi chú Tần phải làm sao bây giờ?
Tần Phong không nghe lọt câu này, cầm chén đũa dằn mạnh lên bàn:
-Tôi dựa vào việc có cơm ăn, lại không cắp không trộm! Không cần cậu chít chit xỏ xiên, nếu chê tôi không cùng đẳng cấp, cậu vờ như không biết tôi đi! Hôm nay cũng không ai ép cậu nhận có quen biết tôi! Tôi đây không dám có bạn bè là công tử ca ca.
Biết rõ những lời này có thể làm cho Mặt Dưa đỏ mắt, Tần Phong vẫn nói ra.
Quả nhiên Lâm Vãn bắt đầu bứt góc áo, người đầy u oán nhìn Tần Phong.
Tần Phong trong lòng rất là hưởng thụ: chính mình làm sao lại giống lưu manh thế ? Mày vẫn còn thích đuổi cậu ta như vậy?
-Có lỗi, tôi rất buồn, cậu nói tôi vui vẻ cái gì chứ?
Tần Phong còn cậy mạnh, ra sức xem nhẹ Tiểu Mặt Dưa.
Lâm Vãn chịu không nổi, Tần Phong bây giờ mắt to trừng mắt nhỏ thực giống Đỗ nha đầu ở chợ. Mắt thấy hắn một bộ hăng hái: “cậu không khóc, tôi không để cậu yên”, Lâm Vãn liền đứng lên đi ra ngoài.
Tần Phong chạy theo sau:
-Tôi đưa cậu về.
Lâm Vãn cũng không quay đầu, hai người mới ra khỏi cửa, Tần Phong bỗng nhiên kéo tay Lâm vãn chạy như điên.
Lâm vãn nhìn lại, hoảng sợ.
Áp sát phía sau là một đám người đen thui, dẫn đầu rõ ràng là người ngày trước ở đoàn xe đường dài gây rối – lão Trịnh. Đám người này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Ban ngày chơi vũ khí thật mệt, học ngoan thay đổi vũ khí, tất cả đều là dao bổ dưa tám tấc hoặc hơn, trong đêm tối lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Bọn họ thấy Tần Phong, hai mắt sáng lòe lòe.
-Đuổi theo tao. Giết chết thằng nhãi kia.
Lâm Vãn vẫn chưa thấy qua trận này, chỉ có thể liều mạng theo sát Tần Phong mà chạy.
Thêm khu này vừa mới xây dựng, chưa thấy hộ gia đình nào dọn vào, đúng lúc đêm đen một mảnh mờ mịt, đám người này biểu diễn chạy ma- ra – tông cũng không ai quản.
Tần Phong gồng người mà chạy, Lâm Vãn lại cảm thấy hai đùi mình như bị chuột rút, giống như con thỏ bị người ta đuổi qua mấy dãy phố, khẳng định là bị bắt kịp.
Nếu ban ngày một màn thế kia, Tần Phong nhất định bị người ta cắt thành lát cá.
Đang lúc này, Lâm Vãn bỗng nhiên nhìn đến một chiếc xe ven đường.
Cậu dừng chân lại, nhặt một tảng đá hung hăng ném lên cửa kính thủy tinh, âm thanh thủy tinh vỡ rào rào, lại thêm còi báo động hú vang.
Tần Phong trợn tròn mắt, nghĩ thầm, còn ngại chưa đủ loạn a, thở phì phò nói:
-Cậu mẹ nó làm gì đó?
Không đợi Lâm Vãn trả lời, bên trong khách sạn chạy sang đường mấy chục tiểu tử.
-Đệt mợ! Thằng nào dám phá xe tao!
Tần Phong vừa thấy ngây ngẩn cả người, ra là Nhị Minh. May mắn Lâm Vãn trí nhớ tốt, vừa liếc mắt liền nhận ra xe Nhị Minh, đem viện binh cứu mạng kéo ra.
Phía sau khi đám người mang dao bổ dưa đuổi theo, Nhị Minh huynh đệ thấy không đúng, cũng mang ra dao lò xo.
Lão Trịnh nhận ra Nhị Minh, ngoài cười nhưng trong không cười,nói:
-Ui, vừa vặn gặp phải Nhị công tử.
Nhị Minh và Tần Phong khác nhau, Tần Phong là loại làm đả thủ, bị người ta chém chết chỉ có thể nói vận không may. Nhưng nếu đụng phải vị Nhị công tử này, chính là hai tập đoàn chính diện đối đầu.
Nhị Minh nguyên bản muốn đi ra khởi binh vấn tội, nhưng vừa tháy một màn trước mắt, liền lập hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Hắn trước tiên liếc mắt nhìn Lâm Vãn, lại phun nước bọt lên mặt đất, hướng lão Trịnh vung tay lên, lão vội việc của lão, xong việc giúp ta đi thay kính xe là được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận